Đúng là Lục Cảnh Trừng đang trốn tránh Diệp Thanh Dương, hắn ngồi trên thanh xà kép ở sân thượng, nhìn các hoạc sinh và giáo viên chạy bộ sáng sớm trên sân tập, trong lòng nặng trĩu.
Mất công hắn ngày nào cũng cảm thấy hài lòng, cảm thẩy Diệp Thanh Dương thích mình không chịu được, nhưng thực tế thì sao, người ta vốn không thích hắn, chỉ có một mình hắn tưởng bở mà thôi.
Lục Cảnh Trừng nhìn một người chạy bộ cách đó không xa, chạy hết một vòng lại chạy thêm vòng nữa, tâm trạng buồn rầu tới cực điểm.
Diệp Thanh Dương không thích hắn, có lẽ cũng không thích con trai, chắc là thích con gái rồi. Cho nên khi đi huấn luyện quân sự mới nhìn thấy Dư Uyển một cái đã khen người ta xinh xắn.
Chuyện đau khổ nhất cuộc đời này không phải đột nhiên bị người ta bẻ cong, mà là sau khi bị bẻ cong rồi lại phát hiện tất cả chỉ là hiểu lầm, người kia vẫn thẳng, thậm chí là thẳng tắp.
Còn mình thì đã cong như nhang muỗi rồi.
Lục Cảnh Trừng nhìn người người đi qua đi lại trước mắt mình, lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống này đúng là phiền phức.
Hắn cứ ngồi như vậy, cho đến khi sắp đến giờ tự học buổi sáng mới chịu về lớp.
Diệp Thanh Dương đã đến lớp từ sớm, lúc này mới thấy hắn vào phòng học vội vã nhắn tin cho hắn: [Cậu đi đâu vậy, không phải cậu muốn học từ mới sao? Sao không ở trong lớp mà học?]
Lục Cảnh Trừng nhận được tin nhắn của cậu, cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp, hắn trả lời: [Không học trong lớp, tôi tìm chỗ vắng người tự học.]
Hắn trả lời xong thì nằm nhoài ra bàn chuẩn bị ngủ.
Cả đên hôm qua không được ngủ ngon, đáy lòng nặng trĩu, có phải đây là cảm giác thất tình không?
Nhưng rõ ràng hắn còn chưa bắt đầu yêu mà.
Thế nhưng thái độ của Diệp Thanh Dương chắc chắn là không thích hắn, coi như là hắn vừa bị crush từ chối vậy.
Rốt cuộc có được tính là thất tình không nhỉ?
Lục Cảnh Trừng khoing rõ lắm, tậm trạng bây giờ của hắn rất tệ, thậm chí còn hơi xấu hổ khi phải đối diện với Diệp Thanh Dương.
Thật sự rất ngại, trước giờ cứ ảo tưởng người ta thích mình, Diệp Thanh Dương không biết thì thôi, nhưng bây giờ cậu ấy biết rồi, ngại quá đi mất.
Hơn nữa hắn cũng không biết Diệp Thanh Dương sẽ đối xử với hắn bằng thái độ như thế nào.
Chắc chắn không thể như trước đây được nữa, quá mập mờ, vậy thì sẽ biến thành như thế nào đây?
Co biến thành như thế nào thì Lục Cảnh Trừng cũng cảm thấy không ổn, do đó hắn nghĩ bây giờ hai người nên tránh nhau một chút, suy nghĩ xem sau này phải đối xử với nhau ra làm sao.
Đấy là nếu như còn có sau này.
Lục Cảnh Trừng ngủ hết một giờ tự học, giờ ra chơi cũng không dậy, cứ nằm nhoài ra bàn ngủ tiếp.
Diệp Thanh Dương nhìn hắn, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Đến giờ ăn trưa, mọi người vẫn đi ăn cùng nhau như thường.
Trẩn Nguy nhìn bạn cùng bàn từ sáng đến giờ chưa nói được câu nào của mình, tò mò hỏi: “Mày làm sao đấy? Sao hôm nay mày im lặng vậy?”
“Chẳng sao cả.” Lục Cảnh Trừng nói.
Hắn đặt khay thức ăn lên bàn, chậm chạp ngồi xuống ghế.
Diệp Thanh Dương ngồi bên cạnh hắn, Lục Cảnh Trừng không từ chối, còn theo thói quen muốn gắp nấm mèo trong khay của mình cho Diệp Thanh Dương. Thế nhưng vừa mới nhấc đũa lên, nghĩ đến cái gì đó rồi lại rút về, tự ăn hết nấm mèo của mình.
Trần Nguy:!!!
