Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị

Chương 38: Tuyệt vọng

Editor: ChiMy

“Mọi chuyện đều tốt.” Đông Phương Thiếu Tư rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, mỉm cười nói.

“Thật không?” Sở Thanh Linh buông mắt xuống, nhìn dưới chân, chậm rãi xoay người đi tới bên cạnh bàn, bưng ly trà lên. Trà vẫn duy trì nhiệt độ như trước, trên bàn trà vĩnh viễn đều nóng. Bọn nha hoàn hầu hạ vô cùng chu đáo.

“Thanh Linh, sắp tới lễ mừng năm mới. Nàng muốn cái gì?” Đông Phương Thiếu Tư dịu dàng hỏi.

Sở Thanh Linh không trả lời, bỗng nhiên quăng mạnh ly trà trong tay xuống đất, lấy tốc độ sét đánh cầm mảnh vỡ bén nhọn nhắm ngay cổ họng của mình, lạnh lùng nhìn sắc mặt thay đổi của Đông Phương Thiếu Tư, lập tức phun ra mấy chữ: “Đừng tới đây!”

“Thanh Linh, nàng làm gì vậy?” Trong nháy mắt sắc mặt của Đông Phương Thiếu Tư trở nên tái nhợt, lòng run lên. Mảnh vỡ bén nhọn kia cứ để ngay gần yết hầu của nàng như vậy! Quá nguy hiểm!

“Mang ta về nhà!” Sở Thanh Linh nhìn Đông Phương Thiếu Tư muốn tiến về phía trước, nàng khẽ lùi bước về phía sau, “Nếu ngươi lại tiến lên thêm một bước, ta lập tức chết ở trước mặt ngươi!”

“Thanh Linh!” Đông Phương Thiếu Tư cắn chặt răng, lập tức dừng lại, trong mắt thật lo lắng.

“Để cho ta về nhà, ta phải về nhìn!” Sở Thanh Linh mắt lạnh nhìn Đông Phương Thiếu Tư, nam nhân ở trước mắt nói dối chính mình, sao chính mình có thể không biết hắn. Vừa nãy hỏi, tuy rằng hắn chỉ khựng lại một chút, thế nhưng như vậy là đủ rồi. Đã bộc lộ tâm tư của hắn, sự tình không thích hợp. Trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện! Thế nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Nàng, chẳng lẽ nàng quên lời của ta sao? Nếu như nàng không ngoan, bọn họ………..” Đông Phương Thiếu Tư cố gắng ổn định tâm tình, cố gắng che dấu trái tim đang loạn nhịp, nói khẽ với Sở Thanh Linh.

Bọn nha hoàn trong phòng sớm đã bị dọa không biết phải làm sao, kinh hoảng nhìn mọi chuyện trước mặt.

“Hừ………….” Sở Thanh Linh nở nụ cười lạnh “Đông Phương Thiếu Tư, thu lại bộ dạng của ngươi! Nếu như cha nương nằm ở trong tay ngươi, ngươi nói lời này có ích, Thế nhưng hiện tại sợ là căn bản bọn họ không ở trong sự khống chế của ngươi?”

Sắc mặt Đông Phương Thiếu Tư lại thay đổi lần nữa, tay đã không thể khống chế được run rẩy.

Sở Thanh Linh nhìn tất cả ở trong mắt, lòng liền trầm xuống, xem ra chính mình đã đoán đúng, trong nhà thực sự xảy ra chuyện. Nhìn Đông Phương Thiếu Tư bối rối, lòng của Sở Thanh Linh không ngừng trầm xuống, như vực sâu.

“Nếu ngươi không mang ta trở về, không cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, như vậy ngươi liền thực sự đông thi thể của ta lại đi.” Sở Thanh Linh lạnh lùng nói, đem mảnh nhỏ lại gần sát cổ, mảnh vỡ bén nhọn phá vỡ làn da trắng nõn của nàng, một tia máu tươi kiều diễm từ cổ của nàng trượt xuống. Màu máu đỏ tươi đối lập với làn da trắng nõn, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

“Được, ta mang nàng trở về.” Đông Phương Thiếu Tư gắt gao nhăn chân mày, như hạ quyết tâm thật lớn, sau đó lại vội vàng bổ sung một câu: “Thế nhưng, nàng phải tin tưởng ta, ta không có làm gì.”

Sở Thanh Linh nghe được những lời này của Đông Phương Thiếu Tư, trong nháy mắt con ngươi phóng đại, thất thần nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Đông Phương Thiếu Tư trước mắt. Đáy lòng dâng lên một trận lạnh lẽo thấm sâu vào tận xương tủy, khiến cho toàn thân cũng cảm thấy lạnh lẽo.

“Gọi người chuẩn bị xe ngựa, ngươi đừng ngồi với ta, đi ra ngoài!” Sở Thanh Linh cầm mảnh nhỏ để trên yết hầu của mình như trước, mảnh nhỏ sớm đã hơi đâm vào trong da thịt của nàng, thế nhưng Sở Thanh Linh cũng không cảm giác được đau đớn.

