Bí Mật Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 114: Mẹ ruột thì sao 5

-Chưa chưa … tao lúc đó cũng chỉ mới tò mò và nứиɠ thế thôi, cũng mơ tưởng được ȶᏂασ bà già tao nhưng chưa có ý đồ rõ rệt, từ từ tao kể tiếp cho nghe:

“Một hôm đi học về, thằng Dần bảo tao sáng mai nó nghỉ học, tao hỏi nó vì sao thì nó bảo nó ốm, tao sửng sốt với nó:

-Sao mày biết ngày mai mày ốm?

-Thì tao thích ốm, chiều mai mày đến thăm tao nhé, nhớ là khoảng 1 giờ đấy, không sang thì hối hận đấy.

TᏂασ mẹ thằng này nói bí hiểm đéo chịu được, nó làm tao đéo hiểu gì …

Sáng sau nó nghỉ học thật, trưa đi học về thấy nó đang nằm, thấy tao nó bảo:

-Sáng nay cô nói gì không?

-Cô chỉ hỏi sao Dần nghỉ học, tao nói cô Dần ốm.

-Thế ổn rồi, tao bảo mày 1 giờ chiều mới được qua thăm tao mà… Về ăn cơm tý sang

TᏂασ mẹ cái thằng này làm chú lo thật Ty à… lúc đó chú đéo hiểu nó muốn gì? Đến 2 giờ tao sang thì nó đang nằm đắp chăn trùm kín, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tao đang phát hoảng thì nó mở chăn ra cười toe toét và nói:

-Lát mẹ tao về, khi nào mày thấy tao ra hiệu đưa tay vỗ trán 3 cái thì mày chào mẹ tao ra về, đi đâu khoảng 20 phút thì quay lại nghe chưa?

Đéo sai tý nào, nó vừa nói xong thì có tiếng xe máy đầu ngõ, hồi đó nhà nó có con Cub 81 là nhất vùng rồi. Lúc đó tao mới nhìn rõ mặt và dáng người mẹ nó. Bà chống xe và chạy vội vàng vào giường, bà hỏi tao:

-Dần sao vậy cháu?

-Nó ốm cô à …

-Ối con trai mẹ sao thế … dậy nói mẹ nghe xem nào, mẹ thương mẹ thương …

Bà ấy nựng con như đứa trẻ lên 2 nhìn mà chối tỉ, bà ấy lại nựng tiếp.

-Con bị gì để mẹ đưa đi khám?

Thằng Dần nó nhõng nhẽo chú không nhịn được cười:

-Dần sốt với ỉa chảy mà chả có ai ở nhà

-Thương nào, mẹ xin lỗi, thế còn đi ỉa chảy nữa không? Còn sốt không?

Vừa nói bà ấy vừa sờ trán thằng Dần, rồi bà ấy bảo:

-Để mẹ đi mua thuốc cho Dần uống, rồi tý mẹ nấu cháo cho Dần măm, ông nội đi đâu mà không có nhà … chắc đi đánh bài rồi chứ gì?

Bà ấy vội vàng đi mua thuốc, vừa quay xe thì thằng Dần toe toét cười, nó nói:

-Mày chờ đấy mà xem

Bắt đầu đến đoạn tao chứng kiến nó giả điên mới buồn cười, mẹ nó đưa thuốc, rót nước cho nó thì bắt đầu nó lên cơn, nó cứ nằng nặc vạch mồm mẹ nó ra bắt uống thuốc:

-Chị uống thuốc đi nào, ngoan nhé, mẹ bảo Dần cho chị uống thuốc từng ngày, chị không uống mẹ mắng Dần đấy …

-Chị đi bệnh viện rồi … (mẹ nó rất nhẹ nhàng dỗ ngọt) mai chị khoẻ mẹ chở chị về với Dần nhé. Dần nhớ chị hả? Uống thuốc cho khoẻ mai chị mới về với Dần được chứ ..

-Không … chị uống đi (nó vạch mồm mẹ nó ra) chị không uống Dần cũng không uống …

Thế là mẹ nó há mồm ngậm viên thuốc, thấy mẹ nó chưa nuốt nó đẩy ca nước vào miệng thế là bà ấy phải nuốt, nuốt xong nó mới chịu uống thuốc. Sau đó cô ấy quay qua phía tao:

-Cháu xem đấy … rõ khổ … hễ con chị nó ốm là nó cũng ốm theo, nhiều lần thế rồi. Khi cô ấy quay về phia tao nói chuyện, nó vỗ trán ba cái và tao chào mẹ nó ra về …

Cỡ 15-20 phút sau quay lại, không thấy mẹ nó nữa mà chỉ thấy nó ngồi ở giường, nó chỉ vào phòng ngủ phía trong:

-Hôm nay tao sẽ chứng minh cho mày thấy tận mắt chứng kiến một định luật, con vẫn có thể ȶᏂασ được mẹ. Mẹ ruột thì đã

sao …?

