Trò Chơi Sắc Tình Của Nữ Phụ Ác Độc (Phần Tiếp)

Chương 108.2: Từ hôn

Vừa dứt lời, đã nghe thấy động tĩnh, Phó Diệp Duy còn không nâng lên, đã trực tiếp đứng lên, Sở Lan Ninh cho là hắn muốn đi, chỉ nghe thấy trầm thấp đáp: “Đi thôi, dẫn cô đi ăn cơm.”

Nói xong hai tay đút túi, nhanh chóng đi ra ngoài, dưới ánh mắt chăm chú của hai người sau lưng, Sở Lan Ninh cũng phải kiên trì đi theo.

“Còn không nhanh đuổi theo.” Bước chân của Phó Diệp Duy rất nhanh, không bao lâu đã đứng trước chiếc xe Maybach màu đen, quay người nhìn cô, giống xem nhìn một vật phẩm, từ dưới lên trên, cuối cùng dừng ở l*иg ngực của cô.

Chỉ thấy chỗ kia một màu trắng loáng, dưới ánh mặt trời, càng lộ ra vẻ vô cùng sống động.

Ánh mắt hai người giao nhau, rất nhanh đã tách ra, Sở Lan Ninh không hề xoắn xuýt mở cửa sau ô tô ra, trực tiếp ngồi xuống.

Ánh mắt Phó Diệp Duy trầm xuống, nhìn cô gái ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, chỉ thấy cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt khép hờ, hai chân thon dài tinh tế khép lại, đặt nghiêng một bên, cả người lộ ra vẻ thướt tha lại lười biếng, giống như coi hắn là không khí, chỉ là một người tài xế lái xe cho cô mà thôi.

Hai người không nói gì, một lát sau đã đến phòng ăn đặt sắn, Phó Diệp Duy ngồi đối diện cô, bờ môi khẽ nhúc nhích, vừa định mở miệng, lại nghe thấy đối diện, cô gái cầm một chiếc bát sứ màu xanh nhạt mở miệng, giọng nói không lớn lại vô cùng kiên định: “Từ hôn đi!”

Phó Diệp Duy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt cô, đôi mắt màu mực sâu không thấy đáy, ngón tay gảy nhẹ lên bàn: “Thế nào, muốn qua sông đoạn cầu?”

Sau đó bình tĩnh rót một chén trà cho mình, lạnh lùng cười nói: “Nghĩ đơn giản như vậy, lúc trước ai mặt dày mày dạn cầu xin tôi thế?”

Đúng là Sở Lan Ninh đã cầu xin Phó Diệp Duy, lúc ấy mẹ Sở và ba Sở ép cô quá, dù sao tuổi của cô cũng không nhỏ, nên tìm một đối tượng thích hợp kết hôn, mà trước đó Sở Lan Ninh đã tự lập quân lệnh, hai mươi lắm tuổi nhất định phải đính hôn, lúc ấy chắc hẳn cô cũng không biết, Thẩm Lạc Hòa lại giống phật tử ngàn năm, không vào phàm trần như vậy.

Thấy cô không nói gì, Phó Diệp Duy khẽ nhấp một ngụm nước, bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

Món ăn theo thứ tự lên bàn, gan ngỗng kiểu Pháp, Bernard chan tương phối với lát thịt, ức vịt nướng, một cái pudding tiêu đường và mousse sô cô la, nhìn cách trang trí vô cùng tinh tế và ngon miệng.

Rượu uống hơn phân nửa, Sở Lan Ninh cúi đầu ăn một miếng gan ngỗng trơn mềm cuối cùng, đặt dĩa xuống mới mở miệng.

“Ừm, đúng là rất đơn giản.” Nói xong dứt khoát đứng dậy, đi đến trước mặt Phó Diệp Duy, từ trong túi lấy ra hợp đồng trước đó của hai người, có hai phần, trước đó Phó Diệp Duy không cầm, tất cả đều trên tay của Sở Lan Ninh.

“Xoẹt.”

Không đợi người kia kịp phản ứng, bàn tay thon dài trắng nõn của cô gái đã chậm rãi xé trang giấy thành mảnh nhỏ, ném lên mặt bàn, sau đó trực tiếp vung một cái thẻ màu vàng đen ra trước mặt hắn.

Nhướng mày, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Hợp đồng hết hiệu lực, số tiền này anh nhận đi, coi như phí làm trái hợp đồng, không có mật mã.”

“Cô đùa bỡn tôi.” Phó Diệp Duy ngẩn người, ánh mắt cũng trầm xuống, thái độ của Sở Lan Ninh không thể nghi ngờ đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.

Sở Lan Ninh cười, “Tôi nói thật.”