Tình Yêu Đan Xen Thời Gian

Chương 44

“Nương!” Sao Ngọc nương lại ở chỗ này?

Ngọc nương đút cho nàng ăn, oán giận nói:

“Huyễn Nhi, mấy tháng nay nương đã nói với con nhiều như vậy rồi, tại sao lại vẫn không hiểu chuyện chứ? Thử nghĩ xem đại thiếu gia đối với con tốt như vậy, nhưng con vừa mang thai thì lại sợ hắn, không dám nhìn thấy hắn. Ta nói rồi, hắn là một người rất tốt, nhưng cũng có thể rất đáng sợ. Sáu tháng hắn không đến Lan viện, vừa suy nghĩ cho con, vừa không thích con sợ hắn, cũng không thích nhìn con khóc. Ta liều mạng nói với mọi người con đang mang thai nên mới có thể thay đổi tính tình như vậy. Hiện tại sinh xong rồi, ta cũng không có lý do tốt khác để nói, con cần phải hiểu chuyện một chút, đừng sợ mọi người nữa. Bộ dáng này của con, đại thiếu gia sẽ không để cho đứa bé đến gần con.”

“Con trai đâu?” Trong lòng Huyễn Nhi mãnh liệt tiêu hoá tin tức Ngọc nương cung cấp! Sáu tháng Vô Kỵ chưa từng tới Lan viện! Như vậy đại biểu hắn biết rõ nàng và Tô Huyễn Nhi không phải là cùng một người rồi, hơn nữa hắn cũng không đυ.ng không yêu Tô Huyễn Nhi kia! Mừng rỡ ngay lập tức tràn đầy trong lòng!

“Đại thiếu gia mướn hai bà vυ' ở cùng đứa bé trong Khách viện. Nói là không nên quấy rầy con, thân thể con còn yếu. Nhưng ta biết, hắn sẽ không tới tìm con nữa, con khiến cho hắn thất vọng như vậy, nhất định hắn rất tức giận!”

Được lắm, dám không để cho nàng nhìn con trai! Xem nàng trêu cợt hắn như thế nào! Hơn nữa cần phải xác định thời gian nàng biến mất có phải hắn cũng rất nhớ nàng giống như nàng nhớ hắn hay không?

Lúc này sẽ không còn ai có thể tiếp tục bắt nàng quay về thế kỷ 20 nữa! Bát Quái Thạch cùng lực lượng thiên nhiên mang nàng trở về, như vậy có nghĩa là nàng nhất định sống ở cổ đại, hoàn thành số mệnh, không ai thay đổi được!

“Huyễn Nhi, đợi thân thể hoàn toàn khỏe lại, con phải nên nghĩ tới cần phải làm thế nào để nắm bắt trái tim trượng phu.” Ngọc nương dặn dò.

“Con đã biết.” Nàng vui vẻ đáp ứng, kéo lấy Ngọc nương. “Nương, mang con đi nhìn con trai đi! Con muốn ôm nó một cái nha!”

Ngọc nương mỉm cười gật đầu, tán thưởng.

“Rốt cục có chút thần sắc, trước đó vài ngày liên tục nói không muốn đứa bé này, đứa bé này không là của con, ta thật đúng là sợ con trúng tà rồi.” Nói xong nâng nàng dậy, giúp nàng mặc áo khoác vào, tóc dài bó lại ở phía sau.

Thân thể suy yếu làm cho chính nàng cũng không thể tin được, bụng nhỏ so với hai ngày trước tiêu tan mấy tấc, xem tình hình này hẳn là sẽ khôi phục lại dáng người.

Trong khách viện truyền đến từng đợt tiếng cười.