Tao lờ mờ hiểu ra câu chuyện, ȶᏂασ mẹ thằng này ma cô cả với mẹ nó nữa chứ không phải là khùng điên gì hết …

***

Thấy chú Uy ngừng lại trong giây lát, em lại nóng ruột hối thúc.

-Mẹ nó xinh không chú? Nó có cho chú ȶᏂασ mẹ nó không?

-Cũng xinh phết, mẹ nó tên Hạnh, nhìn cô ấy toát lên vẻ giàu sang quý tộc, da thịt đầy đà, trắng trẻo, vυ' to như 2 trái dừa căng đét, có điều chân đi hơi hơi chữ bát một tí, mông cũng khá to nhưng vì vai hơi rộng lại có dáng đi bụng phưỡn ra phía trước, còn vác bộ ngực đồ sộ nên nhìn tổng thể cô ấy không được cân đối cho lắm. Được cái gọn gàng sạch sẽ, nói năng nhỏ nhẹ, nói chung cũng khối thằng thèm rỏ dãi và có nằm mơ cũng không sờ tới được, năm đó bà ta cỡ 33- 34 tuổi, nghe đâu đẻ chị em nó năm 16-17 tuổi gì đấy.

Để tao kể tiếp:

Thằng này nó tưng tửng thế đéo nào ấy, nó làm như đại ca sai tao cởϊ qυầи áo mẹ nó ra. Thật … tao đéo hiểu nổi. Đầu tiên tao cởi cúc áo, nó bảo:

-Cởϊ qυầи ra thôi, chỉ ȶᏂασ l*и thôi mà cởϊ áσ làm đéo gì, thằng ngu …

Chả hiểu sao lúc đó tao cứ nghe lời nó răm rắp, cứ rối tung rối mù lên, lúc đó ©ôи ŧɧịt̠ chú cũng nứиɠ căng trong quần rồi, cô ấy mặc quần pho màu đen trên bó dưới loe, chú cởi nút quần ra, chật vật phết tao mới lột được quần qua khỏi mông cô ấy. Tao giật mình vì cái l*и to vật vã, cái l*и to khủng khϊếp mày à … lông l*и ngắn nhưng xoăn tít. Bởi thế tao nói, giống đàn chân đi chữ bát là l*и to chà bá.

Nó ra lệnh tao tiếp

-Mày ngồi phía sau, để mẹ tao dựa trên người mày và đỡ như này này … hiểu chưa … Rồi … được rồi, xách hai chân lên banh háng rộng ra … Rồi, đúng rồi, để chân chống lên giường … đúng đúng, buông tay ra nào … thoải mái chưa? Làm như đại ca tao chỉ ấy…

-Đại ca nào? (Chú hỏi)

-Hỏi làm gì, đại ca tao bảo không được nói cho ai biết, cứ làm vậy đi, như này đứng ȶᏂασ sướиɠ lắm. Mày đưa tay xoa thử vào cái l*и xem có sướиɠ không, mày có biết cái l*и nằm chỗ nào không? Tao dạy rồi …

Chú đưa tay xuống ướm vào l*и cô ấy, đúng là to khủng khϊếp, nung núng thịt, to hơn của mẹ chú nhiều, hai múi thịt căng mọng cứ như bị ong đốt sưng tấy lên vậy. Xoa xoa mấy cái nó lại ra lệnh cho chú:

-Mày dùng hai tay vạch cái mép l*и ra, chỗ này này hiểu rồi chứ? Rồi ngồi đó mà nhìn tao ȶᏂασ mẹ tao cho mà xem, nói còn không tin.

Đù má … chú nứиɠ muốn bể ©ôи ŧɧịt̠ khi xem nó chùng chân đứng ưỡn ra như đi đái, tra con ©ôи ŧɧịt̠ của nó vào giữa hai múi thịt sưng tấy quẹt lên quẹt xuống mấy cái rồi đẩy vào, nhìn ©ôи ŧɧịt̠ nó đâm từ từ lút cán vào giữa 2 múi thịt nần nẫn mà tao nứиɠ đến mức cũng rướn theo, nó nắc chừng 2 phút thì rút ©ôи ŧɧịt̠ ra phi thẳng lên mu l*и cô ấy một đống bầy nhầy.

