Thủy Tinh

Chương 21: Mạnh

~~~~

Thân dưới bị xé rách đau đớn gọi ý thức anh trở về.

Huyệt nhỏ đã lâu không có đi vào bị dương v*t giận dữ phá tan giống như bị một thanh kiếm sắc bén đâm vào, cưỡng ép âm đ*o nhỏ hẹp tiếp nhận sự an ủi này.

"A ——!" Diêu Lương phát ra tiếng kêu thảm thiết thật dài, đây là lần đầu tiên anh bị đối xử thô bạo như thế trên giường, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được duy nhất sự đau đớn mà không có kɧoáı ©ảʍ trong tìиɧ ɖu͙© này.

Nghiêm Ngật không rên một tiếng, dương v*t rút ra mang theo vài tia máu đỏ thắm lại đâm thật mạnh vào, hoàn toàn như muốn đâm hư huyệt động bên trong.

Sau khi đau đớn ban đầu qua đi, cảm giác không thể tin được cùng với lửa giận bừng bừng làm Diêu Lương liều mạng mà giãy giụa.

"Em, em...." Giáo dục từ trước làm Diêu Lương không thể mắng ra những từ ngữ thô tục, anh chỉ có thể thông qua ngôn ngữ bài xích của cơ thể mà bày tỏ cảm xúc mãnh liệt của mình.

"Bạch bạch bạch." Người đàn ông đang đâm rút bỗng nhiên giơ bàn tay ra không chút lưu tình lưu lại trên cái mông trắng nõn vểnh cao của người dưới thân ba cái bạt tay đỏ tươi, lực đạo mạnh đến mức làm cho cánh mông bên trái hơi sưng lên.

"Hu ưʍ." Diêu Lương thẹn thùng trợn to mắt, đột nhiên cắn môi, không để cho tiếng rêи ɾỉ đau đớn của mình lộ ra.

Hai cánh tay mảnh khảnh của Diêu Lương bị người đàn ông chỉ dùng một tay giơ cao lêи đỉиɦ đầu đè lại, hai chân dù có đạp loạn như thế nào cũng không thoát khỏi hình phạt bị quất roi vào giữa chân, thậm chí có khi kéo chân quá lớn mà dương v*t bên trong huyệt càng thêm cọ xát chặt chẽ với hoa huy*t đến mức bắn ra tia lửa.

Anh vẫn là xem nhẹ trình độ da mặt dày của hắn.

Vốn tưởng rằng đánh mông đã là hành vi nhục nhã nhất mà người đàn ông có thể nghĩ ra, nhưng Diêu Lương không nghĩ tới Nghiêm Ngật thế nhưng....

Lòng bàn tay thô ráp tìm được lỗ nhỏ trên niệu đạo của nữ, sau đó chính là xoa nắn không nhẹ không nặng.

Một dòng điện vừa đau vừa sướиɠ đi từ lỗ nhỏ đến bụng, sau đó lại theo máu lan ra khắp thân thể, cuối cùng toàn bộ thân thể và hệ thần kinh đều tê liệt giống như một vũng kẹo mềm không nhúc nhích nổi.

Nhìn xuống dưới thấy vợ yêu cực kỳ đáng thương, gương mặt ửng hồng ướt mồ hôi, tóc mai hỗn loạn, môi dưới bị cắn ra dấu răng, lông mày nhíu lại, miệng nhỏ thở gấp.

Vì thế người đàn ông rũ mắt, khớp xương dùng lực hung hăng xoa bóp cửa niệu đạo của Diêu Lương lần nữa.

Lúc này cơn buồn tiểu kéo tới, nhưng bởi vì Diêu Lương ăn ít nên chỉ có vài giọt nướ© ŧıểυ vàng trong vắt tí tách chảy ra, sau đó thì không còn nữa.

Nhưng chỉ một lần tiểu ra mất khống chế này cũng trực tiếp làm cho tinh thần của Diêu Lương hỏng mất.

Người đàn ông không biết lúc nào đã buông tay anh ra, Diêu Lương chậm rãi cử động hai cổ tay mang theo lằn đỏ che kín mặt, tôn nghiêm của anh hóa thành nước mắt tuôn chảy ra từ giữa khe hở ngón tay.

