Trò Chơi Sắc Tình Của Nữ Phụ Ác Độc (Phần Tiếp)

Chương 39: Chú nhỏ muốn uống sữa bò sao?

Phó Diệp Duy không biết vì sao mình lại đồng ý chuyện này, hậu quả chính là cách một ngày hắn lại phải đến nhà cô gái nhỏ dạy phụ đạo, mỗi lần hắn đều đợi trong thư phòng, chờ Sở Lan Ninh và Úc Cẩm Dạ học bơi xong, cô gái nhỏ sẽ dùng đôi mắt sáng ngời đi đến bên cạnh hắn, giống như hiện tại.

Sở Lan Ninh vừa sấy khô tóc xong, tóc đen xõa trên vai, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh hắn, một mùi thơm chui vào mũi Phó Diệp Duy, chỉ thấy đôi mắt hạnh của cô nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, khẽ cười nói “Chú nhỏ, hiện tại bắt đầu đi.”

Mấy ngày nay Phó Diệp Duy chỉ giúp Sở Lan Ninh phụ đạo toán và tiếng Anh, Úc Cẩm Dạ thì ở trong phòng ngủ chính chơi game.

Môn toán của Sở Lan Ninh thật sự rất kém, nhưng cô lại hay nghiêm túc hỏi Phó Diệp Duy một vài vấn đề, đến khi Phó Diệp Duy trả lời vấn đề tương tự như vậy đến lần thứ n, Sở Lan Ninh có thể nhìn ra được lông mày hắn hơi chau lại, trong đôi mắt phượng hiện lên một tia không kiên nhẫn.

Sau đó trực tiếp cho cô một bài thi, ngón tay gõ bàn, dường như muốn bảo cô câm miệng.

“Tiểu A, xem ra Phó Diệp Duy không thích loại hoa sen trắng, mệt cho tôi giả vờ lâu như vậy, nhìn xem, môi tôi đã bị tôi cắn đỏ rồi.”

“Chẳng lẽ ký chủ lẽ đã quên, Phó tổng thích loại vừa mị hoặc, vừa ngọt ngào lại vừa hung dữ sao, cho dù Phó tổng bao nhiêu tuổi cũng thế.” Đột nhiên nghe thấy giọng nói mang chút trêu chọc của hệ thống, Sở Lan Ninh nheo mắt, môi nhếch lên một cái, cầm bút làm mấy cái đề, sau đó lại đưa đến trước mặt hắn, kê cánh tay nằm xuống, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt.

Phó Diệp Duy không chú ý tới Sở Lan Ninh đã nằm sấp xuống, hắn đang nghiêm túc chấm bài cô làm, không sai nhiều lắm, nhưng đề bài tương tự hắn đã giải thích mấy lần, Sở Lan Ninh vẫn làm sai.

“Đề này sai rồi.” Giọng nói của hắn trầm thấp, không gọi tên cô nữa, đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ không kiên nhẫn, giống như đang nói: Em là đồ ngốc sao? Lão tử đã nói mấy lần, em vẫn làm sai được.

Sở Lan Ninh không cmở miệng, tay nhỏ duỗi về phía Phó Diệp Duy, ngáp một cái.

“Chú nhỏ, có thể là cháu quá ngu ngốc, muốn uống chút sữa bò bổ sung.” Giọng nói của Sở Lan Ninh mang theo một tia lười biếng mê hoặc, duỗi tay cầm cốc sữa bò dì Úc đã đặt sẵn trên bàn lên, dọc theo cái cốc nhấp một ngụm, đầu lưỡi phấn nộn liễm theo đôi môi.

Phó Diệp Duy hơi giật mình, nhìn động tác của thiếu nữ, giống như đang nghĩ đến giấc mơ vào đêm mấy ngày hôm trước, một bóng hình xinh đẹp mơ hồ, thân thể cuộn trong ngực hắn, cọ vào háng hắn, môi đỏ lửa cháy, giống yêu nữ dưới đáy biển, hỏi hắn: “Phó tổng, có muốn đυ. em không?”

