[Vô Hạn Lưu] Trọng Sinh Chi Mãn Cấp Ma Giới

Chương 1

"Ah ah ah ah! quỷ, có quỷ, cứu mạng!! Có ai không__ cứu tôi!!!"

Một cô gái mặc đồng phục trường chạy một cách tuyệt vọng trên hành lang tối của tòa nhà giảng dạy, cô phải đối mặt với nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, khóc một cách bất lực: "Tại sao!? Tại sao lại như vậy chứ !? "

" Không, mình không thể chạy, mình thực sự không thể chạy được nữa... "

" Đông, đông, đông, đông... "

" Chạy đi, nó đang đuổi kịp, mình phải chạy! ”

Cô gái không dám nghỉ nữa, hoảng sợ bỏ cchạy

“Đông, đông!!!”

Nhưng đã quá muộn, giây tiếp theo, âm thanh này nhấy mắt đã dán tới sau lưng cô! !

"A a a a a ——!!”

.

"Răng rắc, răng rắc..."

Xương vỡ tan tành, máu thịt rơi tí tách trên bậc thềm.

“A !!!”

cơn đau dữ dội, hai mắt Liễu Yến đột nhiên tối sầm lại, bên tai xuất hiện một âm thanh điện tử lạnh lùng.

[Người chơi Liễu Yến đã bị nữ quỷ gϊếŧ chết, lập tức bị loại. Sắp tiến vào phòng phát sóng trực tiếp trò chơi Đào Thải Giả]

ngay khi giọng nói biến mất, một màn hình khổng lồ xuất hiện trước mặt Liễu Yến. Màn hình chính là trường học hắc ám vừa rồi, cô bấm vào một nhóm các cầu thủ một cách ngẫu nhiên.

Nhìn quần áo của bọn họ thì chắc là học sinh năm ba cùng trường. Bốn nam và hai nữ gặp phải tình huống kỳ lạ giống nhau.

"Mẹ nó, cái quái gì vậy! Trường học mất điện?"

"Woo, tớ sợ quá". Hai nữ sinh run rẩy ôm nhau: "Sao lại không nhìn thấy ai? Mọi người đi đâu cả rồi?

" Không biết, có phải hay không tiết tự học buổi tối tổ chức đi xem phim? "

"Làm sao có thể vừa mở mắt đã chẳng thấy tâm hơi?! Hơn nữa lớp trưởng đang ở đây thì ai tổ chức?"

"Đừng, đừng nói nữa, cậu càng nói lại càng kinh dị hơn!" - nữ sinh tóc dài oán giận nói: "Chúng ta ra ngoài xem thử đi. Nói không chừng là chơi khăm, có lẽ bọn họ chỉ muốn chỉnh chúng ta thôi!"

Đèn báo an toàn ngoài hành lang vẫn còn sáng, dù có hơi mờ nhưng ít nhất cũng có chút ánh sáng.

“Đừng sợ!” Lý Minh vỗ ngực, cộc cằn nói: “Tôi bảo vệ các câu, hai nữ sinh theo sát tôi, nghe rõ chưa?”

Lý Minh từng tập qua quyền anh, trong bốn nam sinh có mặt ở đây là người mạnh nhất. Khó lắm mới có cơ hội thế này, tất nhiên phải nắm lấy cơ hội thể hiện trước mặt hai cô gái.

Nhưng vào lúc này, trong bóng tối xuất hiện một tia sáng yếu ớt , có người bật đèn pin điện thoại di động lên.

Một cô gái với mái tóc ngắn ngạc nhiên thốt lên: "Điện thoại? lớp trưởng cậu cư nhiên thế mà cũng trộm mang điện thoại đến trường à?"

"Đó không phải của mình" Cậu thiếu niên được gọi là lớp trưởng Giang Tứ dùng cằm chỉ chỉ bên cạnh bàn học, giải thích nói:"là Lý Thành, lúc trước tớ chú ý thấy cậu ta thường xuyên hay trộm mang điện thoại di động đến trường."

