Trước khi Minh Nhu hai tuổi, là không rời khỏi mẹ, nhưng Minh Ngọc Lan chính mình cũng là tiểu thư kiều diễm, đại bộ phận vẫn là nhũ mẫu cùng hạ nhân chăm sóc, chờ đứa bé tắm rửa sạch sẽ mà ôm đến trước mắt cô, cô nhìn đến con gái trắng trắng tròn tròn cũng sẽ sinh ra trìu mến, dỗ một chút, ôm một cái.
Sau khi hai tuổi sẽ để nhũ mẫu dỗ ngủ, nhưng dù vậy, mỗi khi đến ban đêm canh ba, cũng sẽ đột nhiên tỉnh lại khóc nỉ non không ngừng, hỏi con chỗ nào không thoải mái, chỉ nói ngực đau đau, mỗi lần đều sẽ ầm ĩ đến gần hừng đông mới bình thường ngủ lại, bởi vậy Minh phủ ban đêm không thể không phái nhiều thêm một người người hầu cùng nhũ mẫu thay phiên hầu hạ con ngủ.
Là ban đêm, khi Minh Nhu như bình thường bò lên trên giường ôm lấy cái chăn nhỏ chuẩn bị đi ngủ, lại thấy nhũ mẫu mang một người vào nhà, ngẩng đầu vừa thấy, là ban ngày gặp qua một tỷ tỷ, chỉ nhớ rõ trên người chị ấy có hương thơm.
Minh Nhu ôm lấy chăn ngồi dậy, chớp đôi mắt nhìn nhũ nẫu hỏi: “Nhũ mẫu, chị ấy tới làm gì?”
“Đại tiểu thư, đây là lão thái gia giúp con chọn tức phụ để xung hỷ, sau này sẽ để cô ấy tới dỗ con ngủ ở bên cạnh con.” Nhũ mẫu lo Minh Nhu sợ người lạ, vội tiến lên trấn an nói.
“Tức phụ? Tức phụ là cái gì?”
Diệp Thu Nương nghe bà nói xong cũng hỏi như vậy, cũng quay đầu nhìn nhũ mẫu, nàng năm nay chỉ mới mười hai tuổi, tự nhiên là nghe nói tức phụ về sau là phải làm cái gì, nhưng tình huống của mình đặc thù, chủ yếu là vì để xung hỷ cho đại tiểu thư, cùng ý nghĩa trên thực tế con dâu nuôi từ bé lại có chút không giống.
“Đại tiểu thư, tức phụ nhỏ này chính là bồi con cùng nhau ăn cơm cùng nhau ngủ cùng nhau chơi, con chỗ nào đau nàng cũng đến đi theo cùng nhau đau, con vui vẻ nàng cũng vì con mà vui vẻ, tóm lại hết thảy phải xem con như trời là được.”
Diệp Thu Nương nhìn Minh Nhu bé nhỏ giống búp bê sứ, lại nghe nhũ mẫu nói, trong mắt như suy tư gì đó.
So với em trai em gái mình như nắm bùn kia, đại tiểu thư trước mắt đều đáng yêu hơn nhiều, huống chi ở Diệp gia hai đứa em trai đều bị chiều đến vô pháp vô thiên, hiện giờ lớn lên một ít, ngược lại càng khi dễ mình là tỷ tỷ này đây.
Nếu không phải đứa bé trước mắt, vận mệnh của mình khả năng cùng tỷ muội trong thôn mặt khác đều như nhau, bị tặng trong tay người môi giới, hoặc làm xướng kĩ, trở thành những đồ mua vui cho mấy tên cha già ghê tởm đó.
Mới vừa rồi trước khi vào cửa nhũ mẫu vẻ mặt nghiêm túc mà dặn dò, từ nay về sau, trong lòng con cũng chỉ có thể có Minh gia, chỉ có thể có đại tiểu thư, sau này Minh nhu đó là bầu trời của mình.