Bách Nhạc:!!!
Đổng Dục:!!!
Diệp Thanh Dương:…
…
“Mày thích ăn nấm mèo từ lúc nào vậy? Sao tự nhiên mày lại ăn nấm!!!” Trần Nguy kinh ngạc nói.
Lục Cảnh Trừng liếc nhìn cậu ta một cái, không nói gì, cúi đầu ăn tiếp.
Trần Nguy:???
Trần Nguy nhìn về phía Bách Nhạc, trong ánh mắt viết rõ ràng: Tâm trạng của nó hôm nay không tốt đúng không? Thế mà nó không chửi tao!
Bách Nhạc đỡ trán nhìn thằng bạn thân của mình, cảm thấy đúng là không bình thường lắm.
Diệp Thanh Dương cũng im lặng quan sát Lục Cảnh Trừng, đang muốn nói gì đó lại sợ đám Trần Nguy Bách Nhạc phát hiện ra cậu và Lục Cảnh Trừng cãi nhau, đành phải cúi đầu ăn cơm.
Cả một bữa cơm, Bách Nhạc vừa ăn vừa cười đùa với Trần Nguy, còn Lục Cảnh Trừng và Diệp Thanh Dương ăn gì cũng thấy vô vị.
Cơm nước xong xuôi, Trần Nguy rủ mọi người đến quán net, Diệp Thanh Dương định về lớp nhưng thấy Lục Cảnh Trừng muốn đi cậu lại đổi ý: “Tôi đi cùng có được không?”
Lục Cảnh Trừng không đồng ý: “Cậu về lớp ôn bài đi, sắp thi rồi đấy.”
“Vậy cậu không ôn bài à?” Diệp Thanh Dương hỏi hắn.
Lục Cảnh Trừng bây giờ làm gì còn tâm trạng nào mà ôn tập, hắn còn đang cảm thấy mình vừa xuất sư còn chưa chiến đấu đã chết rồi, trên tình trường mà anh hùng chưa kịp vung đao đã ngã ngựa thì đau khổ lắm.
“Tôi không giống cậu, tôi có ôn bài hay không thì điểm số vẫn thế.”
“Nhưng cậu đã bảo là phải học thật giỏi mà.” Diệp Thanh Dương khẽ nói.
Bách Nhạc là người nhạy cảm, dường như đã đánh hơi ra hai người có vấn đề, chủ động nói: “Vậy thì thôi không đi nữa, ngày kia là thi tháng rồi, chúng ta về ôn bài đi, nước đến chân mới nhảy cũng không sao.”
Y nháy Trần Nguy một cái, Trần Nguy lập tức hiểu ra: “Đúng vậy, bao giờ thi xong thì đi.”
Đổng Dục không có ý kiến, cả đám lại dắt nhau về lớp học.
Lục Cảnh Trừng không muốn đọc sách, cho nên vừa vào lớp hắn đã lôi điện thoại ra chơi game.
Bách Nhạc ghé sát vào hỏi: “Cho mày về lớp để mày chơi game đấy à?”
“Không thì sao?”
Bách Nhạc cẩn thận liếc nhìn Diệp Thanh Dương, nhỏ giọng hỏi tiếp: “Mày cãi nhau với Diệp Thanh Dương hả?”
“Không.”
“Sao tao thấy hai đứa mày hôm nay cứ quái quái.”
“Có à?”
“Có chứ, hôm nay mày không gắp rau cho Diệp Thanh Dương!”
“Đúng vậy.” Trần Nguy nói: “Hôm nay mày rất kì lạ luôn, cả buổi sáng không nói câu nào, mặt thì cứ xị ra, ai không biết còn tưởng bị người yêu cắm sừng bỏ theo đứa khác.”
Lục Cảnh Trừng:…
Người yêu hắn không chạy theo người khác mà là chạy một mình!
Lục Cảnh Trừng nghĩ tới đây là lại thấy bực mình, hắn kéo Bách Nhạc và Trần Nguy đến góc hành lang.
“Hai đứa chúng mày nói ra mà không thấy ngại à, tao còn chưa tính sổ với chúng mày đâu!”
Trần Nguy:???
Bách Nhạc:???
Hai người nhìn nhau, hai cái đầu nho nhỏ có một sự nghi ngờ to to: “Liên quan gì đến bọn tao?”
Lục Cảnh Trừng cả giận nói: “Sao lại không liên quan, tất cả là tại hai đứa mày, một đứa thì nói cậu ấy thích tao, đứa kia thì chắc chắn là cậu ấy thích tao, làm tao tưởng cậu ấy thích tao thật. Thế còn thực tế thì sao, cậu ấy có thích tao đâu!!!”
