Dưới áo tàng hình của Harry có một bức thư được gấp ngăn nắp.
Giấy dày đắt tiền, mặt trên là màu đen mực nước viết "TO HARRY ONLY" - dành riêng cho Harry.
Harry yên lặng nhìn chằm chằm nằm ở trên bàn phong thư, đem Áo tàng hình ném đến bên cạnh ghế dựa, tay chậm rãi hướng phong thư vói qua, trong ngắn ngủn vài giây, cậu suy đoán là ai viết thư này, là ai tìm được nơi cậu giấu Áo tàng hình, là ai lặng yên không một tiếng động mà rời đi phòng.
Là Ron?
Nhưng cái chữ "Harry" này viết phiêu dật vạn phần, Ron kia viết chữ.., thôi bỏ đi, hơn nữa nếu có việc tìm, tên kia cũng sẽ không dùng viết thư như vậy phiền toái phí đầu óc tốn thời gian.
Là Neville? Cũng không phải, Neville không thích viết thư, hắn cũng không biết chính mình có một kiện Áo phép thuật, càng thêm không biết nó giấu ở nơi nào.
Là Hermione? Không, nàng sẽ không làm mấy việc như lẻn vào nam sinh ký túc xá sau đó chuyện bé xé ra to phóng một phong thơ.
Kia tột cùng là ai?
Harry mở ra giấy viết thư, cẩn thận trải khai, mặt trên tràn đầy hai mươi mấy dòng, nhưng chỉ nhìn mở đầu cái thứ nhất từ ngữ, đồng tử cậu liền phóng đại, ngón tay run rẩy. Chính là lối viết chữ đẹp đẽ dứt khoát quen thuộc giống trên ngón tay, giờ nằm yên lặng trên mặt giấy nâu vàng, có thiên ngôn vạn ngữ đã vận sức chờ phát động, càng đọc, cậu càng cảm thấy có một đoàn hỏa từ trong bụng bắt đầu thiêu đốt.
Dear Harry:
Ngày mai năm này là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời ta.
Hiện tại em không biết, nhưng về sau em sẽ minh bạch vì cái gì. Ta hy vọng ta gửi đến nơi vừa kịp lúc.
Em khả năng sẽ nghĩ có phải hay không Weasley hoặc là Granger viết, đương nhiên không phải.
Là ta, Linh Hồn Bạn Lữ của em, nói chính xác hơn là mười năm sau ta viết phong thơ này gửi đến em của hôm nay.
Bắt đầu nguyên do ta viết cái này bởi em khi 26 tuổi uống say rượu hướng ta oán giận, nói ta giấu diếm em lâu như vậy, cụ thể ta giấu diếm cái gì, em thực mau liền sẽ biết. Cho nên ta quyết định viết một phong thơ cho em cái nhắc nhở, chờ đến mười năm sau, ta liền có thể hừ lạnh một câu, nói ta đã sớm đã cho em manh mối, chỉ là em xuẩn ngốc không phát hiện!
Phía dưới là manh mối về ta:
1. Chúng ta tuy rằng quen biết thật lâu, nhưng mỗi lần đối thoại đều không quá vui vẻ.
2. Ta so em sinh sớm 56 ngày.
3. Ta là một Slytherin.
4. Ta chán ghét em làm những việc nổi bật khiến người chú mục, nhưng ta lại thích chết tính cách em như vậy.
5. Ta thực xin lỗi đã từng đối với em châm chọc.
6. Những cái cười nhạo trêu chọc đó đều không phải lời thật lòng.
7. Ta so em cao hơn rất nhiều.
8. Rất nhiều.
9. Em thực yêu ta, siêu cấp yêu ta, không có ta em sẽ chết.
10. Ta cũng hoàn toàn như vậy.
11. Là ta trước phát hiện ra em.
12. Em sau tốt nghiệp mới biết được ta là ai.
13. Chúng ta lần đầu tiên hôn môi là ở năm bảy mùa hạ vũ hội, ngày đó em uống quá nhiều rượu.
14. Em trước nay cũng không biết chúng ta hôn môi là lúc nào, đầu Sẹo toàn rễ cây mọc!
15. Mau tìm ta.
DEAR. Thân yêu của em.
Harry ngón tay gắt gao nắm lấy trang giấy, nếp uốn lan tràn mở ra, giống một cái khe trên mặt đất.
Đúng vậy, cái chữ 'D' này cùng chữ trên ngón áp út không quá sai biệt, ngay lúc cậu vò phong thư, ngón áp út tàn khuyết ấn ký hung hăng nổi lên đau đớn như lửa đốt.
