Chương 34: Tâm sự
Diệp Kì Trăn chăm chú nhìn khuôn mặt Ôn Dư, "Cậu cười một cái, cười ngọt một chút." Cô thích nhìn Ôn Dư cười, nụ cười vui vẻ phát ra từ nội tâm, nhưng Ôn Dư cực kì ít cười như thế.
Ngọt một chút? Lần đầu Ôn Dư nghe thấy có người dùng từ "ngọt" để hình dung về bản thân, không thể không nói yêu cầu này có chút khó. Nhưng Ôn Dư vẫn chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, chầm chậm cười lên, vừa cười còn vừa hỏi: "Thế nào, có ngọt không?"
Dưới sắc đêm, cơn gió nhẹ chầm chậm thổi tới. Diệp Kì Trăn quên trả lời, không có khoảng cách thân mật, cũng không có những hành động tán tỉnh cố tình, chỉ cần nhìn nụ cười của Ôn Dư, đã cảm giác như thể có thứ gì khẽ lướt qua trái tim, lặng lẽ làm loạn cảm xúc vốn đang bình tĩnh.
Ý cười trên mặt Ôn Dư vẫn chưa tan biến, còn hỏi: "Không ngọt à?"
Diệp Kì Trăn mất hồn đáp một tiếng, "Ngọt."
Lần đầu tiên được người khác khen ngọt, Ôn Dư hiếu kì, "Thật hay giả thế?"
Diệp Kì Trăn không tập trung gật đầu: "Thật."
Ôn Dư thấy cảm xúc của Diệp Kì Trăn vẫn nặng nề như cũ, tưởng rằng Diệp Kì Trăn vẫn đang buồn vì chuyện cuộc thi, cô ấy lại tiến gần thêm một bước: "Có cần tớ ôm cậu không?"
Ôn Dư nhớ lúc trước khi Diệp Kì Trăn an ủi bản thân, sẽ khẽ khàng ôm lấy cô ấy, cũng rất có tác dụng.
Lúc này trong lòng Diệp Kì Trăn đang hỗn loạn, cô chần chừ nhìn Ôn Dư, muốn nói không cần. Ôn Dư biết Diệp Kì Trăn là người sĩ diện, cô ấy không đợi Diệp Kì Trăn trả lời, liền giữ lấy vai, khẽ khàng ôm lấy Diệp Kì Trăn.
Sau khi nép vào lòng Ôn Dư, Diệp Kì Trăn còn vô thức giơ cánh tay vòng lấy eo Ôn Dư, cái ôm thơm ngát, cô cẩn thận hít thở, thích. Lần đầu tiên ôm Ôn Dư, Diệp Kì Trăn đã thích, nhưng trong mắt cô, cái ôm hiện tại đã mang theo một ý nghĩa khác.
Ôn Dư để Diệp Kì Trăn ôm lấy, cô ấy lặng lẽ đè đầu xuống, dán gò má lên tóc Diệp Kì Trăn, tiềm thức đang hi vọng cái ôm này có thể dài một chút.
Bên hồ yên tĩnh, cơ thể mong manh dính lại cùng nhau, mang tới một chút ấm áp. Ôm một lúc, đột nhiên Diệp Kì Trăn trúc trắc gọi một tiếng, "Ôn Dư..."
Ôn Dư nhìn khuôn mặt Diệp Kì Trăn, "Ừ?"
Diệp Kì Trăn khẽ ngẩng đầu lên, âm thanh mang theo chút tủi hờn: "Cậu có cần phải tốt với tớ như thế không..."
"Cần." Ôn Dư không cần suy nghĩ, đưa ra một đáp án khẳng định, cho dù thế nào, cô ấy đều cam tâm tình nguyện tốt với Diệp Kì Trăn, điều này không cần nghi ngờ, cũng không cần đắn đo.
Diệp Kì Trăn ngây ngốc nhìn Ôn Dư cười lên, ngoại trừ cảm động, phần lớn là lưu luyến, còn có cả bất an. Thật ra cô giấu đi nửa câu còn lại, không dám nói ra với Ôn Dư: Tớ muốn thích cậu, phải làm sao đây?
Những ngày tháng sau đó, nên thế nào thì vẫn là thế ấy.
