Kiều Thê Trọng Sinh Làm Loạn Lòng Ta

CHƯƠNG 4 : Mắt Thấy Tưởng Thật

Cố Vân Lê biết mẹ hắn trong lòng đang tính toán cái gì, chỉ là cảm thấy có lỗi với em trai Cố Vân Đình hắn, một nữ nhân thanh danh không tốt như vậy như thế nào xứng đôi với em trai ưu tú của hắn được.

Bàn tay Cố Vân Lê cầm then cửa trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn là đẩy cửa phòng bước vào.

Lúc này, Lan Lăng chân trần đang ghé lên trên cửa sổ hướng ra ngoài nhìn, cô muốn biết đây bệnh viên nào, trên người mình rốt cuộc đang phát sinh vấn đề gì .

Đập vào mắt Cố Vân Lê là bộ dạng đang chuẩn bị tự sát của Lan Lắng , hắn nhạy bén đi nhanh lên cánh tay dài lập tức vòng qua eo Lan Lăng xoay người một cái ôm Lan Lăng đi đến mép giường.

Lan Lăng kinh ngạc xoay đầu mái tóc dài cùng ngũ quan tinh xảo cũng vì thế hiện ra, làn da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, môi đỏ mê người như là một đóa yêu kiều hồng diễn khiến người khác không rời được mắt.

Cố Vân Lê chấn động, hắn đích xác có nghe qua Lan Lăng là giáo thảo của học viện mỹ thuật, lại không có nghĩ mang bộ dáng thanh thanh thuần giống như là đóa hoa tường vi kiều diễm nở rộ như này.

Lan Lăng từ trong ngực Cố Vân Lê thoát ra đôi tay giơ lên chắn ngang trước ngực .

Trước mặt cô thế nhưng lại là xuất hiện một nam nhân mặc sơ mi trắng , khi chất nho nhã , ngũ quan đoan chính, tràn ngập một lực thu hút.

“Ngươi là ai? Ban ngày ban mặt muốn làm gì?”

Cố Vân Lê cười khổ sau đó chậm rãi mở miệng: “Xin chào, ta là cảnh sát Cố Vân Lê, vừa rồi ta cho rằng ngươi muốn...... Xem ra là ta hiểu lầm.”

Lan Lăng nghe vậy lúc này mới thả lỏng, lại có chút hơi xấu hổ gật gật đầu: “ A !”

Lan Lăng bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Vân Lê, trong ấn tượng của cô vẫn luôn cho rằng cảnh sát mặc dù không phải hung ác nhưng cũng nên là nghiêm túc. Nhưng trước mắt Cố Vân Lê lại khiến cô có suy nghĩ hoàn toàn thay đổi, hắn bình dị gần gũi, hơn nữa rất có phong độ thân sĩ.

Cố Vân Lê bị nhìn có chút không được tự nhiên: “Như thế nào? Lan tiểu thư vì sao nhìn ta như thế?”

Lan Lăng lập tức thu hồi tầm mắt, lấy lại bình tĩnh: “Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi không giống cảnh sát.”

Một bên Tiểu Ngô bĩu môi, cũng chính là thấy mỹ nữ mới ôn nhu như thế, ngày thường lập án tựa như Satan.

Cố Vân Lê đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, hai chân tự nhiên bắt chéo, khóe miệng hơi hơi giơ lên: “Nhìn ngươi ta khiên ta tin cô như lời đồn.”

Lan Lăng trừng đôi mắt thủy linh hỏi: “Nói cái gì?”

“Mắt thấy tai nghe quả như lời đồn .”

Hắn nghe một ít tin đồn về Lan Lăn, trong lời đồn nói Lan Lăng là một nữ sinh hám giàu, sinh hoạt cá nhân hỗn độn, mà nay vừa thấy lại khác tin đồn một trời một vực.

Cố Vân Lê thân là cảnh sát, hai mắt thâm thúy nhìn qua vô số người, người thiện hay ác, là tham hay là liêm, hắn vừa thấy liền có thể đoán tám chín phần.

Nhìn đôi mắt thanh thuần của Lan Lăng, lúc cười rộ lên có chút hơi nghịch ngợm đáng yêu có một loại ma lực mê người không nói nên thành lời.

Lan Lăng có chút nghi hoặc: “Chúng ta tựa hồ là lần đầu tiên gặp mặt? Cố cảnh sát vì sao nói như vậy?”

“Ta là anh trai của Cố Vân Đình, tương lai chúng ta sẽ là người một nhà.”

Một bên Tiểu Ngô nghe vậy lúc này mới ngộ ra, vì sao lão đại đối với cô gái này lại đặc biệt như thế, nguyên lai là người một nhà.

Lan Lăng nghe vậy khuôn mặt lập tức từ trắng xanh chuyển sang ửng đỏ, cô âm thầm cười nhạo chính mình, Cố Vân Lê…… Cố Vân Đình…… Vừa nghe là biết bọn họ tất nhiên có liên hệ, bất quá hắn vừa mới nói “Người một nhà”, nghe tới như vậy dễ nghe gì đâu á.

Lan Lăng thẹn thùng cười cười: “Nga! Người một nhà......”

Cố Vân Lê mở miệng nói: “Có thể đem sự tình tối hôm qua cận thận nói ta nghe qua một chút?”

Lan Lăng cũng muốn biết hết thảy chuyện này là như thế nào, nàng gật gật đầu: “ Ngày hôm qua ta trên đường trở về nhà, đột nhiên một chiếc ô tô ngược chiều với tốc độ cực nhanh đi tới chỗ ta, ta không kịp trốn tránh, tỉnh lại liền nằm ở chỗ này.”

“Ngươi có biết ai là Ôn Đào không?”

Lan Lăng nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Ngươi nói là Ôn Đào trường âm nhạc chúng ta sao?”

Cố Vân Lê ngón tay không biết là cố ý hay vô tình vuốt ve cằm, như đang suy tư gì đó đánh giá Lan Lăng: “Chúng ta ? Theo ta được biết ngươi không phải là sinh viên hệ âm nhạc!”

Lan Lăng giật mình, cô lúc này mới ý thức được mình không phải là Đỗ Xu Ngôn mà là Lan Lăng, cặp mắt đào hoa không biết làm sao xoay chuyển, chột dạ gục đầu xuống tránh ánh mắt đang truy xét của Cố Vân Lê .

Không được, chính mình còn không rõ đây là tình huống gì lại bị hỏi liền thấy phiền toái, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.