Sáng sớm ngày thứ hai, Phong Miên rời đi, chị Hy nhìn Mạn Nhu sau khi tiễn cô ta đi, mới đem chuyện hôm qua Lạc Phong gọi điện đến nói cho Mạn Nhu: "Có cần gọi lại cho hắn ta không?"
"Không cần." Mạn Nhu nhìn kịch bản, lạnh lùng cự tuyệt: "Cũng đến lúc hắn ta nếm trải tư vị bị lạnh nhạt rồi."
"Đúng! Hai ngày nay Dương Vũ không đến đoàn phim, nghe nói xin nghỉ phép, chị thấy bên đạo diễn muốn đổi người rồi. Trong lúc bọn họ đối qua đối lại, em chỉ cần diễn tốt phân cảnh của mình là được rồi, phần còn lại giao cho chị."
"Vâng, vất vả cho chị rồi chị Hy, mấy giờ bắt đầu chụp thế ạ?"
"9 giờ, chị đi cùng em."
Lúc Mạn Nhu đi đến phim trường, nhân viên đã chuẩn bị xong rồi, diễn viên hôm nay ở phim trường nhiều hơn, cảnh hai và cảnh ba đều là Mạn Nhu diễn cuộc đối đầu giữa nam chính và Tử Yên.
"Diễn nam chính là Tống Ngưng, là nghệ sĩ của công ty Song Thắng kí kết, anh là một người không nóng không lạnh." Chị Hy thấp giọng nói với Mạn Nhu.
"Vâng, em biết rồi." Mạn Nhu không có chào hỏi như trước kia, khi nàng làm việc sẽ không để tâm đến bất kì mối quan hệ cá nhân nào, cho dù đối phương là ảnh đế hay người mới, đối với nàng mà nói đều như nhau.
Phó đạo diễn nhìn phân cảnh hôm nay, đi đến bên Mạn Nhu: "Phân cảnh hôm nay hơi khó, yêu cầu sau khi cô khóc xong lập tức diễn cảnh hồi ức, khi đó cô và nam chính là người yêu, cô hiểu chứ?"
Tuy biết Mạn Nhu là người có tài diễn xuất, nhưng phó đạo diễn vẫn có chút lo lắng.
"Vâng!" Mạn Nhu đã xem trước kịch bản, cũng biết được sắp xếp ngày hôm nay.
Phó đạo diễn gật đầu, lại đến chỗ Tống Ngưng sau khi bố trí ổn thỏa các bộ phận thì bắt đầu chính thức quay.
Phân cảnh đầu tiên, những phân cảnh khác nhau đều yêu cầu biểu cảm khác nhau, cảnh trước yêu cầu biểu cảm căng thẳng, cảnh lần này cần cảm xúc mạnh mẽ bộc phát, trong giây phút nhìn thấy nam chính, trong chốc lát sẽ bật khóc, hơn nữa khóc đến thê lương, không nở rời ra.
Đạo diễn Trần và phó đạo diễn ngồi ở vị trí trước mặt, căng thẳng theo dõi biểu cảm của Mạn Nhu.
"Không cần!"
Mạn Nhu yếu đuối hét lên một tiếng, một giây nhập cảnh, kéo theo tiết tấu của toàn bộ bộ phim, chỉ thấy nàng vừa bước chân lên đài, liền đem tâm trạng muốn đến gần nam chính vừa sợ hãi vừa do dự biểu hiện ra hết.
Tất cả những diễn viên xung quanh và nhân viên đều bị diễn xuất của Mạn Nhu cuốn hút, họ đều không ngờ khi cảm xúc của nàng lêи đỉиɦ điểm, liền bật khóc mạnh mẽ.
"Cô..." Tống Ngưng khen nàng, diễn xuất chỉ có thể nói quá đạt.
Mạn Nhu quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng, đạo diễn giơ tay ra hiệu, thợ quay liền bắt đầu quay vẻ mặt của Mạn Nhu, từ ánh mắt cho đến từng góc mặt, mỗi một biểu cảm đều được nàng diễn rất có hồn.
Đợi đến khi đạo diễn hô lên một tiếng Cut, tất cả mọi người ở hiện trường đã bị diễn xuất của nàng thu hút hấp dẫn vào nhân vật.
"Chẳng trách mà Mạn Nhu năm đó đoạt được ngôi vị Ảnh hậu Kim Vũ, thật là quá lời hại rồi."
"Tôi thấy cô ấy làm nữ chính đều diễn rất động lòng người, xem ra bộ phim này của chúng ta nhất định sẽ nổi đây."
Chị Hy ở bên cạnh chấp hai tay lại: "Cảm tạ trời đất, cuối cùng thì Mạn Nhu cũng đã lấy lại được phong độ rồi." Lúc đầu khi Mạn Nhu tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí, người cảm thấy đáng tiếc nhất chính là chị Hy, cô hơn ai hết hiểu được Mạn Nhu vì buổi diễn xuất hôm nay mà đã phải bỏ ra bao nhiêu thứ, ngoài việc có thiên phú, đằng sau đó nàng đã phải đổ biết bao mồ hôi nước mắt mà không phải người bình thường nào cũng chấp nhận được.