Tới cuối tháng Mười, cây bạch quả phía trước tòa nhà Mỹ thuật đã vàng ươm một khoảng trời, cơn gió giữa thu thổi tới, lá khô liền xào xạc rụng xuống. Diệp Kì Trăn đạp lên lá rụng, đi qua con đường đá, tan học rồi liền tới phòng vẽ tìm Ôn Dư như thường lệ.
Sau khi tan học, phòng vẽ không có người, nhìn qua cửa sổ bằng kính, Diệp Kì Trăn nhìn thấy Ôn Dư đang ngồi bên phía cửa sổ đằng kia, cô không lập tức vào trong, mà đứng bên ngoài nhìn nhiều thêm mấy cái. Lúc này, một nam sinh mặc chiếc jacket đen đi tới bắt chuyện với Ôn Dư, Diệp Kì Trăn nhanh chóng nhận ra nam sinh đó là ai.
Chính là người bảo Ôn Dư nhặt bóng ở sân bóng rổ ngày đó, tên Nhϊếp Nam Phong, giá trị nhan sắc cao, lại có cá tính, cũng rất nổi tiếng trong khoa Mỹ thuật. Mãi tới sau này Diệp Kì Trăn mới biết những chuyện này. Trước giờ Ôn Dư không thiếu người theo đuổi, Diệp Kì Trăn cũng không lưu tâm tới những nam sinh xung quanh Ôn Dư. Nhưng Nhϊếp Nam Phong, chỉ một lần Diệp Kì Trăn đã ghi nhớ, vì ngày đó Ôn Dư nhặt bóng giúp cậu.
Sau khi Nhϊếp Nam Phong rời khỏi phòng vẽ, Diệp Kì Trăn mới chầm chậm đi tới bên cạnh Ôn Dư, thuần thục kéo ghế tới ngồi xuống bên Ôn Dư, hé môi cười cười với Ôn Dư.
Ôn Dư quay đầu nhìn nụ cười của Diệp Kì Trăn, khóe môi cũng cong lên, không nhịn được hỏi: "Không phải muốn thoát ế à? Ngày nào cũng tới phòng vẽ của bọn mình, cậu nhìn trúng ai rồi?"
"Chỗ này ngoại trừ cậu còn có ai khác nữa à?" Nhìn phòng vẽ một lượt, Diệp Kì Trăn nghiêm túc nói, sau khi nói xong phát hiện câu này có gì đó không ổn, rất không ổn, nhưng cô cố gắng giữ nụ cười bình tĩnh, không muốn để lộ điều gì.
Quả thật mặt Ôn Dư không biến sắc, người khác thì bỏ qua, nhưng Diệp Kì Trăn sao lại biết mê hoặc người ta được chứ? Cô ấy nhìn đỉnh đầu Diệp Kì Trăn, nhỏ tiếng ra lệnh: "Lại đây."
"Gì cơ?" Diệp Kì Trăn nghi hoặc nhưng đồng thời vẫn nhích về phía Ôn Dư.
Đợi Diệp Kì Trăn tới gần hơn một chút, một tay Ôn Dư đặt lên vai Diệp Kì Trăn, sau đó khẽ nghiêng người về phía Diệp Kì Trăn, tay còn lại nhón nửa chiếc lá khô dính trên tóc Diệp Kì Trăn, đưa cho cô xem. Sau đó lại đưa tay ra, dùng ngón tay vuốt tóc giúp Diệp Kì Trăn, khẽ khàng vuốt ve.
Tâm tư của Diệp Kì Trăn không đặt trên chiếc lá khô kia, mà là cánh tay Ôn Dư đang đặt trên vai phải của bản thân, hai người ngồi như thế này, lại còn dính sát gần, Ôn Dư cao hơn cô nửa cái đầu, ánh mắt Diệp Kì Trăn vừa di chuyển, vừa tầm với cánh môi của Ôn Dư, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi thở lướt qua, Diệp Kì Trăn lặng lẽ nuốt nước bọt.
"Được rồi." Sửa sang tóc cho Diệp Kì Trăn xong, Ôn Dư nhìn khuôn mặt của Diệp Kì Trăn một cái, sau đó lực chú ý quay về giá vẽ, cầm bút chỉnh sửa gì đó trên bản phác thảo.