Mà đồng thời lúc anh khóc thì toàn bộ thân thể cũng bị người đàn ông đâm rút đến mức lắc lư không ngừng, hoa huy*t dâʍ đãиɠ sau khi mất khống chế cũng dần dần thích ứng với cử động thô bạo, bắt đầu tự mình cảm thụ ra kɧoáı ©ảʍ.

Thịt huyệt mập béo cọ xát hai quả trứng còn ở bên ngoài khi dương v*t đâm vào, bị va chạm không ngừng mà ép ra mật nước.

Mặc dù đã sinh con nhưng hoa huy*t vẫn phân bố đầy đủ nước da^ʍ như cũ, vui sướиɠ phun ra từ sâu bên trong âm đ*o, theo gân xanh quấn quanh dương v*t chảy ra mép thịt mập mạp rồi dính lên bắp đùi run rẩy.

hoa huy*t chặt chẽ làm trái ý nguyện của chủ nhân, ân cần mυ'ŧ chặt côn th*t lớn đã lâu chưa đến thăm, mυ'ŧ đến say sưa ngon lành, chép miệng vang dội.

Không biết Nghiêm Ngật có phải còn ngại Diêu Lương không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không, hắn khảy cục thịt kẹp ở giữa hoa huy*t ra, một bên xoa nắn âm đê một bên lại nắm lấy dương v*t đứng thẳng của Diêu Lương vuốt ve.

Kɧoáı ©ảʍ ở hai nước trước sau, Diêu Lương vẫn còn đang xấu hổ căn bản không chống đỡ được. Huống chi người đàn ông sớm đã nắm rõ như lòng bàn tay tất cả điểm mẫn cảm từ trên xuống dưới trên thân thể anh, tùy tiện nhéo bên hông một cái Diêu Lương đã mất lực.

Chỉ là hai người chưa từng nghĩ đến, lúc đầu vì tình thú mà âu yếm điểm mẫn cảm lại sẽ trở thành thủ đoạn ép buộc cưỡиɠ ɧϊếp của người đàn ông.

"Ưm a....." Theo nhiều lần người đàn ông đâm đến cửa tử ©υиɠ cùng với động tác âu yếm của dương v*t phía trước, Diêu Lương rất nhanh đã phun nước cùng với bắn tinh.

Hai nơi đồng thời bắn tinh, hình ảnh bệnh hoạn mà da^ʍ mỹ làm người đàn ông xem đến mức thấp thỏm đỏ mắt, hắn nặng nề đè ép thịt hoa mềm nát. Qυყ đầυ đυ.ng phải xúc cảm mềm mại làm người đàn ông sướиɠ đến mức cái cổ ngẩng cao, hắn hờ hững khép hờ mắt, bộ dạng tóc ướt nhẹp mồ hôi thoạt nhìn vô cùng gợi cảm.

Đáng tiếc Diêu Lương đã không còn giống với người lúc trước bị thanh niên gợi cảm như vậy mê hoặc đến mức chủ động hôn lên, anh khép hờ mí mắt, hàng mi dài treo nước mắt trong suốt, nhưng bởi vì vừa rồi trong lúc cao trào vẫn không ngừng bị đâm vào rút ra mà há miệng rêи ɾỉ nên nước dãi chảy trên cái cằm nhọn của anh, vì thế lại thần kỳ mà kết hợp yếu ớt và da^ʍ mĩ với nhau.

Diện mạo bản thân Diêu Lương thật ra cũng thuộc loại hình thanh thuần kết hợp với đẹp đẽ, tuy rằng đôi mắt giống mèo, lúc giương lên rất mê hoặc nhưng ánh mắt vừa nghiêm túc vừa thấu đáo.

Nghiêm Ngật yêu nhất đôi mắt anh, không đơn giản là bởi vì xinh đẹp mà là bên trong luôn chứa đầy sự ỷ lại cùng với..... đại khái là, thích với chính mình?

