Kỷ Từ Nhiên cầm hai lá thư quay trở về phòng ngủ, thực ra đó chỉ là hai mảnh giấy được gấp đôi mà thôi.
Cô đến chỗ bàn ở góc giường, mở ngăn kéo lấy ra một hộp đựng nhẫn hình vuông trắng tinh.
Ngày đó, khi biết được sự thật, cô đã tháo nhẫn cưới cất vào đây, cũng cất đi những tình cảm cuối cùng dành cho Cơ Hàn Uy.
Đặt hai tờ giấy lên bàn, rồi lại để hộp nhẫn đè ở trên, xong xuôi, Kỷ Từ Nhiên lặng người quan sát căn phòng lần cuối.
Trong căn phòng này, cô từng hạnh phúc đến quên trời quên đất, cũng từng gáo khóc đến cạn kiệt sức lực.
Chỉ qua hai năm, căn phòng nhanh chóng trở nên quen thuộc như chính hơi thở của cô vậy.
Chỉ qua hai năm, căn phòng vậy mà trở thành nơi chất chứa hết tất thảy tuyệt vọng cùng thống khổ của cô.
Và bây giờ, nó rỗng tuếch, hệt như cô bây giờ vậy.
Kỷ Từ Nhiên dứt khoát xoay người bước ra ban công.
Khi không chống đỡ lại nỗi cơn sóng lớn dữ dội, cô đã mặc cho tuyệt vọng gặm nhấm linh hồn mình, cứ thể để cho sóng lớn kéo ra tận ngoài khơi, nhấn chìm xuống dưới đáy biển tăm tối.
Tương lai cô vẫn còn, đương nhiên là vậy, nhưng cô đã không còn nhìn thấy được nó.
Là tương lai tươi đẹp hay bị vây khốn trong thù hận?
Cô muốn ngẩng đầu đón nắng xuân, thế mà cô lại chẳng còn sức lực để đi qua những ngày đông giông bão nữa rồi.
Ái tình, hóa ra cũng như một giấc mộng. Sinh mệnh của cô, hóa ra cũng như một quân cờ bị người khác nắm giữ, thao túng.
Có phải đã đến lúc cô tỉnh mộng rồi chăng? Tình yêu mãi mãi không thắng nổi thù hận.
Màn đêm lặng lẽ bao trùm lên người Kỷ Từ Nhiên, cô ngửa mặt nhìn bầu trời, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.
Màn đêm hôm nay sao lại ôn nhu với cô quá vậy, đến cơn gió cũng dịu dàng vuốt ve khi lướt qua trên mặt cô?
Đột nhiên, cô nhớ đến ngày đầu gặp Cơ Hàn Uy, nhớ đến tình yêu của mình dành cho anh.
Nếu như cô không trao cho anh trái tim mình, không kết hôn với anh thì có lẽ kết cục đã khác.
Kỷ Từ Nhiên bỗng bật cười, thì ra cô hối hận nhiều đến thế!
Cô lẩm bẩm: “Anh ơi, tha lỗi cho em nhé! Bà ơi, cha ơi, Tiếu Tiếu ơi, bây giờ con đến địa ngục bồi mọi người đây.”
Gió lạnh thổi đến khiến những tấm rèm cửa màu trắng bay phất phơ, ngoài ban công, đã không còn thấy bóng người nào nữa.
Ánh trăng khuyết bị gió đẩy ra khỏi tầng mây, dường như trong gió ngàn vi vu giữa trời đêm kia, đâu đó còn vang vọng một lời nguyện ước.
“Nếu bên kia cầu Nại Hà thật sự có kiếp sau, Kỷ Từ Nhiên nhất định sẽ không yêu Cơ Hàn Uy, sẽ tự nắm lấy vận mệnh của chính mình, không để một ai lợi dụng, sẽ bảo vệ thật tốt những người yêu thương Kỷ Từ Nhiên.”
………
Kỷ Từ Nhiên chậm rãi mở mắt, giơ tay xoa xoa mặt, hàng lông mi dài khẽ chớp. Theo bản năng, cô đưa mắt nhìn bốn phía một lượt thì phát hiện, cô đang ngồi trên một ghế sô pha đơn màu đỏ bên trong một căn phòng sáng loáng.
Trần nhà có gắn đèn chùm bằng thủy tinh, rèm cửa lụa mỏng một màu hồng phấn, khắp phòng còn được trang trí hoa tươi.
Đặc biệt trước mặt Kỷ Tử Nhiên bây giờ có một bàn trang điểm và gương lớn, ánh mắt cô dại ra nhìn hình ảnh người con gái được phản chiếu trong gương.
Tóc dài được quấn lên cao một cách tinh tế đẹp đẽ, trên đầu có đội một vòng hoa màu trắng, gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng, trên người còn mặt một chiếc váy cưới dáng trễ vai chất liệu phi bóng.
Tiếng đồng hồ trên tường kêu tích tắc, thời gian như ngừng lại.
Kỷ Từ Nhiên ngờ vực kiểm tra thân thể của chính mình. Không vết thương, cả người lành lặn, đầu rồi tay chân đều còn đầy đủ.
Cô nhớ rõ mình đã nhảy xuống từ tầng bốn chín của khu chung cư thương mại, theo nguyên tắc, thân thể cô lúc này nên phải nát bét rồi mới đúng chứ?
