He,he... mẹ Vân nhảy xuống hẳn khỏi giường kéo em lên, Bờm giả bộ miễn cưỡng lên giường nhưng quấn mền riêng quay mặt ra ngoài ngoảnh đít lại phía mẹ Vân, thấy thế mẹ nắm vai kéo em nằm nửa sau đó mẹ nằm ngay bên cạnh ôm Bờm nói nhỏ thủ thỉ:
-Con trai học tới Đại học rồi mà còn hay dỗi. Mẹ đồng ý cho con tò mò nhưng không được làm bậy nghe không, làm bậy là lσạи ɭυâи đấy, dứt khoát không được đâu, tội chết đấy.
-Nhưng ngủ cạnh mẹ con không sao ngủ được, chân tay cứ động đậy liên tục...
Em nói chưa dứt lời thì mẹ nói như chặn họng:
-Nói như con thì mẹ ngủ cạnh Giai cũng không ngủ được à...? Con người hơn con vật ở chỗ phải phân biệt mẹ con, bố con, anh chị em ruột thịt chứ, nếu như con Thư ngủ cạnh thì con cũng làm bậy được à? Nghe mẹ nói không đấy? (Vừa nói mẹ vừa lấy tay em để gối đầu) Mẹ tiếp: tóm lại là phải nói sao cho con hiểu đây, thấy con có hứng thú tìиɧ ɖu͙© mẹ cũng rất mừng, hôm nay mẹ thử con đấy, vì thấy con chả yêu đương gì. Sờ soạng tò mò thì mẹ chấp nhận nhưng làm chuyện ấy thì mẹ không phải là đối tượng của con nghe chưa? Nếu như lúc nãy mẹ ngủ quên thì có phải đã xảy ra chuyện tồi tệ rồi không? (mẹ Vân nói một hơi dài cố gắng giảng giải cho em hiểu chuyện) Mẹ lại tiếp: Con học Y, khi nào học chuyên ngành con sẽ hiểu, mẹ không hiểu lắm về Y nhưng mẹ hiểu về luân lý, con đừng làm thế với mẹ nữa, mẹ nói cưng có hiểu không đấy? Nếu cách đay vài na năm chắc mẹ sẽ đánh cho con một trận nhưng bây giờ con đã lớn, đã hiểu. Mẹ nhắc lại là mẹ bỏ qua cho con chuyện lúc nãy, như thế đủ rồi...
Em chả biết nói gì, chỉ im lặng nghe mẹ nói. Cơn nứиɠ cũng đã dịu đi, em chỉ quay lại rồi choàng tay vào ôm lấy ngực mẹ:
-Nhưng con sờ ty như hồi bé thì được chứ?
-Không được! (Mẹ Vân gỡ tay em ra) Sờ ngực cũng không được, như thế đủ rồi, mẹ bảo là bỏ qua chuyện lúc nãy chứ không phải là cho phép con tiếp tục, thôi ngủ đi... mẹ ríu cả mắt rồi...
Hay thật, người đâu đang nói chuyện mà chỉ một câu ngủ đi là ngủ ngay, không thấy mẹ nói gì thêm, em chỉ thấy mẹ Vân kéo chăn quay mặt vào phía trong người co như con Tôm rồi ngủ tiếp...
Nứиɠ không chịu nổi, chuốc thuốc mê để đυ. lén nàng nhiều rồi nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên được ngủ chung với nàng kể từ khi em biết làm chuyện đàn ông, quay sang thấy cái mông tròn lẳng đang chĩa về phía mình, dù là đang trùm chăn nhưng em vẫn nứиɠ đến xốn xang, đã có giây phút em định dậy lấy "bùa" của mình úp đại rồi đυ. một trận đã đời. Không chịu thì đè ra hϊếp... hôm nay nhất định phải úp sọt nàng kiểu khác, kể cả là dùng sức mạnh cưỡng luôn cũng chấp nhận.