Diệp Thu Nương hiện giờ vào cửa Minh gia, sau này thân phận và vận mệnh đều cùng người nối dõi tròn tròn này đều tương quan đến nhau, tự nhiên là nhớ kỹ lời nhũ mẫu nói, nỗ lực để trong lòng mình lẫn trong mắt đều chứa đầy bóng dáng Minh Nhu.
Minh Nhu nghe xong nhũ mẫu nói lại vẻ mặt ngây thơ: “Vậy đó cùng Tiểu Thúy có cái gì không giống nhau?”
“Tiểu Thúy chỉ là hạ nhân, tức phụ là người cùng con sống chết có nhau.” Nhũ mẫu nói đạo lý đến vô cùng rõ ràng.
Minh Nhu cái hiểu cái không gật gật đầu, lại nghe nhũ mẫu nói: “Chào đại tiểu thư, trời tối rồi, mau ngủ đi, Thu Nương con cũng lên giường đi thôi, hiện tại trời khá nóng, con nhớ rõ phải giúp tiểu thư quạt, chẳng qua đại tiểu thư thân thể khá yêu, chờ bé nó ngủ rồi cũng không cần quạt nữa, miễn cho phải cảm lạnh.”
Diệp Thu Nương vội trả lời, cởi giày liền hướng trên giường bò đi lên trên.
Thời điểm Diệp Thu Nương ở nhà, liền thường xuyên phảo hỗ trợ chăm sóc em trai em gái, hai đứa em trai một tám tuổi một 6 tuổi, còn có một em gái cũng là ba tuổi rưỡi, anh hai chị ba ngày thường theo cha mẹ xuống đất làm việc, nàng ở nhà đã phải giặt quần áo nấu cơm, còn phải chăm sóc ba đứa nhỏ trong nhà.
Trong nhà ba đứa nhỏ đều là nàng một tay chăm sóc, bởi vậy thời điểm khi đối mặt với Minh Nhu ngược lại cũng không có nhút nhát, chỉ là lần đầu tiên cùng người quý khí cùng giường, khiến cho mình trong lòng có chút thấp thỏm bất an.
Minh Nhu tính tình trẻ con dễ nổi giận lại đôi khi mềm mại, bởi vì ở Minh gia có duyên cớ lần kia chịu sủng ái, mang một chút bá đạo, nhưng từ trước đến nay cũng nghe mẹ cùng nhũ mẫu nói, chỉ là lần đầu tiên cùng người xa lạ ngủ cùng nhau, tuổi lại nhỏ lại nhớ mong lúc trước thân cận người, không tránh được có chút nóng nảy, thấy Diệp Thu Nương cùng giường với mình, có chút không vui mà náo loạn.
Nhũ mẫu ở một bên quan sát trong chốc lát, nhìn động tĩnh không phải rất lớn, cảm thấy thời điểm đã đến lúc, quyết tâm lén lút kéo rèm đi ra khỏi cửa.
Minh Nhu giương mắt nhìn không thấy nhũ mẫu, liền bắt đầu nhỏ giọng mà khóc lên.
Diệp Thu Nương vừa thấy em ấy khóc, sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Trước kia đã nghe trong thôn chị em đi đến gia đình giàu có làm nha hoàn trở về nói, bởi vì không có chiếu cố tốt chủ nhân bé nhỏ trong nhà, đem những đứa bé nóng tính này khóc rống lên, là phải bị mắng, có đôi khi còn bị răn dạy quất roi.
Diệp Thu Nương sợ em bé này vừa khóc ôm đến bên người, vội vàng ngồi dậy, luống cuống tay chân mà an ủi em.
“Đại tiểu thư, là không thoải mái sao?” Diệp Thu Nương thật cẩn thận hỏi một tiếng.
Đứa bé thút tha thút thít nói: “Muốn nhũ mẫu ——”
“Tức phụ không tốt sao? Nhũ mẫu mới vừa nói, tức phụ về sau làm cái gì đều bồi em, cùng nhau ngủ với em, em nếu là khóc, tức phụ cũng có thể bồi em cùng nhau khóc.”