Cũng có khi, cô đã biến thành hồn ma. Nơi đây chắc là địa ngục? Nhưng tại sao địa ngục này giống như căn phòng nghỉ trong ngày cưới của cô với Cơ Hàn Uy, còn cô thì ăn mặc như cô dâu?
Cánh cửa phòng chợt mở ra, Kỷ Từ Nhiên nhìn thấy được một người rất quen thuộc bước đến gần cô thông qua chiếc gương đặt trên bàn.
Người đến là một cô gái có gương mặt trang điểm mê người, mặc lên mình một chiếc váy đỏ rực ôm sát lộ ra vòng eo thon gầy cùng đường cong quyến rũ.
Cô gái bước đến sau lưng Kỷ Từ Nhiên, đặt hai tay lên vai cô, miệng cười tươi tắn: “Em xinh đẹp thật đó, Hàn Uy đúng là có phước.”
Kỷ Từ Nhiên lập tức cảm nhận được nhiệt khí cùng hơi thở của người sống phả lên da thịt mỏng manh nơi vành tai.
Cả người cô ngay tức khắc run lên trong kinh ngạc.
Cô gái kia đánh ánh mắt lả lướt nhìn khắp phòng, môi mỏng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Dạo một vòng, tầm mắt lại quay về trên người Kỷ Từ Nhiên, cô ta nói: “Chị ra ngoài đón tiếp khách khứa với Hàn Uy đây, em đừng hồi hộp quá nha.”
Kỷ Từ Nhiên im lặng gật đầu. Người con gái uyển chuyển xoay người ra ngoài, tiếng giày cao gót lộp cộp xa dần rồi biến mất hoàn toàn.
Trong phòng yên ắng chỉ còn lại Kỷ Từ Nhiên, cô lật điện thoại trên bàn, mở màn hình lên, trên màn hình hiện ra một con số khiến cô như cảm nhận được máu trong người nóng dần lên.
Một tràng cười lớn vang lên khắp phòng, Kỷ Từ Nhiên ngửa mặt, há to miệng cười như điên như dại, cười đến lạt cả giọng.
“Sống lại rồi! Sống lại rồi! Mình sống lại rồi.”
Kỷ Từ Nhiên trùng sinh đúng trong ngày cô tổ chức đám cưới với Cơ Hàn Uy, lúc này là thời điểm trước giờ làm lễ, cô đang ngồi đợi trong phòng nghỉ.
Người vừa đến tên Tưởng Vi, là chị họ của cô, một trong những kẻ dồn Kỷ gia vào đường cùng.
Bà nội cùng cha mẹ cô và anh trai, còn có Khương Tiếu luôn không muốn cô ở bên Cơ Hàn Uy, tất nhiên chuyện kết hôn với anh, bọn họ nhất quyết cấm cản. Chính Tưởng Vi đã xúi cô giả vờ tự sát để có được sự chấp thuận từ gia đình.
Việc kết hôn với Cơ Hàn Uy chính là mấu chốt dẫn đến những chuỗi bi kịch về sau.
Ông trời đã ưu ái cho cô trùng sinh, cô nên làm gì? Đương nhiên là đào hôn rồi.
Việc trước mắt cần làm là phải thoát khỏi đây, mọi chuyện về sau rồi tính tiếp.
Kỷ Từ Nhiên đứng dậy khỏi ghế, vỗ mặt một cái thật đau lấy tinh thần, tự nói với chính mình.
“Kỷ Từ Nhiên, đây là cơ hội chuộc lại lỗi lầm ở kiếp trước của mày. Lần này mày phải mở to mắt ra mà nhìn. Nhìn xem là những kẻ nào muốn nuốt Kỷ gia, là kẻ nào ở đằng sau thao túng mọi chuyện. Kiếp trước mày có não không biết dùng, chỉ là một con rối, là một quân cờ bị người ta bày bố, thao túng. Kiếp này, mày phải là người chơi, nắm chặt vận mệnh của mình. Chính tay mày phải hạ màn kịch này xuống. Bảo vệ thật tốt những người thân của mày.”
Cửa phòng he hé mở ra, Kỷ Từ Nhiên cẩn trọng nhìn ngược nhìn xuôi, phát hiện không có một ai ở bên ngoài cô mới rón rén ra khỏi phòng, bước chân ngày một càng nhanh, trái tim treo lên đầy lo sợ bị bắt gặp.
Đến góc khuất, Kỷ Từ Nhiên dừng lại, ló đầu ra quan sát, trước mắt có một hàng lang dài, điểm cuối có hai ngã rẽ.
Rẽ phải là đại sảnh diễn ra tiệc cưới. Rẽ trái thì chính là phòng vệ sinh, nếu cô nhớ không nhầm thì bên phòng vệ sinh có cầu thang bộ thoát hiểm.
Cửa tử nằm bên phải, cửa sống nằm bên trái, không cần nghĩ nhiều cũng biết Kỷ Từ Nhiên chọn bên nào.
Kỷ Từ Nhiên túm váy trước lên cao, đợi thời điểm hàng lang không có bóng người liền chạy như bay, váy phía sau dài kéo lê kéo lết trên nền nhà lót gạch men láng bóng.