Biết Ôn Dư vẽ tranh cần yên tĩnh, Diệp Kì Trăn liền im lặng ngồi ở bên cạnh. Mất hồn một lúc, đợi Ôn Dư đặt bút xuống, Diệp Kì Trăn mới hỏi: "Cậu muốn đón sinh nhật thế nào?" Đã sắp tới tháng Mười Một, Diệp Kì Trăn sớm đã ghi nhớ chuyện này.
Ôn Dư không có suy nghĩ gì, nghe Diệp Kì Trăn nói muốn ăn thịt nướng, liền tùy tiện nói: "Mời cậu ăn thịt nướng, được không?"
Lại suy nghĩ cho mình! Diệp Kì Trăn kéo dài âm thanh nhắc nhở: "Là sinh nhật cậu, đừng hỏi tớ."
Ôn Dư nghĩ ngợi, "Tổ chức ở chỗ tớ, chỉ có hai chúng ta."
Cậu ấy muốn như thế nào cũng được. Diệp Kì Trăn nhanh chóng đáp ứng: "Được."
Kì nghỉ hè Ôn Dư ở lại Nam Thành, vì để thuận tiện nên đã thuê một căn chung cư mini ở ngoài trường, sau này cũng không trả phòng, dứt khoát ở lại. Năm hai không nhiều sinh viên chuyển ra khỏi kí túc xá, nhưng Ôn Dư sớm đã có dự định này, cô ấy thích yên tĩnh, cũng không thiếu sinh hoạt phí, dư dả thuê phòng. Tuy Ôn Thu Nhàn không quản cô ấy, nhưng trước giờ tiền trong thẻ chưa từng thiếu.
Trên phương diện tiêu tiền, Ôn Thu Nhàn vô cùng hào phóng, rất có phong cách nhà giàu mới nổi, Ôn Thu Nhàn có tiền, chỉ là danh tiếng không được tốt, mọi người đều biết rõ Ôn Thu Nhàn dựa vào việc quyến rũ đàn ông để kiếm tiền. Ôn Thu Nhàn càng hào phóng tiêu tiền cho Ôn Dư, tuy trên người bà là mùi dung tục bị người khác coi thường, nhưng nuôi dạy được một cô con gái có khí chất thoát tục, lại thi đỗ trường đại học nổi tiếng, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn rất tự hào vì chuyện này.
Kì nghỉ hè Diệp Kì Trăn thường xuyên tới chỗ Ôn Dư, chỉ cách trường một con đường cái. Ban đầu cô còn lo lắng Ôn Dư ở một mình, nhưng Ôn Dư nói bản thân đã quen với việc này từ hồi cấp ba, hơn nữa yên tĩnh một chút sẽ có linh cảm hơn. Ở đó còn có nhà bếp có thể nấu nướng, trước kia hai người từng nấu mấy lần, Diệp Kì Trăn chỉ trêu đùa nói thèm ăn đồ ăn Ôn Dư làm, không ngờ Ôn Dư coi là thật.
Sinh nhật Ôn Dư là thứ sáu, vừa hay là ngày Halloween, đường phố rất náo nhiệt, nhưng bọn họ không đi đâu, cả hai ở trong phòng bếp nhỏ chuẩn bị bữa tối, vô cùng vui vẻ, còn có ý nghĩa hơn việc ra ngoài chen chúc trong dòng nguời.
Diệp Kì Trăn run chân run tay lật sườn xào, động tác có chút hài hước.
Ôn Dư ở bên cạnh quan sát rồi cười lên, "Cậu chắc là không cần tớ giúp đấy chứ?"
Diệp Kì Trăn nghiêm túc: "Không cần, sinh nhật cậu, cậu nghỉ ngơi đi."
Ôn Dư bị biểu cảm chuyên tâm nấu nướng của Diệp Kì Trăn chọc cười không thôi.
Nghiêm túc mà nói, Diệp Kì Trăn chỉ biết nấu hai món là trứng sốt cà chua cùng xào rau, nhưng tối nay để làm tiệc chúc mừng sinh nhật cho Ôn Dư, cô đã nghiên cứu trước, sau đó thực hành mấy món. Từ rửa rau tới xào rau, một mình ôm hết mọi việc, không hề để Ôn Dư động tay. Cho dù đây đều là những món ăn thường ngày không cần kĩ thuật, nhưng sau khi bày lên bàn lại giống như rất to tát, tuy đơn giản, nhưng ấm áp.