Sau đó cậu thấy làn da sáng lên ngân quang, ở nguyên bản ấn ký vốn trống rỗng xuất hiện một cái nét nghiêng, phảng phất giống lúc Umbridge trừng phạt bằng bút lông chim kì dị. Nghiêng chút chiều dài cùng chữ D kéo dài, màu đen dần dần nhạt đi, màu xanh lục dính vào đuôi, cùng lúc đó đá quý ánh bạc quang hiện ra tới.
Harry ngơ ngác nhìn biến hóa, cứng đờ nhìn thoáng qua thư, lại nhìn ngón tay, không thể tưởng tượng nổi sự việc thật sâu hít một hơi.
Cái này thật sự có đủ hoang đường kỳ dị, giống như Kafka tiểu thuyết, mỗi một câu trong thư điên cuồng vờn quanh bên cạnh, phảng phất giấy viết thư cũng theo gió lắc lư, một đám chữ cái từ trên giấy nhảy ra, vây quanh cậu nhảy lên điệu nhảy clacket, những cái manh mối đó từ tai trái đi vào, từ tai phải đi ra rồi lại chui vào tai trái.
Linh hồn bạn lữ của hắn là một cái Slytherin.
Trời đất u ám.
Ngày hôm sau, 7 giờ sớm tinh mơ, Ron liền từ trên giường bắn lên, hứng thú dạt dào nắm lên áo sơmi quần dài nhanh nhẹn tròng lên, nhảy xuống giường đệm chạy về phía Harry, bên kia Neville cũng lập tức trợn mắt, giống như gà vặn dây cót nhanh chóng tròng lên quần áo.
"Tỉnh tỉnh Harry! Chúng ta muốn đi Quỷ hồn phố!" Ron dùng sức phe phẩy Harry bả vai, hướng về phía cậu hô, Harry từ từ tỉnh lại, hai mắt mê ly nhìn hưng phấn bạn tốt như thời khắc nào cũng có thể cất cánh bay lên, tối hôm qua cậu nghiên cứu lá thư kia, suy nghĩ một đống lớn Slytherin người, làm cho rạng sáng mới ngủ.
Harry cảm thấy chính mình nhất định mới ngủ năm tiếng, nhưng vẫn là xoa xoa đôi mắt chậm rì rì mà bò dậy đi lấy quần áo, Ron thấy cậu đã dậy lập tức cùng Neville cùng nhau vọt vào trong phòng tắm rửa mặt, chờ đến Harry hoảng đến toilet đánh răng thời điểm, hai cái nam hài tử đã lao ra phòng ngủ đi ăn cơm sáng.
Nhìn trong gương còn buồn ngủ chính mình, Harry lắc lắc đầu, vặn mở vòi nước, ào ạt nước trong chảy ra nện ở màu trắng bồn sứ, vọc một tay nước hảo hảo rửa sạch mặt.
Tối hôm qua người xa lạ ở trong thư viết nói hôm nay là ngày quan trọng nhất với người đó, vì cái gì? Là bởi vì ở Quỷ hồn phố sẽ phát sinh sự tình gì sao? Nếu cậu hôm nay không đi có phải hay không sẽ phát sinh cái gì biến hóa, nếu hôm nay Harry không có xuất hiện, đối với người xa lạ này mà nói hôm nay liền sẽ không trở thành ngày quan trọng với nàng?
Còn có cái buồn rầu là nữ sinh Slytherin này còn cao hơn cậu, lại còn Rất Nhiều, về sau nếu cùng nàng đi ra ngoài, sẽ cảm giác chính mình thực thất bại đi?
Harry vừa rửa mặt vừa nghĩ chính mình nếu không đi sẽ thế nào, lịch sử tiến trình là tự động thay đổi sau đó bổ toàn sao?
Harry nhanh chóng lau mặt bằng khăn lông, hít sâu một chút đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Nhưng cậu vẫn là muốn đi một chuyến Quỷ hồn phố, có lẽ cẩn thận quan sát một chút, có khi còn có thể phát hiện người mang Linh Hồn Bạn Lữ này đi.
Harry đem Áo tàng hình gấp thành tiểu khối vuông bỏ vào trong túi, đi vào nhà ăn tìm được hai vị bạn tốt liền ngoan ngoãn mà ngồi xuống cầm một cái bánh bao bắt đầu ăn, hiện tại còn không biết như thế nào nói cho hai vị bằng hữu này phong thư sự tình, cho nên Harry quyết định quá mấy ngày lại nói vậy.