Diệp Thu Nương nói xong, cũng học theo đứa bé nhẹ nhàng mà hu hu hai tiếng.
Minh Nhu vừa nghe, nháy mắt đã ngừng khụt khịt, trừng lớn con mắt nhìn chị: “Khóc cũng có thể bồi sao?”
“Đương nhiên, về sau đại tiểu thư bất luận làm cái gì, muốn cho Thu Nương bồi, Thu Nương đều có thể bồi em cùng nhau làm.” Diệp Thu Nương nhẹ giọng mà an ủi nói, vươn tay thật cẩn thận mà chạm chạm trên đầu em, đầu ngón tay ẩm ướt chính là ra chút mồ hôi mỏng, vội cầm khăn tay lau khô, nhân tiện nhẹ nhàng mà lắc cây quạt trong tay.
Lúc này đúng là mùa hè, Minh Nhu mới vừa náo loạn một chút, đã cảm thấy có chút nóng, Diệp Thu Nương đưa tới chút gió này rất là kịp thời, trong lòng mình cũng có vẻ nhẹ nhàng không ít, nguyên bản đối với chị ấy một chút mâu thuẫn cũng chậm rãi biến mất, nghe đối phương tự xưng là Thu Nương, nàng chuyển qua thân thể bé nhỏ đối mặt vớiDiệp Thu Nương.
“Chị gọi là Thu Nương, là thu của mùa thu sao?”
“Vâng, đại tiểu thư đã bắt đầu biết chữ sao?”
“Hai tháng trước vừa qua khỏi sinh nhật 4 tuổi, ông ngoại đã mời cho ta tiên sinh, mỗi ngày đều phải đi đọc sách.”
Diệp Thu Nương không nghĩ tới đứa bé thân thể nhỏ nhắn như vậy, nhỏ nhỏ gầy gầy nhìn mảnh mai thật sự, đi đường đều còn nghiêng ngả lảo đảo, Minh lão gia tử đã bắt đầu muốn mời người dạy nàng biết chữ, cũng không biết thân thể nhỏ bé này gánh không gánh được.
“Kia —— nếu là đọ sai rồi, tiên sinh có thể lấy thước tay đánh lòng bàn tay không.”
Tưởng tượng đến trước mắt đôi tay nhỏ bé đây thịt phải bị thước lạnh băng cứng rắn đánh vào bên trên, rút ra từng làn vết máu, Diệp Thu Nương có chút không đành lòng, từ nay về sau bản thân mình đó là người của Minh Nhu, tựa như điều nhũ mẫu nói, em đau mình cũng đau, Minh Nhu bé nhỏ yếu đuối là bị đánh, kia so với quất đánh ở trên người mình còn muốn khó chịu hơn nhiều.
“Mới không có, tiên sinh thoạt nhìn có chút nghiêm khắc, nhưng cũng không trách móc nặng nề ta.” Minh Nhu lắc lắc đầu.
Diệp Thu Nương lúc này mới cảm thấy chính mình lo lắng nhiều, đứa bé phấn điêu ngọc này, chính là chưởng thượng thiên kim của Minh gia, càng không cần phải nói em ấy thân kiều thể nhược giống như búp bê sứ vậy, có cái tiên sinh nào dám lấy thước đánh vào lòng bàn tay em ấy đâu.
“Chắc là đại tiểu thư quá thông minh, cho nên tiên sinh cũng luyến tiếc răn dạy.”
Minh Nhu nghe chị ấy ôn nhu vuốt thuận lông như vậy, tức khắc đã quên mới vừa rồi mình có chút khó chịu, ngạo kiều nói: “Ta đương nhiên thông minh, toàn bộ Minh gia cho ta lợi hại nhất, mấy đứa nhóc khác đều không kịp ta, ông ngoại cũng thường xuyên khen ta thông minh.”
“Vâng, Thu Nương lần đầu tiên nhìn thấy đại tiểu thư cũng cảm thấy đại tiểu thư thông tuệ thật sự.”
