Đáy mắt Khương Dụ Hân đen tối không rõ, tâm như bị lăn qua lộn lại mà chà đạp đáng thương, rất muốn kéo lấy tay hắn mà hỏi, cô lúc trước trong miệng hắn nói chính là không nhiệt tình sao?
Nhưng hết thảy suy nghĩ trong lòng đều bị phân tán, cô bị hắn sờ đến ướt, từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra chảy xuống, dính đầy tay hắn.
Ký Lâm nhìn đến hai mắt đỏ lên, tay nắm eo nhỏ cô, một phen kéo quần mình xuống, lộ ra côn ŧᏂịŧ dữ tợn, lỗ nhỏ trên qυყ đầυ nhỏ ra chất lỏng trơn trượt, hắn nhắm ngay khe tiểu huyệt, hơi dừng lại, đem qυყ đầυ ma sát tiểu huyệt đến ướt đẫm, đột nhiên thọc vào, từng chút đâm vào trong, bắt đầu đung đưa thọc vào rút ra.
Thật sảng khoái!
Kỷ Lâm hít một ngụm khí lạnh, có chất cồn sẵn còn có thân thể trắng nõn mềm mại của cô làm du͙© vọиɠ bốc lên không khống chế được,rong ruổi đâm vào rồi lại rút ra trong tiểu huyệt chật hẹp.
“Vợ ơi hôm nay e ướt quá…Kẹp anh thật chặt….”
“A…”
“Vợ ơi, em thoải mái sao?Ông xã làm em thoải mái hay không?”
Kỷ Lâm mê say nhìn người dưới thân, côn ŧᏂịŧ thô to bị tiểu huyệt gắt gao mυ'ŧ chặt, cặp mông trắng nõn bị túi trứng đánh vào liên tục, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra dính vào hai túi trứng, cảnh tượng da^ʍ mĩ làm hắn khắc chế không được.
Khương Dụ Hân không nghĩ tới chính mình thử bật đèn làʍ t̠ìиɦ có thể làm Kỷ Lâm điên như vậy.
Hắn say rượu nên làm ba lần mới bằng lòng bỏ qua.
Cô không kêu dừng, hắn liền vẫn luôn nắm eo cô không ngừng đâm vào, phảng phất đối với cô có sự nhiệt tình lớn.
Nam nhân bên cạnh nặng nề ngủ say, Khương Dụ Hân kéo thân thể mệt mỏi đi vào phòng tắm, nước ấm xối trên người, uể oải lại mỏi mệt. Cô tắm rửa xong, nhàn nhạt đứng trước gương đánh giá mình.
Trong gương cô gái có gương mặt cực kỳ ôn nhu, mắt hạnh mũi nhỏ, sóng mắt như có nước, làn da trắng nõn nà, bởi vì tắm rửa xong nên làn da có màu hồng nhạt, dáng người tinh tế, trước ngực hai vυ' vừa to vừa mềm như bông, núʍ ѵú thì hồng nhuận.
Cô sớm đã nhìn thân thể mình biết không bao nhiều lần, đương nhiên sẽ đối với Kỷ Lâm gây ra nhiều ảnh hưởng lớn như vậy.
Cô nhớ tới chính mình ở tiệm cà phê nhìn cô gái trẻ nũng nịu ôm tay Kỳ Lâm, nhớ tới hình ảnh bọn họ cùng bước vào khách sạn, lại nghĩ tới chính mình đứng đợi ở bên ngoài ước chừng ba tiếng đồng hồ.
Khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh.nDùng khăn tắm lau khô thân thể, Khương Dụ Hân ra tới phòng khách khui một chai rượu vang đỏ, đổ vào ly, lặng yên không một tiếng động, thanh âm dường như đều bị nuốt hết hầu như không còn nghe thấy gì.
Tầm mắt nhìn đến một nơi xa, dừng lại một tòa nhà cao tầng trắng, cô giơ ly rượu lên rồi uống cạn.
Đúng vậy, cô không có cách nào để ly hôn.