Khi đang uống một chén sữa bò, Harry lại cảm thấy được một cỗ quen thuộc nhìn trộm ánh mắt dính ở phần lưng, cậu quay đầu ngược tìm, nhưng cái gì đều tìm không thấy, chỉ là cuối cùng một bàn dài ngồi thấy được Malfoy cùng hắn các bằng hữu, nam hài tóc bạch kim ánh mắt lơ đãng quăng lại đây cùng tầm mắt cậu đυ.ng vào nhau, đối phương khoa trương làm cái nôn mửa động tác, đồng thời còn khinh thường nhìn lại mà xoay đầu đi tiếp tục cùng chung quanh người ta nói chuyện, đối với Harry chỉ chỉ trỏ trỏ.
Harry mặt vô biểu tình mà quay đầu lại tiếp tục uống sữa của mình.
Hermione thấy, nói thầm nói: "Không lễ phép Malfoy."
Giáo sư kiểm kê nhân số dặn dò những việc cần chú ý, lúc này Harry khoác Áo tàng hình đứng sau Ron cùng Hermione, khi bà phất tay nói xuất phát, cậu cảm giác đối phương tựa hồ xuyên phá Áo tàng hình nhìn đến, giáo sư sắc bén trong ánh mắt bao hàm bất đắc dĩ cùng thương tiếc, nhưng ánh mắt kia cực kỳ ngắn ngủi, màu lục đậm trường bào của bà ở trong gió bay một cái uốn lượn, đi về phía trước.
"Oa woww!" Ron hét lớn, giơ lên một cái hộp tại cửa hàng, "Nguyên bộ Vu sư anh hùng! Ta đã ao ước thật lâu!" Hắn đối với Harry hét lớn, vui sướиɠ chi tình khó có thể che giấu, Harry đã kéo xuống Áo tàng hình nhét vào túi, cậu cùng Ron hứng thú bừng bừng mà ở trong cửa hàng đồ chơi lượn quanh, Hermione mắt trợn trắng, không thú vị mà đi theo các nữ hài đến địa phương khác đi dạo.
"Không nghĩ tới Quỷ hồn phố hiện tại như vậy thương nghiệp hóa, ta còn chờ mong xem chút cái gì đáng sợ." Bọn họ sóng vai đi trên đường nhỏ, tang thương gạch xanh phố lưng đeo quá nhiều đau khổ, mặt sau các sạp hàng cũ kỹ cổ xưa gạch trên tường vẫn có thể thấy màu đỏ nhạt khó thấy tựa như màu máu, bên trái màu đen sa mỏng cùng bên phải lụa trắng cột vào cây cột theo gió tung bay.
"Hermione nói cho ta nói cái này tượng trưng ý nghĩa là hy vọng hắc bạch Vu sư chung sống hoà bình, muốn ta nói quả thực vô dụng, những cái đó hắc vu sư đều không phải người." Ron híp mắt nhìn thoáng qua nói, Harry cũng cùng hắn cùng nhau ngẩng đầu xem, bọn họ tiếp tục đi phía trước, học viện khác học sinh ầm i vui đùa đi ngang qua, làm con phố đã từng nhiễm máu tươi lẫn thống khổ giờ toát ra một tia nhộn nhịp.
Harry cầm lòng không đậu đem ánh mắt hướng mỗi cái đi ngang qua Slytherin nữ hài, các nàng đầu vĩnh viễn cao ngạo mà giơ lên, giống một lại một cô công chúa không ai bì nổi, ngay cả với bên cạnh bạn nữ tư thế đều cố tình không có vẻ quá thân mật lôi kéo, bởi vì ở Slytherin xem ra quá mức thân mật sẽ dẫn tới tư nhân khoảng cách bị phá hư, mà đây là không thoải mái với họ.
Các nàng đầu tóc đều tỉ mỉ xử lý qua, có vài nữ sinh đã trang điểm đến xinh đẹp trang dung, khi các nàng đi qua Harry cùng Ron, đầu ngưỡng càng cao, cả khuôn mặt tràn đầy khinh thường cười khẽ.
Harry càng xem càng tuyệt vọng, bên cạnh là Ron đang vội vàng xem điêu khắc hình người ven đường, không có chú ý tới bạn tốt đang suy sút.
Harry cắm túi chầm chậm mà đi đến một bên xem một cái sắm vai Nick nghệ thuật giả, thì bị một đám lớn nữ phù thuỷ kết bè kết đội từ phía sau đi lên đem cậu đẩy ra, bị nước hoa trên người các nàng hun đến đầu óc choáng váng, chờ lúc quay đầu thì Harry đã không biết bị đám người đẩy tới địa phương nào.
