Chào Buổi Sáng Mèo Con

Chương 45: Mèo là liều thuốc giải (H)

Nụ hôn của Lạc Anh bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống người Đàm Du Nhiễm, từ trán dần dần tiến xuống má rồi đến môi, trao cho cô một nụ hôn sâu nhưng dịu dàng.

Lưỡi của người đàn ông từ từ xâm nhập vào miệng Đàm Du Nhiễm, quét một vòng trong khoang miệng rồi lùi ra ngoài khiến cô nhẹ giọng ưm một tiếng.

Phỉ Sâm cau mày, vừa rồi anh cũng uống không ít thuốc kí©ɧ ɖụ©, tuy tác dụng không lớn, nhưng chứng kiến cảnh kiều diễm trước mặt, anh không nhịn được liền cương cứng.

Lạc Anh một bên hôn Đàm Du Nhiễm, một bên cởϊ qυầи áo của hai người

Hai cơ thể trần trịu kề sát vào nhau.

Ý thức của Đàm Du Nhiễm dần dần bị thuốc kí©ɧ ɖụ© chiếm giữ, hai tay cô không ngừng sờ loạn trên eo của Lạc Anh.

Đường cong cơ thể làm cô yêu thích không muốn rời tay.

“Hừm.” Môi của Lạc Anh phủ lên núʍ ѵú của Đàm Du Nhiễm, cô không nhịn được rên một tiếng yêu kiều.

Lưỡi người đàn ông trêu đùa núʍ ѵú, từng đợt khoải cảm rơi xuống người Đàm Du Nhiễm khiến cô nổi da gà.

"Mau tiến vào đi" Tiểu huyệt đã sớm rối tinh rối mù, cô không cần màn dạo đầu, hiện tại cô muốn bị côn ŧᏂịŧ đâm thật mạnh.

Lạc Anh nghe lời cầm lấy côn ŧᏂịŧ của mình đặt ở miệng huyệt, chuẩn bị tiến vào.

Đàm Du Nhiễm không nhìn thấy gì, nhưng cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tất cả đã quá muộn.

Lạc Anh nhanh chóng đem côn ŧᏂịŧ của mình tiến vào.

"A." Đàm Du Nhiễm co người lại, muốn đá văng người đàn ông kia ra.

Tại sao cây côn ŧᏂịŧ này lại lớn như vậy, thật trướng a~

Đám mèo nhỏ cũng có kích thước vượt xa người bình thường, nhưng của Lạc Anh còn lớn hơn.

Đối với Đàm Du Nhiễm mà nói, côn ŧᏂịŧ của người đàn ông này như một con quái vật.

Đàm Du Nhiễm cảm giác được độ dài cùng độ thô gần bằng cẳng tay của cô, nghĩ đến việc toàn bộ vật này đang ở trong cơ thể mình, cô thấy hơi quan ngại.

“Nhiễm Nhiễm, em không được đổi ý.” Lạc Anh nắm lấy eo cô, bắt đầu chuyện động.

Cảm giác cơ thể bị nhét đầy khiến Đàm Du Nhiễm nức nở vài tiếng, không thể nói là hoàn toàn khó chịu nhưng cô cảm thấy thứ đó quá to.

Giống như cô đang cất giữ một con quái vật ở trong cơ thể.

Hai tay Lạc Anh siết chặt bàn tay nhỏ bé đang giãy dụa của Đàm Du Nhiễm, rồi bắt đầu tăng tần suất va chạm.

“Hừ.” Thuốc kí©ɧ ɖụ© trong cơ thể Đàm Du Nhiễm bộc phát đúng lúc, khiến cô không chỉ chấp nhận mọi động tác của người đàn ông, mà thậm chí còn hơi phối hợp đẩy eo lên.

Côn ŧᏂịŧ thô to hoàn toàn xâm nhập vào trong thân thể cô, nơi giao hợp của hai người đã đỏ ửng lên, còn dính một vũng nước nhớp nháp.

“Côn ŧᏂịŧ của Lạc Anh thật lớn.” Ý thức của Đàm Du Nhiễm dần dần bị nhấn chìm, chỉ còn lại phản ứng sinh lý, khi cảm thấy sướиɠ cô liền kêu lên, vẻ rụt rè trên giường thường ngày cơ hồ đã biến mất.