Dù sao, bây giờ cũng đang là trường hợp đặc biệt và cậu sẽ không xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Nên chắc mượn một chút cũng không sao đâu.

Nhưng điều kỳ lạ là ánh sáng đèn pin không sáng như mọi khi, bóng tối phía xa dường như bị biến thành một thực thể để chặn sự xâm nhập của ánh sáng, đèn pin điện thoại chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi chưa đầy một mét.

“Hắc nha, lớp trưởng, ngươi quan sát rất cẩn thận nha.” Các nàng kinh ngạc không thôi, vội vàng chạy tới bên cạnh cậu, một người từ bên trái, một từ bên phải.

Suy cho cùng, trong môi trường tối tâm này, chỉ có ánh sáng mới có thể mang lại cho người ta cảm giác an toàn.

“Cắt, tôi còn có bật lửa.” Lý Minh vốn là muốn chiếm tiện nghi của các cô gái trong bóng tối, nhưng cả hai lại chạy đi, lập tức khó chịu mà hừ một tiếng.

Thật tiếc khi ngọn lửa nhỏ của chiếc bật lửa thậm chí không thể tỏa sáng được nửa mét.

"Giang ca, em không muốn ra ngoài, bên ngoài u ám quá ..." một cậu nhóc lùn đầu nấm nói.

"Hồ Quân, không sao đâu. Chúng ta rời khỏi tòa nhà này, cậu theo sát là được." Giang Tứ bình tĩnh an ủi người bạn cùng phòng nhút nhát, nhắc nhở Lý Minh: "Tớ cảm thấy không đơn giản như vậy, vẫn nên cẩn thận một chút."

"Ha, sợ cái gì chứ, nếu thực sự có quái vật, Lão tử đây một đấm đập chết nó, các cậu đúng là đồ nhát gan!" Lý Minh không khách khí nói, trong mắt tràn ngập tia khinh thường.

Hắn ngày thường đều coi thường vị đội trưởng này, ở trong mắt hắn, Giang Tứ cũng có điểm tốt, thành tích cao, nhưng thành tích cao thì có ích lợi gì? Tay chân gầy guộc như cọc tre, nhà cũng không giàu, không hiểu sao mấy cô gái này lại thích cậu ta.

Một đám hoa si! nôn !

“Lý ca uy vũ!” đàn em Hà Cao Siêu chân chó đuổi theo sau.

Sáu người thận trọng rời khỏi phòng học, chỉ thấy cảnh tượng bên ngoài càng quỷ dị, ngày thường hành lang sáng sủa cũng không có một bóng người.

Cầu thang phía trước và sau đều tối om, không nhìn thấy điểm cuối, cửa phòng học đối diện mở toang, bên trong cũng tối om, không có một bóng người.

“Thao, mọi người đi đâu hết rồi.” Lý Minh nuốt nước bọt.

Ngay khi sáu người chuẩn bị đi đến cầu thang bên trái, đột nhiên, một tiếng "đông, đông, đông" giống như tiếng gõ cửa vang lên từ nhà vệ sinh nữ ở cuối hành lang.

Trong hành lang vốn đã im ắng và tối tăm, âm thanh này dường như vô cùng bén nhọn và chói tai.

"Ai? Là ai?" Lý Minh cũng bị đọa sợ cho giật mình, nhưng là nhớ tới có rất nhiều người ở đây, lập tức lấy lại dũng khí tiến lên hai bước, hét lớn một tiếng: "Con mẹ nó giả thần giả quỷ, đều lăn ra đây! Ngươi không ra lão tử liền phá cửa! Trốn ở nhà Wc nữ chính là tính làm cái đéo gì!"

Lúc này Liễu Yến đang xem phát sóng trực tiếp đột nhiên hét lên. "Không! Không được mở! Không được mở! Không được mở!"