Trước mặt là một đống bị đốt trọi phòng ở, âm trầm trầm mà tản ra bất an hơi thở, dị dạng giá gỗ quỷ dị treo ở giữa không trung, trong phòng truyền đến âm thanh như gió thổi qua sơn động, Harry cảm giác được không thích hợp, cất bước liền chạy. Ngay trước mặt là Ron, tóc đỏ nam hài tựa hồ cùng một nam sinh tóc vàng kim cãi nhau, Harry vội vàng quay đầu lại thoáng nhìn, thế nhưng thấy được hai tên Giám ngục đang giãy giụa từ trong phòng chạy ra tới!
Chúng nó mang áo đen ở giữa không trung bay lượn quỷ quyệt, sắc nhọn móng vuốt cắt qua không khí, lệnh người tuyệt vọng âm điệu tê tê cuồn cuộn không ngừng mà truyền đến, Giám ngục xuyên qua tầng tầng lụa trắng bay nhanh hướng đám người đánh úp lại, không ít người thấy được liền lập tức hét lên, Harry vướng chân ngã trên mặt đất, cậu sốt ruột mà giương mắt nhìn về phía Ron còn đang trầm mê phản bác cãi cọ với Malfoy, lên tiếng kêu to: "Chạy mau! Ron!"
Bị điểm danh tóc đỏ nam hài quay đầu nhìn về phía Harry, ngược lại tầm mắt bị đám Giám ngục giữa không trung khoá trụ ánh mặt, hoảng sợ biểu tình một chút một như tằm ăn lên ngũ quan, chân như đeo đá chỉ biết đứng trân trân tại chỗ. Người bên cạnh là Malfoy đồng dạng sắc mặt trắng nhợt như bị đông cứng, Harry nhìn bộ dáng hai người bị doạ ngốc không biết cố gắng, gấp đến độ cậu dùng sức đấm xuống nền gạch đá phát tiết. Tiếp theo cậu thở gấp nhắm mắt lại, sốt ruột nhưng lưu loát mà giơ lên đũa phép nhắm ngay Giám ngục gào rống: "Expecto Patronum!"
Từ không trung lan ra một chút thư hoãn thể xác và tinh thần lam quang, cậu vừa mới nghĩ tới cùng cha mẹ cùng nhau cười vui hình ảnh, giữa hít thở không thông và vui sướиɠ cuối cùng cũng phóng xuất ra bảo hộ thần, nai con của cậu vui sướиɠ đạp không khí nhằm phía hai Giám ngục mà tới, nó không chút nào sợ hãi mà đón hắc ám hướng bọn chúng giơ lên chân, thẳng ép cho Giám ngục theo đường cũ chạy ngược đến trong phòng.
Harry nhìn thấy giáo sư cuống quít chạy tới, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Cậu không có thấy được một người ngã ngồi tại chỗ Malfoy là cỡ nào khϊếp sợ, đối phương gắt gao nhìn chằm chằm vào căn phòng trơ trọi, bên trong vẫn cứ lộ ra lam quang.
Gió to thổi qua tai Malfoy, bên người đứng một cái Weasley suy yếu đến tùy thời đều sẽ ngã đến trên người hắn, hắn lại cái gì đều không rảnh lo.
Hắn không rảnh lo đám Giám ngục thiếu chút nữa muốn mạng nhỏ của hắn, không rảnh lo giáo sư lấy đũa phép phóng xuất ra màu xanh cảnh báo chú, không rảnh lo cái gì thuần huyết gia tộc kiêu ngạo không cùng Weasley đứng chung một chỗ lung tung rối loạn quy định.
Bởi vì hắn hoàn hoàn toàn toàn mà thấy rõ, nai con trên lưng cùng nai bạc từ đũa phép của HarryPotter phóng ra giống nhau như đúc, hắn không có nhìn lầm, liền ngay cả chi tiết góc độ đều không sai chút nào.
Malfoy cảm nhận được sau lưng điên cuồng mà bỏng cháy lên, tựa như có người dùng một cây đao khắc gắt gao trên lưng mà vẽ. Hoảng loạn, suy đoán, bất an hết thảy ùa vào trong lòng, hắn run rẩy phun ra một hơi, kịch liệt đau đớn làm hắn cũng nhẹ buông tay té xỉu xuống.
Thế giới này thật là quá ngoạn thực, đây là cái suy nghĩ cuối cùng trước khi hắn hôn mê.