Mau Xuyên: Hoa Thức Liêu Nam Thần Sổ Tay

Chương 4: Giới Giải Trí Phong Vân (Ba)

Tần Uyển Toa bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: “Vớ vẩn.”

Ánh mắt mấy nam sinh vừa lên tiếng lập tức như phun hỏa bắn về phía Tần Uyển Toa.

Tần Uyển Toa lại thản nhiên nhìn lại người đàn ông vừa đến, cũng chính là vị hôn phu trên danh nghĩa hiện tại của cô, Đoạn Chí Huân.

Thái độ Đoạn Chí Huân đối với Tần Uyển Toa có chút nghi hoặc.

Nhìn về phía người yêu đang ở trong lòng ngực khóc thê thê thảm thảm, Đoạn Chí Huân vẫn lựa chọn hỏi lại Tần Uyển Toa một lần: “Là cô làm sao?”

“Anh cảm thấy là tôi làm?” Tần Uyển Toa hỏi lại, vẻ mặt cao ngạo:“Tôi vừa mới ở chỗ này nghỉ trưa, nhiều nhân viên công tác nhìn như vậy, tôi lại muốn hỏi một câu, các người ai thấy tôi cắt hư quần áo của Bạch Vũ Hà? Hoặc là, các người có nhìn thấy ở trên tay tôi có cái kéo gì đó linh tinh hay không? Cái gì đều không có, chỉ bằng vào lời nói một phía, các người đây là có ý tứ gì, muốn vu oan tôi?”

Nói về trả đũa, Tần Uyển Toa cô cũng không kém đâu.

Khi Tần Uyển Toa nói chuyện, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, vẫn luôn nhìn thẳng Đoạn Chí Huân.

Đoạn Chí Huân dùng ánh mắt hoài nghi, liếc mắt một cái nhìn mấy người nam sinh khác bên cạnh.

Có lẽ trong ánh mắt không có sự tín nhiệm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mấy người này, bọn họ hô lên: “Cô hoàn toàn có thể bảo người khác đi làm!”

“Chó săn của cô nhiều như vậy, chuyện khi dễ Bạch Vũ Hà còn thiếu sao!”

“Nếu muốn còn mặt mũi, liền nhanh thừa nhận đi!”

Ánh mắt Tần Uyển Toa miệt thị nhìn mấy nam sinh này.

Sau đó lại dùng ánh mắt như thể muốn nói với Đoạn Chí Huân cùng Bạch Vũ Hà: Đây là tố chất nhóm chó săn của các người?

“Liền logic đều không có, không bằng trở về hảo hảo học đi, không phải tôi làm, tôi vì cái gì muốn thừa nhận? Tôi nói cậu gϊếŧ người, cậu không thừa nhận, cậu chính là không có mặt mũi, cậu thừa nhận không?!”

Tần Uyển Toa không chút nào bị yếu thế trước mấy người vây quanh, cơ hồ là lấy một địch ba, đấu võ mồm.

Đoạn Chí Huân nhìn biểu tình Tần Uyển Toa, cũng không giống nói láo, vì thế cúi đầu nhẹ giọng hỏi Bạch Vũ Hà: “Em nhìn thấy là cô ấy làm?”

Thân mình Bạch Vũ Hà cứng đờ, sau đó vẫn là thành thật lắc lắc đầu, nhưng lại khóc thảm hại hơn.

Đoạn Chí Huân thở dài: “Đều tan đi, chuyện diễn phục tôi sẽ thu xếp, đạo diễn vừa mới kêu người đâu, các người một đám đều vây ở chỗ này làm gì.”

Đoạn Chí Huân nói, ôm Bạch Vũ Hà xoay người muốn đi.

Còn lại mấy người nam sinh tuy rằng tức muốn chết, chính là vai chính đều đi rồi, bọn họ còn ở chỗ này có tác dụng gì đâu, nói không chừng còn cấp Bạch Vũ Hà thêm nhiều phiền toái.

Mà đúng lúc này, Tần Uyển Toa lại bỗng nhiên mở miệng, giương giọng nói: “Đoạn Chí Huân!”

Đoạn Chí Huân bước chân khựng lại, hơi hơi xoay đầu, dùng dư quang khóe mắt nhìn về phía Tần Uyển Toa.

“Anh ở trước mặt tôi ôm cô ta, anh cảm thấy thích hợp sao?” Trên mặt Tần Uyển Toa cười như không cười.

Bạch Vũ Hà chớp mắt quay đầu qua, trong mắt đều là không thể tin tưởng.

Tần Uyển Toa làm sao dám làm trò trước mặt cô ta hỏi như vậy!

Mấy nam sinh càng tức giận vì nữ thần của bọn họ lại bị khi dễ.

Nếu không phải Đoạn Chí Huân ở chỗ này, có lẽ bọn họ đều sẽ động thủ đánh Tần Uyển Toa rồi.

Đoạn Chí Huân lại không để ý tới lời Tần Uyển Toa nói, ôm Bạch Vũ Hà tiếp tục hướng vào trong studio mà đi.

Mà Bạch Vũ Hà lại quật cường không chịu quay đầu, vẫn nhìn Tần Uyển Toa.

Đúng lúc này, Tần Uyển Toa bỗng nhiên đối với Bạch Vũ Hà lộ ra nụ cười cực độ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thậm chí còn vươn tay, thủ một cái tư thế lấy kéo cắt đồ vật.

Bạch Vũ Hà nháy mắt hai mắt trợn tròn, chính là cô ta hoàn toàn không nghĩ lại để Đoạn Chí Huân nhìn về phía Tần Uyển Toa dù chỉ một chút nữa.

Bạch Vũ Hà quyết đoán, khí thế ngang nhiên xoay đầu đi, duỗi tay ôm chặt lấy eo Đoạn Chí Huân.