Đông Phương Thiếu Tư rất muốn tiến lên đoạt mảnh vỡ trong tay Sở Thanh Linh, nếu như người trước mắt không phải là nàng, mà là người khác, hắn sẽ không để ý, cũng sẽ có thể nắm chắc. Thế nhưng người trước mắt là nàng! Là Thanh Linh mà hắn quý giá nhất! Hắn không có can đảm mạo hiểm như vậy!

Lên xe ngựa, trong lòng Sở Thanh Linh nóng như lửa đốt, không ngừng thúc giục xa phu mau chút. Xe ngựa chạy như bay trên đường phố, làm cho người trên đường bị dọa hoảng loạn trốn tránh, khiến cho mọi người bên đường đều mắng ra tiếng. Nhưng mà người đi đường còn chưa kịp khôi phục lại tinh

thần, một chiếc xe ngựa khác lại theo sát mà chạy như bay qua.

Rốt cuộc về đến nhà, Sở Thanh Linh ném mảnh vỡ trong tay đi, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, hoàn toàn không để ý tay và cổ bị cắt đứt. Đến khi Sở Thanh Linh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trước mắt tối sầm, cả người cứ mềm nhũn sụp xuống như vậy. Nhưng nàng không có ngã trên mặt đất băng tuyết lạnh giá, mà bị một đôi bàn tay hữu lực ôm vào trong ngực. Là Đông Phương Thiếu Tư tới, ôm lấy nàng từ phía sau.

Ánh mắt của Sở Thanh Linh trống rỗng, chỉ đờ đẫn nhìn tất cả trước mặt. Cháy rụi, tất cả đều cháy rụi! Đã không còn phòng ở, không còn vườn. Chỉ còn một mảnh đất bằng phẳng bị thiêu rụi!! Ở đây đã bị thiêu đốt hầu như không còn gì, không còn lưu lại gì cả!

“Người đâu?” Sở Thanh Linh đè nén luồng nhiệt khí đang kịch liệt trào dâng trong ngực, khó khăn hỏi. Cơ thể Đông Phương Thiếu Tư có chút cứng ngắc, không nói gì.

“Ta hỏi ngươi, người đâu? Người đâu?” Bỗng nhiên Sở Thanh Linh giống như điên rồi, xoay ngươi nắm lấy áo của Đông Phương Thiếu Tư tức giận hỏi, trên mặt là sự dữ tợn đáng sợ “Nói mau! Người đâu?”

Vẻ mặt của Đông Phương Thiếu Tư hoảng loạn, một câu cũng không nói nên lời. Phải nói cho nàng biết sao đây, trong một đêm Sở gia bị gϊếŧ hết, một cây đuốc đốt sạch sẽ. Mà người bảo vệ mình phái ở chung quanh cũng bị gϊếŧ chết toàn bộ, không để lại một chút vết tích. Kẻ hạ thủ cũng không phải hạng người hời hợt. Toàn bộ thi thể tìm được đều bị thiêu trụi, nhìn không ra hình dáng. Kẻ có tài năng ở ngay trong kinh thành của Thiên Vận quốc làm ra chuyện như vậy, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản. Mấu chốt là không có bất luận một chút dấu vết gì để có thể tìm ra! Hoàn toàn tìm không được người có lý do làm như vậy, trong triều mặc dù cũng có người bất mãn với hắn, nhưng cũng không dám làm ra chuyện như vậy. Cho dù là Tả thừa tướng cũng không có can đảm càng không có năng lực làm ra chuyện như vậy!

“Ngươi nói! Người đâu? Mọi người đi đâu?” Sở Thanh Linh điên cuồng đấm vào ngực Đông Phương Thiếu Tư, nhưng mà hắn không nói gì, chỉ yên lặng thừa nhận.

Sở Thanh Linh nhìn Đông Phương Thiếu Tư yên lặng, trong mắt dần dần hiện lên một tia cười khổ, đột nhiên, nàng phụt một tiếng, phun ra máu tươi, cơ thể run rẩy mãnh liệt. Nỗi tuyệt vọng thấm sâu vào xương tủy như nuốt sống Sở Thanh Linh, tất cả đều trở nên đen tối.

“Thanh Linh!” Đông Phương Thiếu Tư luống cuống, vươn tay muốn lau máu tươi bên miệng Sở Thanh Linh đi. Nhưng mà, lau thế nào cũng không bằng tốc độ máu tràn ra từ trong miệng của Sở Thanh Linh. Tựa như một con suối mãnh liệt, máu tươi không ngừng tuôn ra theo khóe miệng nàng. Trong nháy mắt

gương mặt Sở Thanh Linh trở nên trắng bệch trong suốt, trong mắt là một mảnh chết chóc.

“Ngự y! Mau tìm ngự y!” Giọng nói của Đông Phương Thiếu Tư mang theo đầy lo lắng và đau lòng.