Sau khi hai người đồng ý kết giao, không bao lâu sau Sở Lan Ninh đã khai giảng, bởi vậy thứ bảy, chủ nhật mới rảnh, thời gian còn lại chỉ có thể gọi video giải nỗi khổ tương tư.
Phó Diệp Duy nghe cô trả lời, trong lòng mềm nhũn, cười nói: “Chờ bận xong giai đoạn này, sau này ngày nào anh cũng ở bên em.”
Sở Lan Ninh đưa tay chống cằm, gật đầu hai cái, bởi vì động tác, giọng nói trở nên mềm mại như đang làm nũng: “Em không cần anh ở bên cạnh đâu.”
Ánh mắt người đàn ông ôn nhu, sủng nịch cười, giống như nghĩ tới cái gì: “Ngày mai là thứ bảy, buổi tối cùng đi ăn cơm nhé.”
Sở Lan Ninh cúi đầu vâng một tiếng, đôi mắt khẽ híp, cuối cùng đưa tay che miệng ngáp một cái.
Người đàn ông liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, đã gần mười hai giờ rồi, ngọt ngào với Sở Lan Ninh một lát, cuối cùng cho nhau nụ hôn chúc ngủ ngon mới không nỡ tắt video trò chuyện.
Tắt video.
Sở Lan Ninh hơi giật mình nhìn thoáng qua vệt đỏ trên vυ' mình, đứng dậy trực tiếp vào phòng tắm, mà phòng Úc Cẩm Dạ ở đối diện vẫn còn sáng đèn.
***
Ngày hôm sau, Sở Lan Ninh trực tiếp ngủ đến ba giờ chiều.
Bởi vì hẹn hò, Sở Lan Ninh đã chọn một chiếc váy trễ vai màu đỏ tươi, dài đến đầu gối, làn da cô trắng nõn, được màu đỏ phụ trợ càng thêm trắng sáng, một đôi đùi đẹp thon dài thẳng tắp, khiến thiếu nữ càng thêm kiều mị mê người.
Chờ Sở Lan Ninh thu thập xong, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, đã sắp đến bốn rưỡi, không đến một lát, đã nhận được tin nhắn của Phó Diệp Duy.
“Anh ở trước cửa nhà em rồi.”
Sở Lan Ninh trả lời một chữ ‘Vâng’, liền đi giày cao gót, trực tiếp ra cửa.
Trùng hợp chính ra, vừa đi ra cửa đã đυ.ng phải Úc Cẩm Dạ và Triệu Vận Vi, chỉ thấy thiếu niên mặc quần áo thoải mái, cô gái bên cạnh mặc trang phục thanh thuần tiêu chuẩn của tiếu nữ, một thân váy màu trắng, lại không che được bộ ngực đầy đặn.
Triệu Vận Vi xuất hiện ở chỗ là vì lúc trước bị người theo dõi, bỏ việc làm thêm ở quán cà phê, sinh hoạt túng quẫn bị Úc Cẩm Dạ phát hiện, trực tiếp mời cô ta đến nhà làm giáo viên gia đình cho mình.
Tiền lương còn nhiều hơn công việc ở quán cà phê mấy lâng.
Tầm mắt của Sở Lan Ninh đúng lúc đối diện với ánh mắt của Úc Cẩm Dạ và Triệu Vận Vi.
Lần này cô cũng không cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chỉ ngẩng đầu, lỗ mũi hếch lên, hừ một tiếng với bọn họ.
Lúc này, xe của Phó Diệp Duy đã dừng trước cửa, người đàn ông ưu nhã từ trong xe đi ra, nhìn thấy Sở Lan Ninh, ánh mắt sáng lên: “Ninh Ninh.”
Nghe thấy xưng hô này, Úc Cẩm Dạ mày hơi chau, tầm mắt dừng trên người Sở Lan Ninh.
Hắn cúi đầu trầm tư một chút, từ khi nào, người tự phụ như chú nhỏ của hắn lại thân mật với Sở Lan Ninh như thế.
Sở Lan Ninh làm lơ ánh mắt của Úc Cẩm Dạ, mím môi, trực tiếp đi tới bên cạnh Phó Diệp Duy, nhìn sườn mặt hắn nói: “Anh Phó, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Cô muốn kéo tay Phó Diệp Duy, lôi kéo hắn trực tiếp rời đi, nguyên nhân lớn nhất là cô không muốn Phó Diệp Duy gặp Triệu Vận Vi.
Một chút cũng không muốn.
Lại không nghĩ rằng chuyện thường không như mong muốn.
Đôi mắt Phó Diệp Duy vòng qua Úc Cẩm Dạ nhìn về phía Triệu Vận Vi bên cạnh hắn, không có kinh diễm, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, giọng nói lạnh nhạt bình thường.
“Vị này là....”
Úc Cẩm Dạ ôm eo Triệu Vận Vi bên cạnh, đôi mắt cố ý nhìn về phía Sở Lan Ninh, khóe miệng hơi nhếch lên một độ cung, giống như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Chú nhỏ, đây là bạn gái của cháu, Triệu Vận Vi.”
Triệu Vận Vi lập tức thăng cấp thành bạn gái.
Lúc này cô gái bên cạnh lại dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn hắn.
Úc Cẩm Dạ thấy Sở Lan Ninh không có phản ứng, lại bồi thêm một câu: “Chú nhỏ, cháu nghe nói có một nhà làm đồ ăn Trung Quốc không tồi, nếu không cùng đi ăn một bữa đi.”
Không biết vì sao, nhìn thấy gương mặt không có gợn sóng của Sở Lan Ninh, hắn lại sinh ra cảm giác phẫn nộ thật lớn, rõ ràng cô nên giống như lúc trước, thậm chí giống như trong mộng, dụ hoặc hắn, nói với hắn: Cậu chỉ có thể thích một mình tôi, cậu là người đàn ông của tôi.