Có Vô Hà, Vô Giới, Vô Ngân, cha con Lãnh gia, hai nữ nhân trung niên cùng với —— Tiểu Thanh! Tiểu Thanh đang ôm đứa bé ngồi ở bên cạnh Thạch Vô Kỵ, trên mặt tràn đầy yêu thương, giống như đứa bé là do nàng sinh ra vậy. Lúc này vừa nhìn thấy, nàng lại ghen ghét dữ dội! Nữ nhân này dám thừa dịp để trống mà vào!

Mọi người nhìn thấy Huyễn Nhi đến, tiếng cười chỉ trong chốc lát tạm dừng. Không khí dường như ngưng kết một chút, từ khi nào nàng trở nên hiềm nghi chọc người như thế?

“Sao nàng lại tới đây?” Thái độ Thạch Vô Kỵ lãnh đạm, sắc mặt vẫn băng lãnh như cũ.

“Thϊếp tới thăm con trai.” Nàng nhẹ nhàng đáp lại, nhìn thấy vẻ mặt nhiều người không được tự nhiên, trong lòng vô cùng tức giận, ngay cả hưng thú muốn trêu chọc người cũng không còn. Món nợ này nàng nhớ kỹ, hiện tại rất muốn phát hỏa

“Trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Hắn ra lệnh.

Huyễn Nhi lấy cánh tay được Ngọc nương dìu đỡ ra, kiên định đi về phía Thạch Vô Kỵ, vô cùng hung hãn ôm con trai trên tay Tiểu Thanh ném đến trên tay hắn, chống nạnh trừng hắn.

“Thϊếp có chuyện muốn chàng tốt nhất giải thích một chút, thϊếp ở Lan viện chờ chàng! Không đến thϊếp sẽ không để yên cho chàng!” Nàng xoay người đi.

“Huyễn Nhi!” Thạch Vô Kỵ buột miệng nói ra!

Nàng tức giận hừng hực quay đầu lại.

“Thϊếp sinh con đau đến chết đi sống lại, vậy mà khi tỉnh dậy lại nhận được đãi ngộ bị chồng ruồng bỏ! Còn không để cho thϊếp nhìn thấy con trai, Thạch Vô Kỵ, con trai là do thϊếp sinh ra, không cho thϊếp ôm, lại để cho tất cả mọi người không liên quan được ôm thỏa thích! Hừ, chàng đi chết đi!”

Nước mắt không có tiền đồ lại nổi lên ở hốc mắt, đoạt lấy con trai trong tay hắn chạy về Lan viện.

“Huyễn Nhi!” Thạch Vô Kỵ kinh ngạc lại không thể tin được kêu to.

“Đại tẩu!” Mọi người cũng kêu lên.

Là Huyễn Nhi đã trở lại! Nàng đã trở lại! Trừ bỏ nàng còn có ai dám nói chuyện như vậy với Thạch Vô Kỵ?

“Mọi người đừng đi qua!” Hắn ngăn cản mọi người lại, tự mình chạy về Lan viện.

Dù sao thân thể cũng đang suy yếu, vừa về đến Lan viện, suýt chút nữa thì té ngã ở trên mặt đất. Ngồi ở trên ghế đá thở dốc, nhìn con trai trong lòng mới cướp được. Đứa bé này tương lai không đơn giản đau, bị ôm đến ôm đi như thế mà lại vô cùng trấn tĩnh, chẳng lẽ là sợ đến ngây người rồi? Chỉ thấy đôi mắt linh hoạt đang đảo qua đảo lại nhìn nàng chằm chằm, vô cùng tò mò.

Đứa bé này giống Vô Kỵ, đại khái chỉ có đôi mắt là giống nàng. Huyễn Nhi dùng sức lau nước mắt đi, vì tâm tình của mình không khống chế được đổ tội cho Thạch Vô Kỵ không gả Tiểu Thanh ra ngoài.

“Huyễn Nhi!” Thạch Vô Kỵ cũng không dám hoàn toàn xác định, sợ hi vọng quá nhiều, thất vọng sẽ càng đả thương người. Chậm rãi đi đến gần nàng.