Diệp Thu Nương chăm sóc qua mấy đứa em trai em gái mình, biết con nít thường thích nghe dạng lời nói gì, theo đó khen hai câu, đứa bé rúc ở trong chăn vui vẻ đến mi mắt cong cong.
“Mọi người đều gọi chị là Thu Nương, nhưng chị là tức phụ của ta, ta không cần cùng mấy người đó giống nhau, về sau ta sẽ gọi chị là pi pi, phải chỉ để một mình ta gọi, bên người khác không thể gọi chị như vậy.” Minh Nhu du͙© vọиɠ chiếm hữu tràn đầy.
Diệp Thu Nương nghe em ấy đúng lý hợp tình mà tuyên thệ chủ quyền, ngăn không được nhịn được mà bật cười, nhẹ lay động cây quạt nói: “Đều y theo em.”
Mới vừa nói xong đã nhìn đến Minh Nhu đánh cái ngáp nho nhỏ, thân mình ngã ngửa người về phía sau dựa vào trên gối đầu, vươn ngón tay cái bỏ vào miệng muốn mυ'ŧ, Diệp Thu Nương nhịn không được mày nhăn lại, đứa nhỏ này đều đã năm tuổi như thế nào còn mυ'ŧ ngón tay, thói quen này sẽ không tốt.
Vội há mồm ngăn cản nói: “Đại tiểu thư, cái này không thể ăn.”
Minh Nhu nâng mắt nghi hoặc mà nhìn nàng.
“Trên tay có sâu lông, ăn vào bụng sẽ đau, trong bụng cũng sẽ có côn trùng dài dài.”
Minh Nhu hoảng sợ, bởi vì trong nhà yêu chiều, cái tật xấu này của mình vẫn luôn có, người trong nhà không nỡ nói nàng, dần dà liền dưỡng thành thói quen này, hiện giờ lớn cũng khó sửa được.
Nhưng nghe Diệp Thu Nương vừa nói vậy, nháy mắt cảm thấy trên tay đều bò đầy sâu lông, cũng không dám lần nữa bỏ vào trong miệng.
Nhưng đem tay cầm ra tới sau đó lại cảm thấy khó chịu, chít chít hừ hừ cũng vẫn luôn chịu không ngủ được.
Diệp Thu Nương đối với đứa nhỏ loại hiện tượng này đã sớm thấy nhiều nên không trách, một bên tinh tế dỗ đứa nhỏ trước mắt, một bên lặng lẽ vươn tay vòng qua đi gãi cái ót em ấy tóc mềm mịn như tơ, đầu ngón tay theo nàng gãi gãi gần sát da đầu mềm nhẹ mà mơn trớn, một chút lại một chút.
Đây là bí tịch độc môn của nàng để đối phó với đứa nhỏ khi không thích ngủ, chỉ cần nhẹ nhàng vỗ như vậy vài cái, bảo đảm những đứa bé tròn tròn đáng yêu sẽ lập tức nhắm mắt ngủ.
Quả nhiên mới vừa rồi đứa bé hai con mắt còn sáng lấp lánh không hai hạ xuống mắt ngay lập tức đã buồn ngủ mông lung, chỉ là thời điểm muốn ngủ trong miệng còn nỉ non tên mới tức phụ của mình: “Pi pi…… Pi pi……”
……
Thời điểm nửa đêm, Diệp Thu Nương bị động tĩnh bên người làm cho bừng tỉnh, nàng chỉ mới mười hai tuổi, cũng là tuổi thích ngủ, nhưng hiện giờ mới đến, trong lòng hoảng sợ thật sự, bên người có một chút gió thổi cỏ lay đều có thể lập tức đem nàng từ trong lúc ngủ mơ đánh thức.
Bởi vì liên quan đến Minh Nhu, đèn bên mép giường là sáng lên.
Thời điểm Diệp Thu Nương tỉnh lại phát hiện tiểu cô nương bên người vẫn luôn hoảng loạn, trong miệng ô ô, lòng bàn tay nho nhỏ che lại ngực, sắc mặt một mảnh thống khổ.
