Một giờ trước, thành phố A đưa tin xa lộ đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Một chiếc ô tô đâm hai nữ sinh viên đại học, nhân viên y tế lúc chạy tới nhìn hai nữ sinh nằm trên đường cái chung quanh đều là máu tươi che kín, khắp nơi tỏa một mùi máu tanh. Sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đem người bị thương đưa tới bệnh viện.Theo điều tra người gây tai nạn là một nam sinh trẻ tuổi, hiện tại cũng đang hôn mê bất tỉnh, hai nữ sinb gặp nạn trong đó một nữ sinh tên là Đỗ Xu Ngôn, là sinh viên ưu tú hệ âm nhạc, vì bị thương quá nặng mà qua đời , một nữ sinh khác kêu là Lan Lăng, là nữ sinh viên học viện mỹ thuật , hiện tại như cũ hôn mê ở trên giường bệnh, mặt không có chút máu nhưng dù trên mặt, trên người mang rất nhiều vết thương do tai nạn xe cộ lưu lại cũng không làm lưu mờ dung mạo thanh lệ của cô .
Mọi người trong nhà Lan Lăng nghe tin con gái bị tai nạn xe cộ liền vội vàng tới, một đám người thần sắc khẩn trương vây quanh làm phòng bệnh có chút ngột ngạt .
Mẹ Lan Lăng là Bạch Tĩnh hai tròng mắt hàm chứa nước mắt bổ nhào lên người con gái trên giường bệnh nói : “Lăng Nhi, Lăng Nhi……”
Một thanh từ tính truyền đến: “Các vị, vui lòng an tĩnh.”
Âm thanh mang tính mệnh lệnh khiến mọi người quay đầu nhìn lại, hắn dáng người thon dài cao lớn, một thân quần áo trắng tinh mặc ở trên người hắn có vẻ phá lệ soái khí, trên mũi là một bộ mắt kính giống các học giả hay đeo, không một từ dư thừa, toàn bộ phòng bệnh lập tức an tĩnh lại trở lại .
Hắn mang theo biểu mặt vô tình đi đến: “Ai là người bệnh người nhà?”
Bố mẹ Lan Lăng lập tức đi đến trước mặt bác sĩ: “Chúng ta, con gái chúng ta như thế nào rồi?”
“Chào hai vị, tôi là bác sĩ phụ trách Đỗ Tư Trạch, Lan tiểu thư phần đầu đã chịu va chạm, trên người có chút trầy da, sau khi kiểm tra mọi thứ đều ổn không có gì trở ngại, các người không cần quá lo lắng.”
Lan Phong cùng Bạch Tĩnh nghe vậy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.”
Đỗ Tư Trạch không có nói nữa, chỉ là gật đầu sau đó xoay người liền rời đi.
Ngày thường Đỗ Tư Trạch là người ôn tồn lễ độ, thanh niên nhân tài tuấn kiệt ở bệnh viện, nhưng hôm nay tâm tình của hắn không tốt nên nãy hắn mới có chút thái độ không đủ chuyên nghiệp. Nhưng hắn chính là giờ phút này thật sự không có biện pháp giả bộ như không có việc gì xảy ra, bởi vì vừa rồi em gái duy nhất Đỗ Xu Ngôn của hắn gặp tai nạn xe cộ mà chết, vĩnh viễn rời xa hắn.
Hắn ít nhiều phẫu thuật cứu được rất nhiều sinh mệnh nhưng nay phải tận mắt nhìn thấy em gái hắn ở trên giường bệnh lại bất lực. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì là lực bất tòng tâm.
Bácc sĩ Tiêu vội vã tới, một bên hồng hộc thở phì phò, một bên đang mặc áo blouse trắng vì nghe nói trong nhà bác sĩ Đỗ Tư Trạch có đại sự, chủ nhiệm bệnh viện cố ý phái bác sĩ Tiêu tới thay ca.
“Tư Trạch, chuyện của nhà ngươi ta đã ghe nói, ngươi xin nén bi thương ! Nơi này đã có ta, ngươi mau đi đi!”
Đỗ Tư Trạch gật gật đầu, hắn gian nan bước vào phòng bệnh, nhìn em gái Đỗ Xu Ngôn đang đắp tấm vải trắng, ngón tay thon dài chậm rãi xốc khối vải bố trắng lên.
Gương mặt quen thuộc dần dần hiện ra làm hắn đau đến hít thở không thông, giờ phút này đôi mắt thâm thúy trở nên ướŧ áŧ, cha mẹ hai người qua đời sớm, chỉ còn lại hai anh em nương tựa vào nhau sống, ở trong mắt hắn em gái hắn là bảo bối là người thân duy nhất bên người hắn.
“Cao Ngất, thực xin lỗi, là ca ca không có chiếu cố tốt ngươi.”
Đỗ Tư Trạch có chút hối hận vỉ ngày thường bận việc công việc mà xem nhẹ em gái, nếu thời gian có thể quay trở lại hắn nhất định sẽ đem người nhà đặt ở vị trí trên hết .
Sau một trận khổ sở, Đỗ Tư Trạch dần bình phục tâm tình của mình đang định đắp tấm vải bố trắng lên lại ngoài ý muốn phát hiện khối ngọc em gái thường mang không thấy.
Đỗ Xu Ngôn lúc còn rất nhỏ, bằng hữu của cha hăn có xem cho cô một quẻ, nói cô sau khi thành niên sẽ có một hồi huyết quang tai ương, cha thực tình cũng không phải là người mê tín nhưng là con gái mình tình nguyện tin lời nói đó. Bằng hữu chỉ rằng có một khối linh ngọc có thể trừ tà tránh tai, chính là xem ra hiện tại mê tín chính là mê tín, thật sự không được, em gái hắn rốt cuộc không thể về được.
Miếng ngọc này cha hắn đã bỏ ra một số tiền lớn đem về mà mà từ đó hắn chưa bao giờ thấy Đỗ Xu Ngô rời xa nó nhưng mà trận tai nạn xe cộ ấy lại biến mất, nháy mắt trong đại não Đỗ Tư Trạch sinh ra một suy nghĩ điên cuồng, có lẽ trận này tai nạn xe cộ cũng không phải ngoài ý muốn.