Bởi vì cánh cửa này chính là đạo môn, nàng cũng mở cửa đạo môn, thả ra đồ vật bên trong, mới bị gϊếŧ chết.

Tuy nhiên, mặc cho Liễu Yến có la hét như thế nào, người trong phó bản vẫn không thể nghe thấy cô, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Lý Minh vươn tay ra đẩy cửa.

Xong rồi, lại một nhóm người chơi khác sẽ bị loại.

“Chờ đã.” Giang Tứ đột nhiên duỗi tay ngăn Lý Minh lại, sắc mặt tuy rằng không được tốt cho cam, nhưng vẫn là bình tĩnh, trầm giọng nói: "Vẫn là đừng nhìn, chúng ta đi xuống bên kia đi. "

Mọi chuyện sảy ra đêm nay hết thảy đều thật quỷ dị. Trước không nói về tòa nhà dạy học mất điện và những người đột ngột biến mất. Dù đã thông qua cửa sổ để nhìn bên ngoài nhưng vẫn là hoàn toàn tối đen không có lấy một tia ánh sáng.

Đây là điều vô cùng bất thường.

Dưới tình huống này thì việc mở ra một cánh cửa có tiếng đập hiễn nhiên chẳng phải là việc tốt.

“Thao, nếu sợ thì cứ nói thẳng đi, lớp trưởng tôi nghĩ cậu nhát gan thì có, hừ, gà yếu.” Thực ra trong lòng Lý Minh cũng có điểm sợ hãi , hiện tại mượn sườn núi thả lừa cũng không quên giẫm Giang Tứ một cái.

"Sợ chết mất! Cũng may có học trưởng cơ trí."

Liễu Yến thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi ánh sáng không tốt, hiện tại nhìn kỹ màn hình liền phát hiện vị học trưởng này không chỉ có óc quan sát nhạy bén mà lớn lên còn rất ưa nhìn.

Giang Tứ có nước da trắng ngần, ngũ quan tinh xảo như được một bậc thầy điêu khắc, không thể chê vào đâu được, có một đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp, dưới khóe mắt phải có một nốt ruồi son màu đỏ.

Rõ ràng cậu là một vẻ ngoài mềm mại nhu tuấn, nhưng bởi vì ánh mắt ôn nhuận thanh triệt*, cười rộ lên chân thành như mặt trời, không chút nào hiện ra nữ tính. *[ôn nhu- trong sáng]

Nàng đột nhiên phục hồi tinh thần.

"Đúng rồi, Giang Tứ! Hội trưởng hội học sinh, cậu ấy là giáo thảo Giang Tứ! Ngọa tào, quả thật còn đẹp hơn trong lời đồn a! Cái này cũng quá soái rồi đi."

Lại nhìn dáng vẻ kiêu ngạo và độc đoán của Lý Minh, Liễu Yến liền khó chịu.

"Haha, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, học trưởng cũng chỉ là lười quan tâm đến ngươi mà thôi!

"Đúng vậy, chúng ta vẫn nên đi xuống thôi." Nữ sinh tóc ngắn đã sợ muốn chết, cả người phát run:"tớ muốn về nhà, chúng ta về nhanh đi."

Bóng tối và sự im lặng trong hành lang này gần như nghẹt thở, làm cô không dám nhìn lại, vì sợ rằng có một con quái vật khủng khϊếp nào đó ẩn nấp trong bóng tối.

Mặc dù họ không mở cánh cửa đang đập thình thịch kia, Từng bước đi xuống cầu thang, nhưng mọi thứ lại phát triển theo hướng quỷ dị hơn.

“Chờ đã, chúng ta đã đi bao nhiêu tầng rồi?” Hồ Quân dừng bước hỏi lớn.

"Không có chú ý! Chắc là gần ở tầng một rồi ... phải không?" Sở Tiêu Tiêu cũng không quá sát định, bởi vì nơi này quá tối.

Vẻ mặt Giang Tứ có chút khó coi, nhưng cũng không nói gì, nghiến răng ổn định quân thần: “Gần đến nơi rồi, tiếp tục đi.”