Phó Diệp Duy xoa ấn đường, lúc này lưng thiếu nữ bên cạnh ngồi thẳng tắp, ngón tay mảnh khảnh cầm một cốc sữa bò màu trắng ngà, miệng phát ra tiếng ừng ực, bên miệng dính chất lỏng màu trắng bị đầu lưỡi cuốn vào, lại có vài phần mê người.

“Ký chủ, nhiệm vụ hằng ngày, hiện tại đổ sữa bò lên người Phó Diệp Duy, mặc kệ là nơi nào cũng được. Hoàn thành nhiệm vụ, điểm khen thưởng là một nghìn điểm, quyền sử dụng chế tạo mộng xuân là năm lần.”

Sở Lan Ninh nhìn hắn đến phát ngốc, cười với hắn, giơ tay lên: “Chú nhỏ, muốn uống sữa bò sao? Cháu rót cho chú một cốc nhé?”

Phó Diệp Duy vừa định cự tuyệt, thiếu nữ đã đứng lên, giống như không chú ý, chân trái vấp, trực tiếp ngã lên người Phó Diệp Duy, sữa bò còn chưa uống hết trực tiếp đổ lên đũng quần người đàn ông, nhiễm ướt phần hông của hắn, mà hàm dưới của thiếu nữ lại trùng hợp đặt lên đùi hắn.

Sở Lan Ninh thét chói tai, không dám nhìn vào mắt Phó Diệp Duy, vội vàng quỳ trước mặt hắn, cầm lấy khăn giấy trên bàn, dùng sức lau bộ phận mẫn cảm của hắn.

Úc Cẩm Dạ nghe thấy tiếng động, vội vàng từ phòng ngủ chính chạy tới, từ tầm mắt của hắn nhìn qua, chỉ nhìn thấy thân thể chú nhỏ của mình thẳng tắp, hai chân thon dài dạng ra, ở giữa có một cái đầu, một trên một dưới, nghiêng đầu có thể nhìn thấy bàn tay trắng nõn của thiếu nữ đặt trên đùi người đàn ông, hô hấp không khỏi căng thẳng, bước chân dừng lại.

Sau đó nghe thấy giọng nói của thiếu nữ truyền đến bên tai, “Chú nhỏ, cháu không cố ý đâu, chú cởi ra, cháu giúp chú giặt sạch sẽ.”

Phó Diệp Duy nghe thấy giọng nói của cô, bụng dưới căng thẳng, gục đầu xuống nhìn đầu sỏ gây họa giữa hai chân, chỉ thấy trong đôi mắt đào hoa của cô bốc lên một tầng hơi nước, dường như vô tình, trước ngực lộ ra một mảnh xuân sắc.

Hắn chửi nhỏ một tiếng, nắm chặt cái tay nhỏ đặt trên quần hắn ra, khàn khàn nói: “Không cần, tự anh trở về giặt là được.”

“Hôm nay học đến đây thôi.” Nói xong đã trực tiếp đi ra cửa phòng, lưu lại hai người trong phòng ngủ, Úc Cẩm Dạ nhíu mày, kéo cô từ trên mặt đất lên.

Cặp mắt đào hoa nhìn quần áo hơi nhăn của cô, cười nhạt nói: “Chị tốt nhất đừng động tâm tư không nên có với chú nhỏ của tôi.”

Vừa dứt lời, thân thể Sở Lan Ninh cứng đờ, con ngươi nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt nửa ngày, hất tay hắn ra chạy ra ngoài.

“Ký chủ, nhiệm vụ hàng ngày hoàn thành, khen thưởng một nghìn điểm, năm lần sử dụng quyền chế tạo mộng xuân.”

“Úc Cẩm Dạ, độ hảo cảm +2, độ hảo cảm là 22.”

“Ký chủ, lần này Úc Cẩm Dạ lại tăng độ hảo cảm, thật là thần kỳ.”

Sở Lan Ninh cười khẽ một tiếng, nhướng mày, “Tối nay, chúng ta thử xâm nhập vào cảnh trong mơ của Phó Diệp Duy đi.”