Diệp Thu Nương lúc này mới nhớ tới trong lời đồn nói, Minh gia đại tiểu thư từ nhỏ liền mắc bệnh tim, cho nên chính mình mới có thể có cơ hội nhập phủ để xung hỷ, tức khắc thân thể giật mình một cái, vội ngồi dậy, duỗi tay một sờ phát hiện trên đầu em tất cả đều là mồ hôi, vội cầm khăn tay giúp em ấy lau.
Đại tiểu thư nếu là xảy ra chuyện gì, chính mình nhất định sẽ không có ngày bình yên qua!
Đang là lúc chân tay luống cuống, không biết nghĩ đến cái gì, nàng hoảng loạn chạy xuống giường từ tay nải nhỏ chính mình mang đến, lấy ra một nắm linh hương thảo, nhét tới dưới gối đầu của Minh Nhu, thực nhanh, mùi hương nhàn nhạt truyền đến, Minh Nhu rõ ràng không có xao động như trước nữa.
Diệp Thu Nương vội lên giường ngồi vào bên cạnh em ấy, nhẹ lay động cây quạt trong miệng ôn nhu hát lên một bài ca dao ở nông thôn mình, một cái tay khác cùng giống như trước khi ngủ, ngón tay gần sát đầu nhỏ của em chỗ nhăn lại nhẹ nhàng xoa ấn.
Xuất phát từ dự kiến, khi nàng một thao tác này, đứa bé cư nhiên dừng lại tiếng khóc huhu thấp giọng, nguyên bản đôi chân mày hơi hơi nhăn lại cũng giãn ra một chút, mồ hôi trên đầu dần dần đánh tan, không cần bao lâu lại nặng nề ngủ thϊếp đi.
Diệp Thu Nương chờ một hồi lâu thấy em ấy không hề tỉnh lại, chính mình cũng không được như vậy mãi, lúc này mới đi theo nằm xuống tiếp tục ngủ.
Bóng đêm như nước, Diệp Thu Nương mới vừa tiến vào trong lúc ngủ mơ căn bản là không biết, mới vừa rồi một phen binh hoang mã loạn kia, ngoài cửa vài cái thân ảnh đen tuyền đứng, chính lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Mấy người này đúng là Minh gia lão thái gia Minh Quyền, mẹ của Minh Nhu Minh Ngọc Lan cùng nhũ mẫu tổng cộng ba người.
Mới đầu là nghe được Minh Nhu nhẹ nhàng mà huhu hai câu, mang theo thấp giọng nức nở, đây là con vào đêm đề lên khúc nhạc dạo, một bên Minh Ngọc Lan nhưng thật ra bình tĩnh, nhưng nhũ mẫu lại là ngồi không yên, có chút an tĩnh không chịu nổi mà muốn bước vào trong phòng, lại bị Minh lão thái gia một phen ngăn cản lại.
Theo âm thanh trong phòng sột sột soạt soạt, thanh âm Minh Nhu nức nở đứt quãng, tiếp theo nghe được có vài tiếng làn điệu ôn nhu truyền đến, thanh âm rất thấp, bên ngoài phòng cơ hồ nghe không rõ, truyền vào trong tai mấy chẳng qua là ở nông thôn ca dao một cái làn điệu, tựa hồ không có gì hiếm lạ.
Điều thần kỳ chính là, hướng khi Minh Nhu lúc này đã buông ra khỏi yết hầu tiếng khóc nỉ non lại bị làn điệu ca dao đem trấn an được rồi, thanh âm nức nở càng ngày càng nhỏ, dần dần mà phai nhạt đi xuống, cuối cùng bị côn trùng ve sầu trong đêm khuya nơi bụi cỏ đem bao trùm.
Trong bóng đêm, Minh lão thái gia trên mặt thấy không rõ thần sắc.
Thẳng đến khi hai người đều ngủ rồi, mấy cái thân ảnh kia mới lục tục rời đi.