Cảm hứng đang dâng trào, chân tay em không thể yên được, hết thò tay ra lại thụt tay vào, định đưa chân gác thử lên cơ thể nàng nhưng lại sợ, chân tay cứ như con rối nhưng tuyệt nhiên không dám đυ.ng tới nàng. Sau vài phút đắn đo suy nghĩ, em đi đến một quyết định vừa liều lĩnh vừa dứt khoát. Em giả bộ kéo chăn rồi rúc nhanh vào đó nằm úp thìa ôm lấy tấm lưng tròn của mẹ Vân, bộ hạ em ép sát mông nàng. Các bác biết Bờm táo tợn cỡ nào rồi đấy, nhưng hôm nay cũng phải run tay. Chả hiểu dao quyết tâm cao là thế, nhưng giờ phút quyết định này Bờm lại run lên như chó rơi xuống nước. Tay Bờm quàng mạnh ra phía bụng ôm xiết mẹ Vân vào lòng, Bờm cố tình mạnh tay để ra vẻ tự nhiên xem mẹ có phản ứng gì không(?) Tuyệt nhiên không, mẹ không những còn ngủ say mà còn nhích mông ra cho sát bộ hạ của em, chắc mẹ không cố ý vì thấy vẫn ngủ pho pho. Nứиɠ ran cả người, tứ chi Bờm gần như không có cái nào yên, cứ như con rối động đậy nhúc nhích không yên. Vì có ý đồ kí©ɧ ɖụ© mẹ Vân nên Bờm cố gắng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu để hạ hoả cơn da^ʍ, Bờm phả vào gáy mẹ Vân hơi thở nóng ấm, cố gắng để miệng sát gáy vừa thở hơi nóng vừa dùng môi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng chả ăn thua, mẹ Vân ngủ say thật sự. Biết không thể dùng cách này, nhờ kiến thức học hỏi chú Uy, Bờm nghĩ: "Năm lớp 10 mình từng bú l*и mẹ Vân lêи đỉиɦ trong cơn mơ cơ mà". Đối với đàn bà, muốn hạ gục thì chỉ có bú l*и, chú Uy dạy thế và em áp dụng với Dì Hải, Dì Giang thành công. Nghĩ thế nhưng em vẫn hãi, nếu mẹ chống cự quyết liệt thì sao(?) Em chuẩn bị nhiều phương án từ chiều nhưng lúc đó nứиɠ quá quên mẹ hết. Thôi thì "ở liều gặp lành" nên em quyết tâm thực hiện bằng được, phải chắc cú để nàng không thể thoát được. Em bình tĩnh lật ngửa nàng ra, từ nãy giờ nàng nằm nghiêng nên khi lật ngửa nàng trở giấc vươn vai duỗi căng chân chốc lát, miệng lép nhép nhai lèm bèm:
-Lại quậy nữa hả, để yên...
Lèm bèm gì đó trong miệng rồi nàng ngủ tiếp... trong khi tay vẫn khua ra đẩy Bờm ra xa ...
Bình tĩnh em kéo quần đùi nàng đang mặc, dù đèn ngủ lờ mờ nhưng em vẫn thấy được làn da trắng và cái vệt chun quần trên bụng nhìn kí©ɧ ŧɧí©ɧ vãi. Nhẹ nhàng em lột truồng nàng ra trong khi nàng vẫn ngủ say như chết. Để chắc ăn em cởi luôn hết cả qυầи ɭóŧ mình ra, ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc đến nỗi khi cởϊ qυầи nó mắc cái đầu khất vào chun quần rồi bật lại đánh đét vào bụng kêu một tiếng "Bẹt..." vang lên trong đêm vắng. Em dường như muốn chồm lên ôm nàng mà hϊếp cho tan nát cái l*и nhưng vẫn run run giữ được bình tĩnh. "Phải "tấn công" cái l*и trước... phải làm cho nàng không thể kháng cự", nghĩ trong đầu như thế nên em nhấc hai chân nàng dang rộng ra một tý, nàng vẫn ngủ say không hề động đậy nhúc nhích. Từ từ ghé mặt sát vào l*и nàng, Bờm dùng hai tay banh nhẹ hai múi thịt ra rồi le lưỡi liếʍ nhẹ vào hộŧ ɭε, cái đó mấy anh ngoài Thanh Hoá gọi là cái mồng đóc các bác à...! Em liếʍ mạnh dần rồi ngậm hẳn hộŧ ɭε vào sâu và bú chùn chụt. He,he... nàng đã động đậy, cái mông nhấc lên nhè nhẹ... A hi ... mẹ Vân đã có phản ứng! Em bú mạnh hộŧ ɭε, hết bú hộŧ ɭε lại thọc lưỡi vào lỗ cửa mình nàng thụt ra thụt vào như đυ., lúc này mông nàng đã nhấc cao hơn, hai chân nàng bắt đầu có triệu chứng tỳ mạnh xuống nệm. Trong đầu em nghĩ, nếu không làm tới bến có thể mẹ Vân sẽ phản ứng tiêu cực như lúc nãy...