Lần này, bọn họ đều vô thức đếm số tầng, một tầng, hai tầng, ba tầng, và bốn tầng... Càng đi xuống càng hoảng hốt.

Bởi vì phòng học của họ ở tầng năm! Với việc bổ sung các tầng trước, họ đã đi bộ ít nhất mười một tầng.

Giang Tứ nhấc điện thoại lên, chụp ảnh trên tường, chỉ thấy trên đó viết một số "4", mà khi bọn họ đi đến tầng tiếp theo, thế mà đã trở lại tầng năm!!

Xong rồi!

"Quay lại, quay lại ..." Cô gái tóc ngắn không thể nhịn được nữa, sợ hãi mà khóc lên: "Xong rồi! Chúng ta phải làm sao đây!"

Hồ Quân vẻ mặt tuyệt vọng: "Quỷ đánh đường, là quỷ đánh đường. Chúng ta không thể ra ngoài, chết chắc rồi! Giang ca, mau nghĩ biện pháp! Cậu không phải lớp trưởng sao? Cậu có điểm cao nhất trong lớp của chúng ta. Cậu nhất định có cách! "

" Đừng sợ, đừng lo lắng, chúng ta đi qua đó thử xem? ”Giang Tứ vẫn bình tĩnh."

Cũng chỉ có thể làm vậy.

Nhưng khi họ đến gần đầu bên kia.

"Đông, đông, đông"

"Âm thanh đó vẫn còn, hơn nữa dường như nó đang đến gần?"

"Sao có thể?" Hà Cao Siêu cùng Lý Minh đi về phía trước một chút, nghe thấy âm thanh, họ quay lại ngẩng đầu nhìn sang, lúc này Lý Minh bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng.

Chờ Hà Cao Siêu quay đầu lại và nhìn sang thì phát hiện cửa nhà vệ sinh nữ có tiếng đập thực sự đã "đuổi theo" tới trước mặt họ!

“Đông, đông, đông!”

Càn đáng sợ hơn là với tiếng cọt kẹt, cánh cửa mở ra một khe hở, bên trong tối om, một giọng nữ yếu ớt vang lên: "Các ngươi… nhìn thấy mắt ta đâu không?

Hà Cao Siêu sợ tới mức ngây ngốc tại chỗ, phản ứng không kịp liền trượt chân ngã xuống đất, bị một bàn tay tái nhợt túm lấy cổ chân kéo vào trong: "Cứu! Cứu! Lý Minh , cứu em với! ”

Đừng nói đến việc cứu hắn ta, Lý Minh đã chạy mất tăm từ lâu.

Nhưng Giang Tứ không do dự chút nào, lập tức quay lại cứu người, kéo Hà Cao Siêu ra ngoài, kết quả là cậu chàng vừa đứng vững không nói một lời cảm ơn, đã kinh hãi chạy về phía trước.

Tuy rằng vừa rồi bọn họ không có mở cửa, nhưng đồ vật bên trong cũng không có ý định buông tha cho bọn họ!

Không cần biết họ chạy xuống bằng cách nào, hành lang đang dần ngắn lại! Cánh cửa phát ra âm thanh kia càng ngày càng gần!

Vừa lúc bọn họ lần thứ hai chạy trở lại lầu 5, cửa trực tiếp đứng ở trên cầu thang!

Bọn họ không có đường thoát?

“Fuck!” Lý Minh chạy nhanh nhất, cũng là người đầu tiên nhìn thấy: " Xong rồi"

Lúc này, cửa mở ra càng nghiêm trọng hơn, bên trong xuất hiện một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt. : "... đôi mắt ... cho ta đôi mắt ... cho ta đôi mắt ..."

“A a a!” Lý Minh bị dọa đến hồn phi phách tán, theo bản năng mà khắc một cái đã bắt được nữ sinh tóc ngắn bên người, hướng đối phương đẩy về phía người phụ nữ kia.