Trần Nguy không hiểu mô tê gì: “Mày đang nói đến ai vậy?
“
Bách Nhạc kinh ngạc nhìn Lục Cảnh Trừng, thằng bạn thân của mình cong thật rồi ư?
“Còn có thể là ai, chính là Diệp Thanh Dương đó!” Lục Cảnh Trừng tức giận nói.
Trần Nguy:???
Trần Nguy lần đầu tiên cảm nhận được sự ngây thơ quá đáng của bạn mình: “Tao chỉ nói đùa thôi mà, mày tưởng thật à? Diệp Thanh Dương là con trai đấy!”
Lục Cảnh Trừng:!!!
Chuyện đau khổ nhất cuộc đời này không phải mình tưởng người ta cong nhưng thật ra người thẳng đuột, cũng không phải mình cong vẹo rồi mà người ta vẫn thẳng tưng, mà là cái đứa nói người ta cong bây giờ lại bảo tao nói đùa thôi, mày tưởng thật đấy à!
Lục Cảnh Trừng suýt nữa thì phun ra máu, vậy là từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn ngu ngốc cho rằng Diệp Thanh Dương cong thôi sao? Lại còn tự bẻ cong mình nữa chứ!
Lục Cảnh Trừng chỉ tay vào Trần Nguy nói: “Tao phải hiền lành nhân từ lắm mới không đánh chết mày.”
Trần Nguy thấy hắn như vậy, đầu óc loạn cả lên: “Thế này thật sự cho là Diệp Thanh Dương thích mày à, mày còn ngủ chung với cậu ta nữa…”
Trần Nguy đột nhiên ngộ ra, nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin: “Đù má, mày thích cậu ta rồi à? Mày tự bẻ cong mình rồi à?”
Lục Cảnh Trừng lôi Trần Nguy ra đánh cho một trận.
Bạch Nhạc đỡ trán nói: “Tao biết ngay mà.”
Y ra tay cứu giúp Trần Nguy, hỏi Lục Cảnh Trừng: “Thế bây giờ mày tỏ tình với Diệp Thanh Dương rồi à?”
Trần Nguy càng khϊếp sợ hơn: “Mày còn tỏ tình rồi á?”
Lục Cảnh Trừng cảm thấy thằng này lại thèm đòn.
Bách Nhạc nhìn Trần Nguy mà cạn lời: “Nếu không thì sao hôm nay chúng nó lại kì lạ như vậy?”
Trần Nguy cảm thấy cái đầu này của mình không theo kịp câu chuyện nữa rồi: “Nhưng mà sao mày không kinh ngạc chút nào vậy?”
“Mày tưởng ai cũng giống hai đứa chúng mày chắc, một thằng thì ngây thơ thằng kia thì ngu ngốc, mày cứ nhìn cách Tiểu Cảnh đối xử với Diệp Thanh Dương mà xem, không phải thích người ta mới là lạ, mày có thấy nó đối xử tốt với ai như vậy bao giờ chưa?”
Trần Nguy: “… Bách đại nhân, thì ra ngài có con mắt nhìn thấu hồng trần, xin lỗi vì trước đây đã nghi ngờ ngài.”
Lục Cảnh Trừng cảm thấy hắn lại muốn đánh người.
Bách Nhạc nhìn Trần Nguy bằng ánh mắt kì thị rồi lại quay ra nhìn Lục Cảnh Trừng: “Thế Diệp Thanh Dương từ chối mày rồi hả?”
“Cậu ấy không cong.”
“Lúc trước mày cũng có cong đâu.” Trần Nguy nói.
Lục Cảnh Trừng đạp cho cậu ta một cái: “Mày im đi.”
Trần Nguy rất bất mãn: “Tao đang giúp mày mà.”
“Vậy tao xin cảm ơn nha.” Lục Cảnh Trừng nghiến răng nghiến lợi.
Trần Nguy:… Thôi, không cãi lộn với người thất tình.
“Nếu mày thật sự thích Diệp Thanh Dương thì mày bẻ cong cậu ta là được mà.” Bách Nhạc bình tĩnh nói: “Tao thấy Diệp Thanh Dương cũng không thẳng lắm đâu, bẻ nột cái là xong.”
Lục Cảnh Trừng:…
“Mày tưởng tao là khỉ bẻ ngô đấy à, lại còn bẻ một cái là xong.”
“Mày nghĩ đúng rồi đấy.”
“Tao từ chối.” Lục Cảnh Trừng nói.
