Cố Vân Đình sau khi mang Lan Lăng vào phòng tức khắc rời khỏi tay đang nắm lấy tay Lan Lăng như là đang né tránh ôn dịch.
Lần đầu tiên Lan Lăng vào phòng của Cố Vân Đình nội tâm vô cùng kích động cùng tò mò, cô cẩn thận đánh giá một chút, phòng hắn rộng mở sáng ngời, lấy màu xám làm chủ đạo điểm thêm màu trắng làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
Phòng hắn còn có một loại hương vị nhàn nhạt không phải mùi vị nước hoa.
Lan Lăng đang đắm chìm thưởng thức bầu không khí này, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một âm thanh thanh lãnh.
“Trước khi ăn cơm trước cô chỉ có thể ngồi ở chỗ này, nơi nào cũng không cho chạm vào.”
Cố Vân Đình chỉ vào chỗ trống trên sàn gỗ cạnh cửa phòng, tuy rằng mặt vô biểu tình, nhưng là lại có thể cảm nhận được rõ ràng hắn đối với cô bài xích.
Lan Lăng không thể tưởng tượng được nhìn chỗ hắn chỉ cô ngồi, trong lòng âm thầm kêu gào, chính hắn nói mang cô tới tham quan phòng hắn, sao lại có thể cho cô ngồi trên sàn gỗ lạnh? Thật quá đáng!
Trong lòng cô lúc này cực kỳ bất mãn ngước mặt nhìn gương mặt điên đảo chúng sinh cảu Cố Vân Đình nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, được rồi cô thừa nhận, cô là hoa si, cô vì sắc sở mê.
Lan Lăng chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi không phải nói……”
Chỉ là không chờ Lan Lăng nói xong đã bị Cố Vân Đình cường thế đánh gãy.
“Không cho cô xuống dưới lầu là không cho cô tiếp xúc với quá người nhà của ta để cô không cần mê hoặc người họ vọng tưởng gả vào Cố gia.”
Cố Vân Đình nói xong xoay người đi đến cái chiếc bàn bên cạnh lấy ra một khối chocolate nhét vào trong miệng. Sau đó từ trên kệ sách ra một quyển sách ngồi xuống nghiêm túc lật xem lên, căn phòng tức khắc lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Lan Lăng ủy khuất bĩu môi, cô quật cường không có làm như theo lời hấn nói mà là an an tĩnh tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn rất có cốt khí, bất quá thực mau đôi chân gầy yếutruyền đến một trận đau nhức.
Cô trộm đem tầm mắt dời về phía Cô Vân Đình đang nghiêm túc đọc sách, hắn như vậy thật hoàn mỹ, nguồi ta nói bộ dáng nghiêm túc của nam nhân là bộ dáng đẹp nhất, quả nhiên, hắn an tĩnh ngồi ở đó, cho dù lạnh nhạt như khối băng sơn, cũng là một tòa băng sơn hoàn mỹ.
Cố Vân Đình tùy ý điều chỉnh dáng ngồi một chút, Lan Lăng lập tức chột dạ thu hồi tầm mắt, trong lòng tự nói xấu chính mình vì sắc sở mê.
Xem ra làm lời hắn nói tựa hồ là nghiêm túc, cô không vui chửi thầm hắn như thế thật bủn xỉn cũng chẳng cho cô lấy một cái ghê dựa. Bất quá cô nhìn quanh một vòng, toàn bộ phòng ngủ cũng chỉ có một ghế dựa liền ngồi xuống
Lan Lăng ngồi xuống sau từ trong túi lấy ra một phong kẹo cao su nhét vào trong miệng, nồng đậm vị bạc hà, làm tâm tình cô chậm rãi thư hoãn rất nhiều.
Thời gian một chút qua đi, Lan Lăng cảm thấy nhàm chán liền lấy ra di động ra xem Douyin, thỉnh thoảng sẽ phát ra một trận cố ý phóng thấp tiếng cười thấp, Cố Vân Đình vừa định cảnh cáo cô duy trì an tĩnh, lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa.
“Nhị thiếu gia, mời nhị thiếu gia xuống lầu ăn cơm.”
“Đã biết!”
Cố Vân Đình buông quyển sách trên tay, liếc mắt nhìn Lan lăng đang ở góc cửa vẻ mặt hưng phấn xem di động.
Hắn không kiên nhẫn đi đến bên cạnh Lan Lăng, nhanh chóng cướp đi di động trong tay Lan Lăng. Lan Lăng đang tận hứng xem thấy di động bị cướp đi, cô lập tức muốn đứng dậy đoạt lại, ai ngờ Cố Vân Đình giơ cao tay lên, Lan Lăng liền túm trượt.
Lan Lăng không thể không thừa nhận so với hắn giờ phút này chiều cao của hắn vẫn là có ưu thế hơn.
“Đem điện thoại trả lại cho ta!”
Cố Vân Đình cũng không có để ý tới sự tức giận của Lan Lăng, hắn tò mò nhìn nhìn di động nhìn động đang phat khóe miệng hơi hơi giơ lên, lúng túng lướt qua, tiếp tục một bộ mặt cương thi.
“Duy trì an tĩnh là một loại tố chất!”
Lan Lăng nghe vậy đích xác có chút phẫn nộ, lời hắn chính là ý tứ là cô không có tố chất ?
“Lễ phép đãi khách cũng là một loại tố chất !”
Đối mặt sự coi khinh cùng trào phúng Cố Vân Đình , sự ngượng ngùng cùng khẩn trương của Lan Lăng tức khắc tan thành mây khói.
Cố Vân Đình cũng không cam lòng yếu thế: “Cô cũng không phải khách, chúng ta chỉ là giao dịch! Đừng quên ta chính loại giao dịch đem tiền để thanh toán !”
Dứt lời! Cố Vân Đình đưa điện thoại di động cho Lan Lăng, lạnh lùng nói: “Xuống lầu!”
Lan Lăng đem tức giận đem kẹo cao su nhấm nuốt thật lâu phun lên mông quần Cố Vân Đình, kẹo cao su không phụ sự mong đợi của cô dính trên quần hắn.
Lan Lăng tức khắc nhịn không được cười lên tiếng, đi ở phía trước Cố Vân Đình tò mò xoay người, Lan Lăng lập tức thu hồi tươi cười.
“Cái kia…… Bà nội đang đợi chúng ta……”