"Cậu làm gì vậy? thả tôi ra!" Cô gái liều mạng giãy dụa, nhưng sức lực không mạnh bằng Lý Minh, hơn nữa đã bị đọa cho nhũn cả người, hầu như không có sức để phản kháng, nàng vừa khóc vừa hét lên, "Ngăn cậu ấy lại! Cứu! Cứu! Cứu tôi! Sở Tiêu Tiêu! Hồ Quân! Hà Cao Siêu! Lớp trưởng! Tôi cầu xin các người— — giúp tôi với!"

Cô gọi tên tất cả những người có mặt ở đây.

"Cậu buông Vương Linh ra! Lý Minh cậu ăn hϊếp một cô gái, còn không biết xấu hổ sao?!" Sở Tiêu Tiêu bước tới nắm lấy tay Vương Linh.

Hồ Quân và Hà Cao Siêu là hai quả trứng hèn nhát, bị đọa ngốc tại chỗ.

"Vương Linh, cậu nhượng tôi đi! Dù sao cậu là con gái sống cũng vô dụng. Tôi là đứa con duy nhất trong nhà. Cha mẹ tôi còn trông cậy vào tôi sau này nui gia đình, kế thừa hương khói. Cậu kiếp sau lại dầu thai làm người đi! "

" Không! Tôi không muốn chết, cứu với! "Vương Linh bất lực kêu lên, năm ngón tay tuyệt vọng nắm lấy lan can cầu thang, móng tay cắm vào gỗ, gãy cả móng. đau đến xuyên tim cũng không dám buông tay.

Nhìn thấy ngón tay của nàng lần lượt bị mở ra, thời điểm sắp bị ném đi.

Giang Tứ, một mình chạy lên lầu để kiểm tra tình hình, vội vàng chạy tới, nắm lấy tay Lý Minh.

"Này, Lý Minh, cậu điên rồi sao? Mau thả cô ấy ra!" Giang Tứ kéo Vương Linh từ trong tay hắn trở về, ném cho Sở Tiêu Tiêu: "Các cậu tránh xa cậu ta ra một chút!"

Lý Minh vẫn muốn đuổi theo cô, nhưng lại bị Giang Tứ ngăn lại.

Đang xem phòng phát sóng trực tiếp, Liễu Yến căng thẳng nắm chặt tay, cô chợt thấy nhẹ nhõm khi thấy hành động của Giang Tứ.

“Haz haz, sợ chết mất, may mà có học trưởng!”

Sở Tiêu Tiêu nhanh chóng đỡ Vương Linh sắp ngất đi, chạy đến chỗ rẽ góc trên cầu thang trốn đi.

"Cậu không nghe thấy sao? Ả ta muốn có mắt! Đưa mắt cho ả, rồi ả sẽ thả chúng ta ra!" Trải qua một đêm quỷ dị này khiến Lý Minh hoàn toàn mất đi lý trí và gần như phát điên. Nhìn thấy Vương Linh trốn thoát, hắn liền quay lại bắt lấy Giang Tứ: "Được, nếu cậu luyến tiếc Vương Linh, vậy thì cậu đi chết thay cô ấy đi!"

"Lý Minh, bình tĩnh! Có biện pháp, nhất định có biện pháp! Cậu buông ra! Tôi vừa tìm được manh mối trên lầu.! ”Giang Tứ đương nhiên sẽ không dễ đối phó như một cô gái, hai người lao vào ẩu đả.

“Thao, Hà Cao Siêu, còn không tới hổ trợ?” Lý Minh không ngờ Giang Tứ nhìn cao gầy, lại có sức lực mạnh mẽ như vậy, quay đầu quát: “Ma nữ muốn có mắt, chúng ta đem Giang Tứ đưa cho, liền có thể sống sót!"

" Tôi ... "Hà Cao Siêu do dự nghĩ đến vừa rồi Giang Tứ đã cứu mình, hơi do dự.