" Nhiễm Nhiễm" Khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Anh từ từ tan ra, trên gò má nhợt nhạt xuất hiện một vệt hồng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi nhẹ.

Vẻ mặt của người đàn ông lúc này mang đầy vẻ đẹp trai cấm dục.

Đàm Du Nhiễm chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông thường ngày lạnh lùng thanh cao nhưng lại có vẻ mặt như thế này khi làʍ t̠ìиɦ, thật sự quá đẹp.

Sự tỉnh táo của Đàm Du Nhiễm đã sớm bị thuốc kí©ɧ ɖụ© ăn mòn, cô chỉ muốn hung hăng chà đạp người đàn ông ngon lành trước mặt.

Chân Đàm Du Nhiễm vòng qua eo của Lạc Anh, tay cô cũng thoát ra khỏi sự trói buộc, bắt đầu sàm sỡ cơ ngực của người đàn ông.

Những ngón tay của Đàm Du Nhiễm nhẹ nhàng đảo quanh núʍ ѵú của Lạc Anh, sau đó nhẹ nhàng véo nó, vuốt ve qua lại khiến nó dựng đứng lên.

“Hừm.” Lạc Anh rên một tiếng, lực đạo dưới thân không ngừng tăng lên.

“A... Thật thoải mái.” Hai mắt Đàm Du Nhiễm mơ hồ, cô cười làm nũng với Lạc Anh.

Lạc Anh biết bình thường trên giường cô căn bản không như thế này, hôm nay ít nhiều là do tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ©.

Vì thế Lạc Anh nắm chặt cơ hội hiếm có, côn ŧᏂịŧ hung hăng thúc mạnh vào tiểu huyệt cô gái dưới thân.

"A... ưʍ... a~" Giọng Đàm Du Nhiễm trên giường càng lúc càng lớn.

Phỉ Sâm cuối cùng cũng không thể chịu được nữa, anh xoay người, để côn ŧᏂịŧ của mình cọ sát với eo của Đàm Du Nhiễm.

Đàm Du Nhiễm nhìn thấy côn ŧᏂịŧ trên eo mình có kích thước giống với côn ŧᏂịŧ của Lạc Anh, cô không nghĩ nhiều liền cầm lấy côn ŧᏂịŧ cho vào miệng, bắt đầu giúp Phỉ Sâm khẩu giao.

“Hừm.” Đôi mắt của Phỉ Sâm trong tức khắc nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, khiên khuôn mặt vốn đẹp trai của anh lại càng trở nên quyến rũ hơn.

Đàm Du Nhiễm cố hết sức ngậm côn ŧᏂịŧ nhưng cô không làm được, cô chỉ đành dùng lưỡi liếʍ qua lại ở phần thân, còn dùng thêm tay trợ giúp chuyển động.

"Côn ŧᏂịŧ thật lớn." Đàm Du Nhiễm bối rối báo cáo tình trạng cho hai người kia.

“Ừ, càng lớn càng làm em thoải mái, không phải sao?” Lạc Anh cảm thấy nếu mình không sớm giải thích, cô sẽ thích côn ŧᏂịŧ kia hơn.

“Ừ, tiểu huyệt thật thoải mái, côn ŧᏂịŧ cũng rất ngon.” Đàm Du Nhiễm nheo mắt hài lòng.

“Vậy em ăn tiếp đi.” Phỉ Sâm đưa côn ŧᏂịŧ tới bên miệng Đàm Du Nhiễm.

“Em cũng muốn được côn ŧᏂịŧ này cắm vào.” Đàm Du Nhiễm oán giận, nhưng cô vẫn ngậm cây gậy thịt trước mặt mình.

“Từ từ rồi em sẽ được côn ŧᏂịŧ cắm.” Phỉ Sâm bắt đầu di chuyển eo của mình để côn ŧᏂịŧ ra vào trong miệng Đàm Du Nhiễm, cẩn thận không làm đau cô.

Phỉ Sâm nhìn Lạc Anh, ra hiệu cho anh ta nhanh lên.