Nàng không cho hắn sắc mặt hòa nhã.

“Chàng trở về Hương viện chờ xem đi! Thϊếp sẽ làm cho người đưa hưu thư qua.”

Lúc này, Thạch Vô Kỵ hoàn toàn xác định, biểu hiện trên mặt chuyển một trăm tám mươi độ, mừng rỡ ôm lấy nàng kêu lên :

“Huyễn Nhi! Thật là nàng! Thật là nàng đã trở lại! Trời ạ! Nàng khiến cho cho ta nhớ nàng đến thảm, chờ nàng càng thảm hơn!”

“Cẩn thận đứa bé! Vô Kỵ! Chúng ta chen đẩy con trai rồi đấy!” Huyễn Nhi kêu to, vội vàng nâng con trai lên cao.

Thạch Vô Kỵ ôm nàng để nàng ngồi ở trên đầu gối của mình, nhìn nàng thật sâu, thật lâu sau mới si ngốc hỏi: “Đau không?”

“Hiện tại mới hỏi? Không còn kịp rồi!” Nàng giương cằm lên, sau đó vươn một ngón tay ra chỉ vào mũi hắn nói. “Nói! Tại sao không gả Tiểu Thanh ra ngoài!”

Hắn vội nói: “Tiểu Thanh đã lập gia đình rồi, ngày hôm qua trở về thăm Lãnh thúc, nàng cũng đang có thai, mới yêu cầu muốn ôm Duệ nhi một lát.”

“Duệ nhi?” Nàng nâng mắt nhìn con trai.

“Thạch Định Duệ. Lát nữa phải đến xin lỗi Tiểu Thanh đấy, biết không?” Hắn không buông lỏng dặn dò.

Cái này cũng thật là mất mặt! Lúc ấy nhiều người đều ở đó, há lại không cười chết!

“Thϊếp biết rồi.” Nàng cúi đầu.

“Còn gì nữa không?” Hắn lại hỏi, nâng cằm nàng lên.

Huyễn Nhi chu môi, có chút ăn quịt.

“Cái gì?”

“Ta không ngại nàng ăn giấm, nhưng tùy tiện oan uổng cho ta thì không được, nàng thiếu ta một lời xin lỗi! Vật nhỏ nàng không có lương tâm, giày vò ta sáu tháng không thành hình người, thế nhưng còn dám lên án ta bất trung! Thậm chí ngay cả thân thể Tô Huyễn Nhi ta cũng không có chạm qua!” Hắn nói xong, có không hiểu và bỏ qua.

Nàng kéo đầu của hắn xuống hôn lên môi hắn, nói lên ly biệt và nhớ nhung! Nàng muốn nói cho hắn biết, sự nhớ nhung của nàng cũng không kém hắn là bao, còn muốn nói cho hắn biết, nàng yêu hắn như thế nào…

Sau khi hai người gắn bó nói ra chuyện ly biệt, vốn giống như cả đời cũng nói không xong, đến cuối cùng vẫn là tiếng khóc kháng nghị của con trai đòi nương bú sửa mới tạm dừng.

“Nói như vậy, Bát Quái Thạch đã giúp chúng ta.” Thạch Vô Kỵ vừa thưởng thức Bát Quái Thạch trước ngực nàng, vừa nhìn vẻ mặt nhi tử dùng sức bú sữa, vô cùng đáng yêu.

“Đúng vậy! Nó nhất định sẽ thế thế đại đại thủ hộ con cháu Thạch gia chúng ta,” Huyễn Nhi nhìn trượng thâm thanh nói lên (sâu sắc rõ ràng). Mắt giằng co ngắm nhìn hồi lâu dường như cả đời cũng không nhìn đủ, môi của hắn lại hôn lên môi nàng…

Âm thanh gõ cửa phá tan không khí mỹ cảnh tốt đẹp, truyền đến tiếng gọi to của Vô Giới.