Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh Hoạt

Chương 55

Nếu hắn thật sự không nghe lời nàng nói mà ngăn lai thì làm sao bây giờ?

Tô Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy thấp thỏm, còn không có nghĩ ra biện pháp thập toàn thập mỹ để giải quyết, đột nhiên liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến thanh âm cãi nhau, mơ hồ còn có tiếng kêu cứu của nữ nhân.

Tới!

Chính là bọn họ!

Tô Nguyệt nội tâm lập tức liền lo âu, trái tim đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Hàn Ái Dân nhìn đến phía trước một đống người lớn vây quanh, liền quay đầu đối Hàn Ái Quốc cùng Tô Nguyệt nói: “Đại ca, Tô Nguyệt tỷ tỷ, phía trước giống như xảy ra chuyện gì, chúng ta có nên dừng lại nhìn xem sao không?”

Tô Nguyệt lập tức kêu: “Không cần xem!”

Nàng kêu quá kích động, dẫn tới Hàn Ái Dân cùng Hàn Ái Quốc đều kỳ quái mà nhìn về phía nàng.

Tô Nguyệt lúc này mới ý thức được chính mình quá đột ngột mà kêu lên, vội vàng giải thích nói: “Đi bệnh viện nói không chừng còn phải xếp hàng, xem xong bệnh chúng ta còn phải đi bán bánh quai chèo, chúng ta vẫn là đi sớm một chút.”

Hàn Ái Dân cảm thấy Tô Nguyệt nói có đạo lý, mà bản thân Hàn Ái Quốc cũng không phải người thích xem náo nhiệt, cho nên liền vội vàng vòng xe la từ bên cạnh đi qua, tránh đi đám người vây xem.

Đi ngang qua đám người, liền nghe thấy mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi.

“Nam nhân này như thế nào như vậy, lại đi đánh nữ nhân cơ chứ?”

“Như thế nào người quản trị an ninh đều không tới xử lý một chút? Nam nhân này cũng quá trắng trợn táo bạo đi.”

“Nữ nhân này thật đáng thương, cũng không biết như thế nào mà chọc tới nam nhân này.”

“Như thế nào liền không có ai đi lên quan tâm một chút, lại đánh tiếp nữ nhân này thật sự phải vào bệnh viện.”

“Quản cái gì a, ai nào dám quản? Ngươi xem nam nhân này cao lớn vạm vỡ, này một quyền đi xuống ngay cả một nam nhân trưởng thành cũng chịu không nổi, nếu là dám lo chuyện bao đồng, ngươi đến phải không sợ bị đánh mới được.”

Vừa lúc chỗ vây xem có cái chướng ngại vật, đám người liền hình thành cái lỗ thủng, ba người Tô Nguyệt vừa lúc đi đến chỗ lỗ thủng, cũng vừa lúc liền thấy sinh sự phát sinh trong đám người mặt.

Quả nhiên cùng giấc mơ Tô Nguyệt giống nhau như đúc, nam nhân kia đối diện nữ nhân tay đấm chân đá, nữ nhân trên mặt tím tím xanh xanh, đầy mặt là nước mắt, chính bất lực về phía chung quanh người cầu cứu.

Nữ nhân đích xác cực kỳ đáng thương, làm cho lương tâm người không đành lòng, Tô Nguyệt nếu là chưa xem trong mộng tuyệt đối cũng sẽ đối nữ nhân nảy nảy sinh đồng tình sau đó nghĩ cách giúp nàng, nhưng nàng biết này đôi nam nữnày là vợ chồng, ai giúp nữ nhân, chẳng những chiếm không được thứ tốt còn sẽ bị nữ nhân này cắn ngược lại một cái.

Tô Nguyệt là biết tình hình thực tế, nhưng Hàn Ái Dân cùng Hàn Ái Quốc lại là không biết, Hàn Ái Dân đã không tự chủ được dừng xe la nhìn xuống , trên mặt tràn đầy tức giận, “Nam nhân này cũng thật quá đáng đi, thế nhưng đánh nữ nhân!”

Tô Nguyệt vội vàng đi xem sắc mặt Hàn Ái Quốc, chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm, mày nhăn lại, đôi mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm nam nhân kia, tay cũng không tự chủ được đi mà cầm quải trượng của chính mình.

Tô Nguyệt trong lòng kêu một tiếng không xong, Hàn Ái Quốc quả nhiên xem không được hành vi của nam nhân, muốn tiến lên ngăn lại.

Nhưng nàng nhất quyết không thể để hắn đi lên ngăn lại!

Tô Nguyệt nháy mắt hoảng loạn lên, mồ hôi không tự chủ được từ cái trán thấm ra, nàng liều mạng mà suy nghĩ làm sao, chính mình nên làm như thế nào mới có thể làm hắn cam tâm tình nguyện mà không đi lên hỗ trợ.

Liền ở Hàn Ái Quốc cầm quải trượng đang chuẩn bị xuống xe, Tô Nguyệt trong đầu hoạt động hết công suất, nháy mắt nghĩ đến một cái chủ ý.

Nàng lập tức thấp giọng kêu một tiếng, che ngực chính mình lại suy yếu mà thở dốc.

Hàn Ái Quốc vốn dĩ đang chuẩn bị xuống xe tiến lên đi ngăn người nọ lại, nhưng đột nhiên thấy Tô Nguyệt che ngực lại, sắc mặt trắng bệch, trên mặt cũng tràn đầy mồ hôi, hắn trong lòng cả kinh, vội vàng đỡ lấy cánh tay nàng vội hỏi: “Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?”

Hàn Ái Dân cũng bất chấp xem náo nhiệt, sốt ruột mà chạy lại đây hỏi Tô Nguyệt làm sao vậy.

Tô Nguyệt tuy rằng đối với việc lừa hai người Hàn Ái Quốc cảm thấy áy náy, nhưng giờ phút này nàng cũng chỉ có thể bất chấp nhiều ít, mà dùng cách này.

Nàng suy yếu gian nan mà nói: “Hàn đại ca, ta ngực ngực đột nhiên đau quá, có điểm thở không nổi.”

“Sao đột nhiên ngực đau như thế? Ca, làm sao bây giờ?” Hàn Ái Dân gấp đến độ nói vấp.