Hắn không rõ ràng lắm, ngay cả khi Diêu Lương chủ động hôn hắn, không chút do dự giao lần đầu tiên cho hắn, hắn vẫn không rõ ràng lắm như cũ.

Hắn không rõ ràng lắm người ưu tú như vậy thật sự sẽ yêu một tên phế vật mà lúc nhớ tới "Thiên sứ" trong đầu đều là sắc tình cùng với xiềng xích sao, sẽ sợ hắn sao? Sẽ chán ghét sao?

Sẽ. Người đàn ông ngừng lại liếc nhìn Diêu Lương hoàn toàn nhắm mắt lại tránh khỏi sườn mặt hắn, thầm nghĩ.

Nhưng mà....

"Đừng đi." Giọng nói trầm thấp quen thuộc làm Diêu Lương dừng một chút, "Xin anh."

Người đàn ông cầu xin thẩm phán của hắn, rút dương v*t phủ kín nước da^ʍ ra.

Im lặng không nói là vũ khí phá hủy một đoạn tình cảm hữu hiệu nhất.

côn th*t thô dài đáng sợ lần nữa cắm vào bên trong hai mép thịt không có cách nào đóng lại, so với lúc đầu hắn càng thêm dùng sức giống như muốn ghim chặt người định trốn thoát trên giường vĩnh viễn, cho dù thủ đoạn ti tiện nhưng trái tim cùng với thân thể vẫn ở lại.

Quá sâu.

Mỗi một lần cắm vào quả thực chính là sự chiếm hữu hoàn toàn cực khủng bố, Diêu Lương hoàn toàn không có bất cứ chuẩn bị nào đã bị Nghiêm Ngật thô bạo đâm xuyên đến tử ©υиɠ.

Qυყ đầυ hung mãnh thẳng tắp đâm vào lỗ nhỏ kia, hung tàn rót tinh vào bên trong tử ©υиɠ mỏng manh.

Anh đau đến mức lạnh run nhưng vẫn kiên trì không mở miệng, không cầu xin, không đồng ý.

"Đừng đi."

"Đừng đi."

Cửa tử ©υиɠ đột nhiên bị đâm mở hiển nhiên còn chưa phản ứng lại, cảm giác cái miệng nhỏ chật hẹp co rút lại siết chặt qυყ đầυ thật ra cũng không mấy dễ chịu, nhưng Nghiêm Ngật lại giống như vô tri vô giác, mạnh mẽ đâm vào, chỉ muốn tiến vào chỗ sâu nhất của Diêu Lương, cảm giác dương v*t giống như vị hoa huy*t hoàn toàn tiếp nhận cũng giống như Diêu Lương tiếp nhận hắn.

"Xin anh...."

Người đàn ông ngây dại, lời cầu xin không ngừng lặp lại bện thành một cái lưới không kẽ hở bọc Diêu Lương lại, từng chút một đút vào tai anh những lời thì thầm.

Từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa đặc vừa nhiều bắn vào trong tử ©υиɠ, bởi vì quá đầy mà rửa sạch âm đ*o đỏ bừng ướŧ áŧ.

Lúc Nghiêm Ngật bắn tinh lại cúi đầu, lưu luyến muốn liếʍ đi chỗ mồ hôi trên cổ vai Diêu Lương.

Mà lúc này Diêu Lương vẫn luôn ẩn nhẫn bỗng nhiên nhân lúc người đàn ông ôn nhu liếʍ xương quai xanh của mình, hung hăng há mồm, cắn trên vai phải của Nghiêm Ngật.

"Ưm!" Một tiếng kêu rên, sau tiếng kêu đau lúc đầu qua đi thì Nghiêm Ngật vẫn không nhúc nhích, hờ hững mặc cho Diêu Lương phát tiết cảm xúc.

Trong phút chốc máu tuôn ra thành từng chùm, dính lên hàm răng tuyết trắng.

Một ngụm này Diêu Lương dùng tới mười phần lực đạo, huyệt nhỏ bị bắn bao lâu anh liền cắn bấy lâu, đến nỗi khi nhả ra thì vai phải của Nghiêm Ngật đã máu thịt be bét, để lại một cái dấu răng.