Trong nhà chỉ có một chiếc bàn nhỏ, vừa đủ để hai người ngồi ăn, trước khi ăn cơm, Diệp Kì Trăn lại bưng chiếc bánh kem nhỏ đặt từ trước lên, cắm nến xong, thắp sáng từng cây, sau đó chạy đi tắt đèn.
Ôn Dư thật sự không chú trọng nhiều như thế, trong ấn tượng của bản thân, ngày này Ôn Thu Nhàn sẽ vứt cho cô ấy một ít tiền, chỉ thế mà thôi, không có gì đặc biệt. Cô ấy nhìn dáng vẻ ngốc nghếch bận tới bận lui của Diệp Kì Trăn, có lẽ hôm nay, là ngày sinh nhật sâu đậm nhất trong ấn tượng của bản thân.
Căn phòng tối đi, chỉ có ánh nến lay động, Diệp Kì Trăn thúc giục Ôn Dư: "Được rồi, ước đi."
Ôn Dư ngẩn ra, trước giờ cô ấy không tin những thứ này, nhưng ở trước mặt Diệp Kì Trăn, vẫn phối hợp, chắp lòng bàn tay lại, nhắm mắt ước một điều ước.
Khi Ôn Dư nhắm mắt, toàn bộ lực chú ý của Diệp Kì Trăn đều bị thu hút, vô thức chỉ nhìn Ôn Dư. Từ sau khi ý thức được tình cảm dành cho Ôn Dư thay đổi, giống như có hạt giống vùi trong đáy lòng, cô càng tiếp xúc với Ôn Dư, hạt giống ấy càng nảy mầm, sinh sôi, hơn nữa không thể khống chế. Nhưng Diệp Kì Trăn che giấu rất tốt, không để lộ dấu vết trước mặt Ôn Dư.
Sau khi thổi tắt nến, chỉ còn lại mấy làn khói trắng, sau đó là một tiếng "tách", cả căn phòng sáng lên. Diệp Kì Trăn giơ cốc giấy dùng một lần trong tay lên, "Bạn học Ôn, chúc mừng sinh nhật!"
Ôn Dư giơ cốc giấy lên, chạm cốc, nhìn thẳng lên khuôn mặt của Diệp Kì Trăn, đột nhiên hỏi một câu: "Điều ước sẽ thành hiện thực chứ?"
Diệp Kì Trăn nắm lấy cốc giấy trong tay, chưa từng thấy người nào ước xong điều ước sinh nhật lại hỏi như thế, nhưng nếu Ôn Dư hỏi như thế, có lẽ rất hi vọng điều ước thành hiện thực đúng không? Cô nhìn Ôn Dư, kiên định nói: "Sẽ thành hiện thực, linh lắm đấy."
Cho dù là thời điểm nào, có hi vọng cũng luôn là một chuyện tốt.
Sẽ thành sao? Ôn Dư cười nhưng không nói, điều ước của cô ấy là sau này mỗi một sinh nhật của bản thân, Diệp Kì Trăn đều có thể ở bên cô ấy. Có phải tham lam quá rồi không?
Tối nay trình độ nấu nướng của Diệp Kì Trăn được phát huy, mấy món ăn đều nghiêm túc làm theo hướng dẫn, mùi vị không tệ, ngay cả trứng xào cà chua cũng ngon hơn bình thường. Bốn món ăn với lượng không quá nhiều, hai người ăn gần hết.
Ăn tối xong vẫn còn sớm, giống như cuối tuần bình thường khác, hai người cùng nhau xem phim. Ôn Dư xách túi đồ ăn vặt lớn tới bàn trà, cô ấy không ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng chuẩn bị, là vì Diệp Kì Trăn sẽ tới.
"Muốn uống bia à?" Diệp Kì Trăn thấy Ôn Dư cầm mấy lon bia tới.
Ôn Dư gật đầu, mang theo chút tâm tư khác, nếu cô ấy uống bia, có lẽ Diệp Kì Trăn sẽ ở lại chăm sóc cô ấy. Ôn Dư bật một lon bia, nhiệt huyết sục sôi hỏi Diệp Kì Trăn: "Muốn uống chung không?"