Để chắc ăn Bờm vòng tay ra khuỷu chân mẹ rồi bám chắc hai đùi, cơn da^ʍ lúc này đã lên đến cực đỉnh, không đắn đo Bờm vục mặt vào háng mẹ mà sục nguyên cái mõm vào l*и nàng mà bú, mυ'ŧ liếʍ, Bờm còn cạp nhẹ hàm răng vào ngay âʍ ѵậŧ của nàng, hình như nàng đang rên nhẹ. Mẹ Vân đã có phản ứng mạnh hơn, hai chân nàng tỳ mạnh xuống nệm và gồng cứng, mông nhấc lên cao, những âm thanh rêи ɾỉ rít qua kẽ răng nghe kích da^ʍ lạ thường, âm thanh này chưa bao giờ Bờm nghe từ mẹ. Tiếng rên nhẹ, tiếng bú ʍúŧ chùn chụt phát ra trong đêm thanh vắng làm cho Bờm càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
-À á a... hự hự hù hù...
Mẹ Vân nhấc mạnh mông lên, hay tay nắm lấy tóc Bờm, mông hẩy hẩy từng cú mạnh và ghì chặt đầu em vào háng...
-Á... á... gừ gừ gừ... gứ gứ...
Mẹ Vân rên xiết từng cơn, em định ngóc đầu nhìn xem mẹ mơ hay thức nhưng vừa rời miệng khỏi l*и thì bị mẹ chụp ngay đầu ghì chặt vào háng. Em ngậm chặt hộŧ ɭε sưng tấy của nàng mà bú trong khi nàng gần như đu bổng mông lên hất ngược. Biết cơ hội đã chín muồi, không thể bỏ lỡ cơ hội. Bờm chồm lên nằm sấp phủ lấy cơ thể mẹ để hôn miệng, mẹ Vân cũng hôn đáp lại đánh lưỡi nhiệt tình. Bờm thi tay xuống cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ dí chống thẳng vào cửa mình nàng toan ép mạnh trong khi miệng mẹ Vân và miệng Bờm vẫn gắn chặt vào nhau, lưỡi vẫn xoắn lưỡi trong nụ hôn say đắm. Cơn kɧoáı ©ảʍ ùa về, cảm giác đầu ©ôи ŧɧịt̠ của em đang tách hai múi thịt trượt vào lỗ cửa mình thì bất ngờ mẹ Vân thò tay xuống nắm chặt ©ôи ŧɧịt̠ Bờm ngăn không cho nó tiến vào. Lắc đầu nhẹ cho hai cái miệng rời ra, mẹ Vân nói khẽ vào tai Bờm:
-Không được đâu con, thế đủ rồi, đừng làm nữa, dừng lại rồi mẹ xử cho.
Em giả bộ không nghe cứ ghì chặt lấy nàng toan định hϊếp da^ʍ thật sự nhưng mẹ Vân cứ lắc đầu quầy quậy:
-Buông mẹ ra, không được đâu...
Mẹ Vân thay đổi chiến thuật, kéo tai em lại gần tỷ tê:
-Vậy được rồi con à... đừng cho cái ấy vào... tội to lắm đấy, mẹ xin lỗi vì đã thử lòng con, kí©ɧ ŧɧí©ɧ con. Mẹ không trách con đâu, buông lỏng mẹ ra đi... mẹ chết ngạt mất...
Nghe mẹ nói thế em nới lỏng tay ra thì mẹ Vân lại vít đầu em xuống nói nhỏ vào tai:
-Hôm nay như thế là đi quá xa rồi, ba mà biết thì cả hai mẹ con chỉ có nước chết. Buông mẹ ra đi mà... mẹ năn nỉ đấy... nghe mẹ đi cưng...
Nàng vẫn thả vào tai Bờm những lời trìu mến yêu thương ngon ngọt để năn nỉ, hòng làm dịu bớt cái nứиɠ của con Quỷ trong Bờm, đúng là chiến thuật này của nàng rất hiệu nghiệm. Cơn động dục của Bờm dường như đã dịu lại mất một nửa cơn nứиɠ. Nhưng âm mưu của Bờm là đoạt được cả thể xác lẫn tâm hồn mẹ trong đêm nay nên đâu dễ buông tha. Em buông mẹ Vân ra thật nhưng không để mẹ kịp phản ứng, em đè nghiến ra và lại sục nguyên cái mặt vào háng nàng như con hổ đói mồi... Nàng kháng cự quyết liệt, hai mẹ con cứ vật lộn nhau, nàng ngăn cản không cho em tiếp cận vào vùng nhạy cảm phía dưới nưa, vừa nhẹ nhàng năn nỉ mẹ vừa thở gấp như trâu cày trưa. Sau một hồi chống chế quyết liệt thì dường như mẹ Vân biết không thể chống lại nên nhũn người thả lỏng buông xuôi....
-Con quyết tâm hϊếp da^ʍ mẹ thật hả Bờm? Mẹ xin như thế mà không buông tha à? Làm gì thì làm nhanh cho mẹ ngủ, Bó tay với con rồi đấy...
....