Lý Minh nhanh chóng thêm dầu vào lửa: "Cậu ta không chết chúng ta đều xong! Cao Siêu, mày không muốn sống à?! Hi sinh cậu ta chúng ta đều có thể sống!"

Có muốn sống không? Tất nhiên là có rồi!

Ở thời khắc sinh tử, con người ta làm mọi cách để tồn tại.

Hà Cao Siêu cắn răng, xông tới nắm lấy tay trái của Giang Tứ: "Không phải cậu muốn cứu Vương Linh sao? Ai bảo cậu thương hại Vương Linh, ai bảo cậu giả cao cả, vốn dĩ cô ấy chết rồi chúng ta sẽ bình an vô sự, bây giời cậu đem cô ấy mang đi! Giang Tứ, đừng trách tôi, tôi chỉ muốn sống! "

Điều mà bọn họ không ngờ đến chính là hai người bọn họ không thể kiểm soát được cậu, mắt thấy kẽ hở trong cửa càng lúc càng lớn, khi ma nữ trong nhà Wc sắp chui ra

Một cái tay khác đột nhiên nắm lấy cậu, cùng Lý Minh dùng hết sức nắm lấy tay phải của Giang Tứ, đẩy cậu hướng cửa.

Giang Tứ nhìn không tin nổi: “Hồ Quân?!”

Không chỉ Hà Cao Siêu, mà bạn của cậu Hồ Quân cũng muốn hãm hại cậu!

“Đúng vậy, thực xin lỗi Giang Tứ.” Hồ Quân khóc thành tiếng: “Tớ không muốn chết, tớ muốn sống, tớ chỉ muốn sống.”

“Cậu thật lợi hại, cậu là lớp trưởng, cậu là học bá, lớn lên cũng rất soái, tớ rất ngưỡng cậu. Cậu trước kia đã nói rằng bất luận chuyện gì đều sẽ giúp tớ, bảo vệ tớ."

"Hồ Quân, cậu điên à? Cậu muốn gϊếŧ tôi?! "

" Không, tớ không muốn! Nhưng đó là ai? Sao cậu phải cứu cô ấy? Chỉ cần Vương Linh chết đi, chúng ta có thể sống sót! Dù sao, cậu vẫn luôn nổi bật, tất cả nữ sinh đều thích cậu. Chưa từng có người thích tớ! Để ý đến tớ! Quan tâm tớ, bởi vì chỉ cần có cậu, tớ luôn đứng thứ hai! Vậy tớ không sai, cậu chớ có trách tớ, có trách thì trách cậu thích xen vào chuyện người khác đi!!!"

Nhìn thấy một màn này, trước màn hình Liễu Yến tức giận đến mức chửi má nó:" Sao lại có cái đồ vô liêm sỉ như vậy?! Học trưởng vừa rồi đã cứu mạng ngươi! Nếu không có anh ấy thì ngươi đã chết từ lâu! Còn ngươi, ngươi không phải là bạn cùng phòng của anh ấy sao?! Không phải bạn thân của anh ấy sao?! Ngươi cư nhiên phản bội anh ấy?! "

Giang Tuy cùng Lý Minh một chọi một còn có thể chiếm thế thượng phong, bỏ thêm Hà Cao Siêu có thể miễn cưỡng ứng phó nhưng khi ba người cùng nhau ra sức, cậu không thể làm gì được, chống cự với tất cả sức mạnh của mình, trong nháy mắt đã bị kéo tới trước cửa nhà Wc.

"Hồ Quân! Đồ vô ơn bạc nghĩa!" Giang Tứ nghiến răng: "cậu thật làm tôi thất vọng!"

Gia cảnh Hồ Quân không tốt, tính cách nhu nhược lại sống nội tâm. Giang Tứ luôn coi y như huynh đệ mà chăm sóc. Mỗi khi có ai bắt nạt y, cậu sẽ đứng ra bênh vực, mỗi khi cậu nhận được học bổng còn mời y đi ăn tối, tặng quà cho y, nghĩ cách nhét tiền vào túi y để y phụ giúp gia đình. .

