Tình Yêu Đan Xen Thời Gian

Chương 24

.

Bận rộn làm xong hôn sự cho Vô Hà, Thạch Vô Kỵ liền cùng các tổng quản cả ngày nhốt ở trong Phong Vân lâu làm việc hoàn toàn quên mình. Nàng đã lĩnh giáo rồi, Thạch Vô Kỵ này là một thiết lập công sự mất hết tính người, ba ngày ba đêm cũng sẽ không đi ra. Thời điểm làm việc ở Phong Vân lâu, tạp vụ nhân sĩ không được vượt qua Lôi Trì một bước, ngay cả Huyễn Nhi cũng không cho. Hôm nay trời còn chưa sáng hắn đã đi, nàng dây dưa làm nũng, hôn nàng một hồi thật lâu mới đi, cuối cùng lại không giữ được hắn. Bình thường nàng sẽ không quá để ý, chủ trì một sự nghiệp lớn có thể có mỗi ngày nhàn hạ cắn răng tốt số như vậy, trừ phi muốn phá sản. Nhưng hôm nay nàng không thoải mái nha, mặc dù không có trực tiếp nói cho hắn biết, nhưng tại sao hắn lại không hiểu phong tình như vậy? Lúc người không được khỏe liền sẽ mãnh liệt đi vào chỗ bế tắc, đây là có thể được phép.

.

“Thiếu phu nhân, dùng cơm, buổi sáng người không ăn được mì phở, phòng bếp đặc biệt làm điểm tâm phương Nam chính gốc, đại thiếu gia còn dặn dò hầm bát canh gà cho người bổ thân thể…” Một nha hoàn lạ mặt đem cơm tiến vào.

.

“Không ăn không ăn, đem ra đi!” Nghe thấy mùi đồ ăn liền muốn nôn mửa, đương nhiên ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.

.

Nha hoàn kia kỳ rất quái, chẳng những không có bị hù lui, trái lại đến gần bên giường trực tiếp nhìn chằm chằm Huyễn Nhi, ánh mắt kỳ dị.

.

Huyễn Nhi ngồi dậy, kỳ quái nhìn nàng, nha hoàn này nàng xác định chính mình chưa bao giờ thấy qua.

.

“Ngươi là ai?” Huyễn Nhi cẩn thận hỏi.

.

“Ba ngày sau Tô lão gia sẽ tới đây, muốn tiểu thư trong vòng ba ngày lấy sổ sách đưa cho tiểu tỳ. Hơn nữa muốn tiểu thư chuẩn bị tốt rời khỏi, lão gia muốn mang tiểu thư quay về Giang Nam, sẽ không bỏ tiểu thư ở nơi này chịu tội. Nhớ kỹ, tiểu tỳ gọi là Tiểu Nghi, ở tại phòng ba của phòng nữ hầu.” Vội vàng dặn dò xong, giống như một trận gió bỏ đi, xem ra có chút công phu. Huyễn Nhi lặng người thật lâu.

.

Ông trời! Lão nhân Tô Quang Bình kia muốn tới, ba ngày sau sẽ đến? Làm sao bây giờ? Còn muốn mang nàng đi? Không sợ đắc tội với Thạch Vô Kỵ? Trừ phi có chỗ dựa vững chắc rất tốt. Kỳ quái nhất chính là vì sao phải mang nàng đi? Tuyệt đối không phải là bản tính huyết thống gì, trừ phi nàng có thể mang đến cho hắn ưu đãi cực lớn! Tô Quang Bình không dễ đối phó, sợ Ngọc nương phải chịu khổ, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nếu như thực sự cho hắn một quyển sổ sách giả, Ngọc nương cũng không thoát khỏi Tô gia, nhiều lắm tạm thời chịu một chút nổi khổ da thịt. Hiện tại thân thể này lại suy yếu không chịu nổi, như thế nào mới tốt đây?

.

Đi ra khỏi phòng, ở trên hành lang dài nhìn thấy Tiểu Thanh. Rất lâu không thấy nàng, Huyễn Nhi không hiểu nhìn nàng, biết nàng là một nữ hài số khổ, cũng không so đo ý đồ của nàng, dù sao chỉ cần Huyễn Nhi nàng giữ chặt Vô Kỵ, người khác cũng không xâm phạm vào, còn Tiểu Thanh cũng có ý vô ý trốn tránh nàng.

.

“Thiếu phu nhân.” Tiểu Thanh liễm thân hành lễ.

.

“Có chuyện gì sao?” Huyễn Nhi tính toán muốn đi tìm đôi phu thê đằm thắm mới cưới tán gẫu, muốn dời đi lực chú ý đối với thân thể khó chịu.

.

Tiểu Thanh chần chờ một lúc lâu, sau đó kiên định nhìn thẳng Huyễn Nhi.

.

“Ta… nghe được phu nhân cùng Tiểu Nghi nói chuyện.”

.

Huyễn Nhi ngẩn ra.

.

“Tại sao không đi báo cho Vô Kỵ, trái lại đến nói với ta?” Hay là muốn uy hϊếp nàng? Quá lớn mật đi!

.

“Tiểu Thanh không dám vô lễ đòi hỏi nhiều, chỉ hy vọng phu nhân đáp ứng cho Tiểu Thanh cả đời phục tứ đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân.”

.

Thì ra nàng vẫn chưa từng buông tha cho chuyện muốn làm thị thϊếp. Một mảnh thâm tình đáng giá đồng cảm, nhưng chỉ có việc này là châm chước không được.

.