"Tớ uống sẽ đỏ mặt." Diệp Kì Trăn nói.
Vừa nghe Diệp Kì Trăn nói như thế, Ôn Dư lại rất muốn xem, "Hay là thử đi? Tối nay có thể ở lại chỗ tớ."
"Được, tớ uống cùng cậu." Nghĩ tới việc hôm nay là sinh nhật Ôn Dư, tình huống đặc biệt, Diệp Kì Trăn không từ chối, cô nói rõ trước, "Đỏ mặt thì cậu không được cười tớ đâu đấy."
"Ừm." Ôn Dư đã muốn cười.
Xem phim, vừa ăn đồ ăn vặt vừa uống bia, Diệp Kì Trăn hoài nghi tửu lượng của bản thân đã tăng lên, nhẹ nhàng uống hết nửa lon bia, còn nhớ ngày trước chỉ uống một lon đã say ngất.
Bộ phim có rất nhiều cảnh gây cười, Diệp Kì Trăn uống một ngụm bia nhỏ, khi cảm thấy buồn cười cô sẽ vô thức nhìn sang Ôn Dư, đợi Ôn Dư phát hiện cũng sẽ nhìn về phía cô, có một loại cảm giác kì lạ không thể nói rõ.
Diệp Kì Trăn chưa uống được bao nhiêu đã đỏ mặt, hai má đỏ hây hây, cô đưa tay ra ôm lấy mặt mình, tiến hành giảm nhiệt độ thủ công. Nhìn thấy Ôn Dư đang cười, Diệp Kì Trăn càu nhàu: "Đã nói không được cười tớ mà."
"Không cười." Ôn Dư cười không ngừng được.
"Còn chưa cười nữa cơ à?" Diệp Kì Trăn cũng mềm nhũn cười lên.
Mỗi người một câu, không khí vui vẻ một cách kì lạ.
Chỉ là có cười thế nào cũng không lấp nổi tâm sự, tối nay Diệp Kì Trăn phóng túng một phen, cô chạm cốc với Ôn Dư, uống nhiều thêm mấy ngụm. Tối nay Diệp Kì Trăn cũng muốn uống bia, cô lo lắng bản thân không uống, khi đối mặt với Ôn Dư, sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ tới nỗi không ngủ được. Mà cô uống bia vào rất dễ buồn ngủ, ngả ra giường là có thể ngủ.
Khi Ôn Dư nhìn về phía Diệp Kì Trăn lần nữa, liền thấy Diệp Kì Trăn nghiêng nghiêng trên sô-pha, đôi mắt híp lại, cô ấy cầm lon bia của Diệp Kì Trăn lên đánh giá một chút, ngạc nhiên, chưa uống hết một lon đã thế này rồi?
Diệp Kì Trăn chu môi ra, lẩm bẩm gì đó.
Ôn Dư nhích lại gần thêm chút.
Cô ấy nghe thấy Diệp Kì Trăn nói: "Muốn uống nước."
Ôn Dư liền lấy nước cho Diệp Kì Trăn.
Diệp Kì Trăn uống nước xong, đôi mắt mông lung nhìn Ôn Dư: "Muốn ăn kẹo."
Ôn Dư cười lên, bình thường biết chăm sóc người khác như thế, hễ bia rượu vào lại ra sức muốn sai khiến người khác. Ôn Dư lục tìm trong túi đồ ăn vặt, vừa hay có một túi kẹo hoa quả, cô ấy bóc một chiếc, đút vào trong miệng Diệp Kì Trăn, tỉ mỉ ngắm nghía khuôn mặt Diệp Kì Trăn, ánh mắt không thể di chuyển.
Diệp Kì Trăn ngậm kẹo trong miệng, không nếm ra mùi vị, cô cũng nhìn Ôn Dư như thế, một lúc sau, lại nhích mặt gần thêm một phân, nhìn thẳng vào mắt Ôn Dư, đưa tay sờ tóc Ôn Dư, cô không biết tán tỉnh người khác như Ôn Dư, rõ ràng động tác vừa ngốc nghếch vừa xấu hổ. Ôn Dư luôn tán tỉnh cô như thế...