Thậm chí năm ngoái, cậu đã đánh nhau với một tên xã hội đen vì y, một con dao đã rạch vào cánh tay trái của cậu, phải khâu năm mũi trong bệnh viện!

Cậu không ngờ rằng những người anh em của mình sẽ tự tay đẩy mình vào chỗ chết!

Phía sau Giang Tứ, một bàn tay tái nhợt vươn ra từ cánh cửa toilet đang mở, chậm rãi nắm lấy vai cậu.

Hơi thở lạnh lẽo từ địa ngục xuyên vào từng lỗ chân lông, máu cậu gần như đóng băng.

“Hồ Tuấn, Lý Minh, tốt lắm, tôi làm ma cũng sẽ không tha các người!”

Giang Tứ tức giận đến hai mắt đỏ bừng hận ý, nhưng lại vô lực, từng chút một bị đẩy vào nhà vệ sinh tối tăm.

Xong rồi!

Liễu Yến che mắt, đã không đành lòng mà nhìn nữa.

Làm sao chuyện này có thể? Tại sao người tốt lại không được báo đáp? Giang Tứ đã bảo vệ mọi người, an ủi Hồ Quân, bao dung Lý Minh, cứu Hà Cao Siêu, bảo vệ hai cô gái, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này!?

Cô không thấy rằng trên màn hình, thiếu niên vẫn đang loay hoay đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt kinh ngạc và hoang mang lóe lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm người trước mặt, tựa hồ không thể nhận ra bọn họ là ai, nhưng chỉ trong một giây, cậu lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mặt.

Đôi mắt tức giận, bất lực và tuyệt vọng nguyên bản của Giang Tứ lúc này đã biến mất, thay vào đó là sát khí lạnh lẽo!

Không chần chừ, cậu nhấc chân trái lên và đá vào háng Hà Cao Siêu một cách quyết liệt, với cú đá này, cậu đã dùng hết sức lực trực tiếp đá Hà Cao Siêu ngã xuống đất, đau đến mức hét lên rồi ngất xỉu tại chỗ.

Sau đó vào lúc tay phải được thả lỏng, cậu đột ngột rút ra sau, sau đó nắm chặt hai ngón tay, tiến lên không lùi, móng vuốt đại bàng hung hăng cắm vào mắt Lý Minh.

Cậu không dừng lại chút nào, ngón tay mảnh khảnh cắm vào trong hốc mắt, xuống tay một cách tàn nhẫn dứt khoát, trong tiếng hét, lòng bàn tay trắng như ngọc nhuộm đỏ máu, còn có thêm hai con ngươi tròn xoe. chúng đang chảy máu bên dưới vẫn còn treo lơ lửng dây thần kinh thị giác mảnh mai màu đỏ.

Giang Tứ dùng tay không móc mắt Lý Minh!

Cậu cầm hai nhãn cầu trong tay, máu chảy xuống khuỷu tay tái nhợt khác thường, nhuộm đỏ cổ tay áo đồng phục.

“Ah ah ah ah !!!”

Lý Minh đau đớn hét lên.

Giang Tứ dường như đã làm chuyện thường tình nhất, khóe miệng màu nhạt câu lên một nụ cười lạnh nhạt, mắt đào hoa xinh đẹp nhíu lại, hai má nhuộm máu. Nốt ruồi đỏ hoe bên dưới mắt phải trông thật quỷ dị.

“Chào, lâu rồi không gặp.”

“Đau sao? Lúc trước tôi còn đau hơn thế này gấp ngàn lần.”

Giọng nói ơn nhu mà nóng bỏng, như thể anh đang chào một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp.

Tuy nhiên, giọng điệu có chút thấm thía, giống như ác quỷ bò ra khỏi địa ngục, lạnh lùng liếʍ những chiếc nanh sắc nhọn nhuốm đầy máu tươi.