Nó bảo:

-Để yên tao ȶᏂασ phát nữa

Côи ŧɧịt̠ đang co giật gật gù, tϊиɧ ŧяùиɠ còn đang trào ra từ cái lỗ ở đầu khất rơi từng giọt nhễu nhão mà nó đút “ót” một phát vào l*и mẹ nó ȶᏂασ tiếp, cũng chỉ nắc phầm phập chừng 3 phút lại xuất ào ào lên đống tϊиɧ ŧяùиɠ cũ.

Nó bảo:

-Mày thấy không? Mẹ thì sao, mẹ thì không ȶᏂασ được à … đút được ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и là ȶᏂασ được hết, có chửa hết …

Tao lúc đó nứиɠ căng muốn bể ©ôи ŧɧịt̠, mặt mày nóng ran lên, chỉ mong nó ra lệnh cho ȶᏂασ để cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào cái l*и nần nẫn của mẹ nó một phát.

Nó bảo:

-Cho mày muốn làm gì thì làm đấy, tao đi sang bà Hậu mua gì ăn rồi về ȶᏂασ tiếp, từ sáng giờ chưa ăn gì, được ít tiền ông nội trộm đi đánh bài rồi …

***

-Thế hôm đó chắc chú Dần với chú quất bà ấy bét nhè nhỉ? (em hỏi)

-Đéo đâu, phát đầu coi như không tính, ©ôи ŧɧịt̠ tao vừa mới đút vào giữa 2 múi thịt thì xịt con mẹ nó tèm lem ra rồi. Sau khi nó mua bánh chưng về ăn xong thì nó lại ȶᏂασ tiếp, thằng đó ȶᏂασ khoẻ nhưng đéo biết ȶᏂασ, cứ đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и nắc lia lịa mấy phút là xuất tinh. Tao hồi đó thì cũng chả hơn kém gì. Nói chung ȶᏂασ mẹ thằng Dần hồi đó tao chả ấn tượng gì, chỉ nhớ là sướиɠ lắm. Tao chỉ ấn tượng nhất bộ ngực cô ấy, đù má nhìn cặp bưởi bà ấy tao suýt ngất, nó to thôi rồi, lại căng mọng, trên vυ' nổi những gân máu xanh nhìn đã mắt luôn, riêng cái quầng núʍ ѵú bà ấy đường kính cũng cỡ trái cam rồi, nhưng được cái đầu ty bé tý. Từ đó giờ tao chưa thấy quả vυ' nào như thế, da bà ấy trắng cho nên quầng vυ' hồng nhạt nhìn đẹp phết. L*и mẹ thằng Dần cùi dày đến nỗi, cắm ©ôи ŧɧịt̠ đâm vào cảm giác lút phân nửa rồi nhưng vẫn chưa chui được vào lỗ cửa mình thực sự. Cỡ con nít choai như chú hồi đó chỉ đút ©ôи ŧɧịt̠ vào giữa hai múi thịt là cứ tưởng đã ȶᏂασ được rồi ấy chứ… Sau khi nó ȶᏂασ xong phát thứ 3 nó mới cho tao ȶᏂασ một phát, chú mới đẩy vào rút ra được 3-4 lần gì đấy là ©ôи ŧɧịt̠ đã giật đùng đùng phóng tinh mạnh đến nỗi ©ôи ŧɧịt̠ bật ra khỏi lỗ l*и cô ấy phọt tinh lên tận đầu giường. Tao phọt xong nó đuổi tao về, nó bảo: “Ông tao sắp về rồi, giải tán thôi”. Tao ra về nhưng vẫn ấm ức quay lại rình, thì ra 20 phút sau thì lão Thiện đại ca nó và một anh nữa cũng trong đám thanh niên mà tao kể với mày cùng đến. Lúc đó tao hiểu vấn đề ngay …

-Không khéo bỏn âm mưu dụ chú về đυ. mẹ chú để có cơ hội? (nghĩ nào em nói thế)

-Thì thế … mày thông minh cực, lúc đó chú không nghĩ như thế, nhưng càng ngày thằng Dần càng bộc lộ ý đồ xúi chú về ȶᏂασ mẹ chú. Đó là lý do chú không xin nó thuốc mà phải rình ăn trộm.

-À … thì ra thế … chú kể chi tiết cháu nghe với … hấp dẫn quá … Mà cháu có thắc mắc, hồi chú kể là năm bao nhiêu mà có thuốc mê và thuốc ngừa thai rồi hả chú?

-Hồi đó cỡ 91, 92 gì đấy, nhà nó giàu, gửi mua từ nước ngoài về, thuốc an thần chứ phải thuốc mê đâu, loại đó dùng cho bệnh nhân tâm thần.

-Chú kể tiếp chuyện mẹ chú đi, cháu nghe chuyện mẹ chú hứng hơn.

-Thôi được rồi, hôm nao rảnh chú kể tiếp cho nghe.