“Tại sao?” Trần Nguy khó hiểu hỏi: “Tao thấy Diệp Thanh Dương cũng hơi hơi thích mày đấy chứ, mày theo đuổi một thời gian chắc chắn cậu ta sẽ đổ mà.”
Lục Cảnh Trừng không nói gì.
Bách Nhạc suy đoán hỏi: “Hay là lòng tự trọng của mày cao quá không muốn chủ động tán người ta?”
Lục Cảnh Trừng lườm cho một cái: “Tao là loại người như thế à?”
Hắn nhìn khung cảnh phòng học phía xa xa, nam sinh nữ sinh mặc đồng phục đi vào lớp học.
Một lúc sau hắn mới nói: “Cậu ấy không giống tao, điều kiện của gia đình tao tốt hơn cậu ấy rất nhiều, cho dù tao có thích con trai đi chăng nữa, chỉ cần nhà tao không phá sản, sẽ không có ai dám dị nghị gì, mà có nói tao cũng không quan tâm.”
“Nhưng Diệp Thanh Dương không như thế, cậu ấy không có tiền, cũng không có chỗ dựa, cuộc sống của cậu ấy vốn đã khổ lắm rồi, tao làm gì có tư cách kéo cậu ấy đi lên con đường biết trước là khó khăn như vậy chứ.”
Lục Cảnh Trừng cúi thấp đầu, khẽ nói: “Cậu ấy biết tao thích cậu ấy, nhưng mà cậu ấy từ chối rồi, cậu ấy nói rõ ràng là cậu ấy không thích tao. Người ta đã không thích mình mà vẫn mặt dày theo đuổi, cái này không gọi là theo đuổi nữa mà gọi là quấy rối đấy. Hơn nữa cậu ấy đã khổ như thế rồi, nếu tao còn cố đẩy cậu ấy vào con đường bản thân cậu ấy vốn không muốn, sau này còn phải chịu người ta đàm tiếu, thế thì đê tiện lắm.”
“Tao thích cậu ấy, cho dù không thể mang lại hạnh phúc cho cậu ấy thì tao cũng không muốn quấy rối cậu ấy một cách hèn hạ như vậy.”
Bách Nhạc và Trần Nguy cùng ngẩn ra, hai đứa nhìn nhau rồi lại nhìn Lục Cảnh Trừng: “Vậy mày tính làm thế nào?”
Lục Cảnh Trừng khó chịu nhìn bọn họ: “Tao nghĩ được đến đây là tốt lắm rồi.”
“Hay là mày thử giữ khoảng cách với cậu ta một thời gian xem, biết đâu còn có thể thẳng lại?” Bách Nhạc đề nghị: “Nếu mày có thể thẳng lại thì hai đứa vẫn là anh em tốt, xây dựng tình hữu nghị thẳng nam!”
Lục Cảnh Trừng:…
“Mày tưởng tao là thước cuộn à? Nói cong là cong nói thẳng là thẳng?”
“Thế mày nói xem phải làm sao bây giờ?”
Lục Cảnh Trừng không nói gì, trong lòng hắn vẫn hi vọng Diệp Thanh Dương cũng thích hắn, có thể đáp lại tình cảm của hắn.
Nhưng mà phản ứng của Diệp Thanh Dương tối qua đã rõ ràng lắm rồi, cậu ấy chỉ coi hắn là bạn, cũng mong hai người chỉ là bạn.
“Chờ thi xong rồi nói sau. Thi xong tao sẽ về nhà ở, giữ khoảng cách với cậu ấy.”
“Sao mày không về bây giờ luôn đi?” Trần Nguy nói.
Lục Cảnh Trừng không nói gì, bây giờ sắp thi đến nơi rồi, nếu hắn về nhà ở biết tâm trạng Diệp Thanh Dương không ổn, rồi lỡ đâu đến lúc thi phát huy không tốt, điểm thi thấp hơn lần trước, người khác sẽ nghĩ về cậu thế nào!
Lần trước Diệp Thanh Dương tiến bộ nhanh quá đã có người thầm nói ra nói vào rằng cậu gian lận, chép bài thi của Dư Uyển.
Chẳng qua là phần lớn mọi người đếu giống cô chủ nhiệm Trình Yến, nghĩ Diệp Thanh Dương ôn tập ngày đêm mới tiến bộ được như vậy, hơn nữa cậu còn thân với hắn, những người kia chỉ dám lén lút nói sau lưng thôi chứ không dám tung tin bịa đặt.
Nhưng mà nếu lần này Diệp Thanh Dương thi không tốt, không biết bọn họ sẽ nói xấu cậu đến mức nào!