Đỗ Tư Trạch mang Lan Lăng về nhà thay quần áo, sau đó liền đến nhà Huyền Linh Tử, Huyền Linh Tử nhà ở vùng ngoại thành, bà nổi danh thầy bói, thật nhiều danh môn hậu duệ quý tộc tới cửa bái phỏng, bất quá nghe đồn bà mỗi ngày chỉ xem một quẻ, hơn nữa cũng không phá lệ.
Vùng ngoại ô thành nam, đó là một tòa nhà lầu hai tầng cổ điển, trong viện thanh u tố nhã, trong hoa viên trăm hoa đua nở, xa xa liền có thể ngửi được hương vị cỏ hoa.
Đỗ Tư Trạch ấn chuông cửa, một phụ nữ trung niên đi ra, trên người mặc một thân váy dài màu đen, bên ngoài váy dài khoác áo choàng màu xám, khiến cho người ta thấy một mỹ nữ cổ điển, tựa
Đỗ Tư Trạch thân sĩ vươn tay: “Xin chào, ta là Đỗ Tư Trạch, Đỗ Thành là cha ta.”
Huyền Linh Tử cùng Đỗ Tư Trạch nắm tay, tựa hồ cũng không có thấy làm ngạc nhiên khi họ tới cửa: “Vào đi!”
Đỗ Tư Trạch kéo tay Lan Lăng đi vào, vừa mới đi vào cửa liền gửi thấy một mừi cổ mộc hương, rất là thoải mái, Lan Lăng nhìn quanh bốn phía, toàn bộ phòng khách là cổ hương cổ sắc, nhìn qua còn có cách điệu, không mất phẩm vị.
“Ngồi đi!”
Đỗ Tư Trạch cùng Lan Lăng đi đến sô pha phía trước ngồi xuống, Huyền Linh Tử cũng ngồi xuống, đổ hai ly trà: “Mời uống trà.”
Đỗ Tư Trạch gật gật đầu: “Cảm ơn, ta hôm nay tới là có một sự việc, hy vọng có thể được đến ngài chỉ thích.”
Huyền Linh Tử thần sắc bình tĩnh liếc liếc mắt một cái nhìn Lan Lăng: “Là bởi vì cô ta sao?”
Lan Lăng rất là ngoài ý muốn, cô vẫn luôn tin tưởng khoa học, cũng không tin tưởng cái gì như này, chính là lúc này Huyền Linh Tử hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của cô, bất quá có một số việc thật là khoa học giải thích không được.
“Bà...... Bà như thế nào biết?”
Huyền Linh Tử điềm đạm cười: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Đỗ Tư Trạch thấy Huyền Linh Tử bình tĩnh như thế, hắn trong lòng ngược lại kiên định rất nhiều: “Có chuyện nói ra khả năng bà không tin, em gái ta Đỗ Xu Ngôn mấy ngày hôm trước bị tai nạn xe cộ qua đời, lại trọng sinh đến trên người Lan Lăng này, hơn nữa năm đó cha ta từ trên bà cầu được linh ngọc những trong vị tai nạn xe đó cũng không thấy.”
Huyền Linh Tử quan sát kỹ lưỡng Lan Lăng: “Nếu ta không nói sai, thi thoảng ngâu nhiên trong não cỗ sẽ xuất hiện một chút ký ức rải rác thuộc về người khác ?
Lan Lăng ngẫm lại, từ lúc cô tỉnh lại trong não sẽ xuất hiện một ít ký ức xa lạ, ngẫu nhiên còn sẽ đau đầu.
Lan Lăng rất là khϊếp sợ: “Chính xác là như thế, bà làm sao mà biết được?”
Huyền Linh Tử đôi tay khoanh trước ngực, thân thể tự nhiên từ phía sau nhích lại gần: “Nếu ta nói sai, lại như thế nào gánh nổi đại danh Huyền Linh Tử này?”
Đỗ Tư Trạch truy vấn nói: “Đây là vì cái gì?”
“Khối ngọc kia vốn là có linh tính, người dưỡng ngọc ba năm, ngọc dưỡng người cả đời, bản năng nó sẽ bảo vệ chủ nhân, lần này trọng sinh, nhưng ngươi cần tìm khối ngọc kia về, nếu không em gái của ngươi liền sẽ từ đây biến mất.”
Đỗ Tư Trạch nghe vậy tức khắc luống cuống: “Vạn nhất tìm không thấy đâu? Chẳng lẽ liền không có biện pháp khác sao?”
Huyền Linh Tử lắc lắc đầu: “Ngươi chỉ có tìm được linh ngọc, người ngọc hợp nhất, đây là biện pháp duy nhất.”
“Chúng ta làm như thế nào mới có thể tìm được khối ngọc kia?”
Huyền Linh Tử chậm rãi đứng dậy: “Em gái ngươi là người có phúc, hết thảy đều có mệnh định, các ngươi đi đi!”
Lan Lăng còn muốn đuổi theo đi để hỏi cho rõ ràng, nhưng cánh tay Đỗ Tư Trạch duỗi ra ngăn cản nàng: “Đi thôi!”
Sau khi huynh muội hai người đi ra, Lan Lăng không cam lòng hỏi: “Ca ca, vì cái gì không cho ta hỏi rõ ràng?”
“Huyền Linh Tử là rất tính người, nếu không nói sự tình, mặc cho ai cũng không có cách nào khiến bà ấy nói.”
Lan Lăng nghe vậy tràn đầy mất mát: “A! Làm sao bây giờ?”
Đỗ Tư Trạch duỗi tay đem ôm em gái vào trong lòng ngực: “Có ca ca ở, không phải sợ.”
Tiểu Ngô dựa theo Cố Vân Lê phân phó tra được tai nạn xe cộ đêm đó tên đàn ông kia đã xuất hiện trước ở đó, Cố Vân Lê cùng Tiểu Ngô đi tới chỗ ở của Hoắc Cường, đó là một chung cư cũ ở nội thành, nhìn qua có điểm cũ nát, những người lui tới đều là một ít người già.
“Lão đại, căn cứ địa chỉ này chính là nơi này, người này kêu Hoắc Cường, 50 tuổi, dân thất nghiệp lang thang, yêu thích duy nhất chính là đánh bạc.”
Cố Vân Lê ngước mắt nhìn chung cư cũ nát này, anh mắt thâm thúy chứa vài phần thâm ý: “Đi, đi lên nhìn xem.”