“Vô Kỵ mới là người quyết định, ngươi không ngại tìm chàng yêu cầu, việc này ngươi thích nói liền đi nói. Ta sẽ không để cho ngươi tới uy hϊếp ta. Thuận tiện nói cho ngươi biết, ngươi cũng nên lập gia đình rồi, ta sẽ kêu Lãnh thúc lưu ý nhiều thanh niên tốt một chút.” Huyễn Nhi lãnh đạm nói xong, liền thấy vẻ mặt Tiểu Thanh tái nhợt mà đi. Huyễn Nhi không phải là nữ tử cổ đại, ở trong xã hội lạc quan lớn lên, dưỡng thành cá tính độc lập, hơn nữa có chút tính cách nam giới hóa, thích tự mình xử lý vấn đề của mình, không bằng nữ nhân cổ đại mọi chuyện đều trốn ở phía sau nam nhân tìm che chở, thời điểm nên cường ngạnh tuyệt đối không yếu đuối.

.

.

.

“Cuối cùng cũng hành động sao?” Thạch Vô Kỵ thả bồ câu đưa thư trong tay ra. Suy nghĩ cẩn thận lên tiếng, liền nhìn về phía Vô Ngân.

.

Hôm qua Tô Quang Bình đã tới phương Bắc, ngủ lại ở “khách điếm Phục Hổ”, cố ý né qua hôn lễ, ba ngày sau mới tính toán đến Ngạo Long bảo. Đồng thời Vô Ngân biết được đoạn đối thoại kia trong phòng Huyễn Nhi, cũng không phải là do Tiểu Thanh đi mật báo, mà là cho tới nay, bên người Huyễn Nhi đều mai phục một cơ sở ngầm. Chỉ là giấu rất tốt, Huyễn Nhi chưa bao giờ phát hiện ra mà thôi.

.

“Hắn có thể sẽ lợi dụng ba ngày nay đi khắp nơi tìm hiểu thế lực của chúng ta ở phương Bắc như thế nào, hơn nữa muốn mang Huyễn Nhi đi, sáng không được, nhất định sẽ đến tối. Chỉ đến ba người tất nhiên là không đủ sử dụng, chắc hẳn sẽ chờ một số người, có thể tìm tới đại khái đều là một ít hỗn tạp trên đường.” Vô Ngân phân tích.

.

Những việc này Thạch Vô Kỵ cũng không để ý, dù sao đợi Tô Quang Bình sau khi quay về phương Nam, hắn sẽ biết Thạch Vô Kỵ cho hắn “kinh hỉ” gì. Điều khiến cho Thạch Vô Kỵ quan tâm nhất chính là Huyễn Nhi, trên thực tế Huyễn Nhi trộm mấy quyển sách đối với hắn mà nói cũng không tạo thành tổn thất, bởi vì toàn bộ sổ sách quan trọng hắn khóa lại ở lầu hai Phong Vân lâu. Nhưng mà, nàng trộm hay không trộm ‘trướng bổn’ đại biểu cho tâm tư của nàng có phản bội hay không.

.

“Kế tiếp, cần phải xem nàng sẽ làm như thế nào.” Ánh mắt của Vô Kỵ ném về phía phương xa… Huyễn Nhi là vì mẫu thân mới giúp Tô Quang Bình. Nếu Huyễn Nhi tín nhiệm hắn, thương hắn, liền sẽ cùng hắn thương lượng, mà không phải nhân nhượng để cho Tô Quang Bình đe dọa. Sáng sớm hôm nay, hắn sớm phái Lãnh Tự Dương lấy tốc độ nhanh nhất đến Giang Nam đi đón Ngọc nương, Lãnh Tự Dương là cao thủ võ công giấu nghề, lo liệu việc này là thỏa đáng nhất, lại đáng được tín nhiệm nhất.

.

Đừng phản bội ta! Huyễn Nhi, không nên phản bội ta! Trong lòng Thạch Vô Kỵ luôn luôn lặp lại những lời này.

.

Về phần Huyễn Nhi, sau khi nàng ở thư phòng lật đến mấy quyển sách, dựa theo hình dáng bức tranh hồ lô tìm được một quyển sổ sách mới viết một phần, bất quá nội dung số mục hoàn toàn là tự mình loạn viết, chỉ có là quy cách phù hợp mà thôi. Như vậy có thể tạm thời lừa gạt Tô Quang Bình, giả tạo một chút, sau đó sẽ tìm Vô Kỵ thương lượng chuyện cứu Ngọc nương. Dù sao Vô Kỵ nhốt mình ở trong Phong Vân lâu không thấy được người. Có việc bận rộn, choáng váng đầu ngược lại tốt hơn một chút. Vô Hà và Lãnh Cương mới kết hôn đang ngọt ngào, nàng ngượng ngùng quấy rầy nhiều, đành phải tự mình tìm việc làm.

.

.

Tinh Nguyệt lên cao, đèn rực rỡ cũng lên cao. Buổi tối ngày hôm sau, Huyễn Nhi cho người gọi Tiểu Nghi đến Lan viện gặp nhau. Tiểu Thanh có mật báo hay không nàng không biết, dù sao chờ Vô Kỵ xuất hiện nàng sẽ tự mình nhận tội.

.

“Đây là sổ sách?” Thân hình Tiểu Nghi như quỷ mỵ.

.

“Đúng.” Huyễn Nhi giao cho nàng.

.

“Chỉ có một quyển?” Hiển nhiên nàng cũng không hài lòng.

.

“Không tìm thấy những thứ khác.” Huyễn Nhi không cao hứng lắm. Nữ nhân này rõ ràng không đem nàng nhìn ở trong mắt, nha hoàn Tô gia đều không coi ai ra gì, lấn thiện sợ ác (ức hϊếp người lương thiện, sợ hãi kẻ ác).