Khi nàng đang ở đỉnh cao, thì lại lui về ở ẩn, thật sự là tổn thất lớn đối với giới nghệ thuật trong nước, dựa vào nhan sắc và diễn xuất của nàng, tuyệt đối có tư cách bước vào Quốc tế ảnh đàn.
Mạn Nhu nhập vai rất nhanh, cũng thoát ra rất nhanh, nàng khôi phục lại biểu cảm yên tĩnh như lúc đầu, đi đến bên cạnh đạo diễn, nhìn hình ảnh trên màn hình: "Cảnh ban nãy có cần quay lại ở một góc độ khác không?"
Bộ phim này quả thật độ khó hơi cao.
Đạo diễn Trần rất tán thưởng Mạn Nhu, nhưng ông nhìn vào màn hình do dự: "Nếu có thể quay từ góc bên trái của máy quay, cô có thể đảm bảo diễn xuất của cô không hề thua kém không? Điều này yêu cầu độ khó rất cao."
Phải diễn cảnh khóc, không khó, nhưng mỗi lần khóc phải giống nhau, đối với diễn viên mà nói, đây là cách thử thách lớn nhất.
Mạn Nhu nghĩ một chút, gật đầu kiên định: "Tôi muốn thử một chút, lại một lần nữa đi."
Phó đạo diễn kinh ngạc hô lên một tiếng: "Các bộ phận, chuẩn bị!"
Đây chính là diễn viên chân chính, sẽ cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của đạo diễn, quan trọng nhất là, Mạn Nhu có năng lực đem tất cả biểu cảm cảm xúc diễn xuất một cách hoàn mĩ.
Chuyện của Lạc Phong và Dương Vũ không ảnh hưởng chút nào đến việc phát huy diễn xuất của nàng, ngược lại còn là động lực thúc đẩy nàng không ngừng trưởng thành.
Một buổi sáng quay liên tiếp hai cảnh, biểu hiện của Mạn Nhu vô cùng xuất sắc, toàn bộ người trong đoàn làm phim đều nhìn thấy, giờ giải lao, chị Hy bận rộn chuẩn bị cho nàng sẵn hoa quả: "Ăn chút đi, tí nữa sẽ trang điểm lại sau."
Mạn Nhu một khi làm việc đều không quan tâm đến thời gian, đều là chị Hy chăm sóc nàng.
"Cám ơn chị." Mạn Nhu vừa ăn được hai miếng thì thấy chị Hy giận đùng đùng ngắt điện thoại, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
"Lạc Phong, hắn ta nói không tìm thấy em, đã gọi cho chị mười mấy cuộc điện thoại rồi." Chị Hy lắc lắc đầu: "Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm!"
Vừa nói xong, điện thoại của chị Hy lại reo lên.
Ánh mắt Mạn Nhu tối xuống, bỏ hoa quả xuống: "Để em nghe, không thể để anh ta cứ làm phiền chị mãi như thế được."
"Chị Hy, Mạn Nhu đâu? Chị bảo Mạn Nhu liên lạc với em nhanh chút!"Lạc Phong vừa nghe tiếng điện thoại được kết nối, gấp đến không đợi đối phương nói.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Mạn Nhu bình tĩnh đáp.
"Mạn Nhu! Sao anh gọi điện thoại cho em không được, em hiện tại vẫn ở đoàn làm phim à? Em..."Lạc Phong gấp gáp nói.
"Nếu không có chuyện gì, tôi còn phải làm việc, tạm biệt!"
"Không, em nghe anh nói, anh nghĩ kĩ rồi, chúng ta nhanh chóng kết hôn đi, em muốn nhận bao nhiêu bộ phim cũng được, chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh nhất định sẽ giúp em hết mình. Mạn Nhu, anh không thể không có em, chúng ta lập tức đi đăng kí kết hôn."
Lạc Phong uống rượu cả đêm, chỉ có thể nghĩ ra cách này giải quyết tình cảnh khó khăn hiện tại.
Hắn ta không thể vì Dương Vũ mà từ bỏ Mạn Nhu, không phải là vì hắn ta yêu Mạn Nhu, mà vì Mạn Nhu là thiên kim tiểu thư nhà họ Mạn, tuy sản nghiệp của nhà họ Mạn đa phần ở nước ngoài, nhưng chỉ cần hắn ta trở thành con rể của nhà họ Mạn, sau này nhất định sẽ chia cho hắn ta một chút lợi ích đối với sự nghiệp của hắn ta.
Chỉ cần Mạn Nhu vẫn chưa nhìn thấy những đoạn clip đó, hắn ta vẫn còn cơ hội, đợi gạo nấu thành cơm rồi, Mạn Nhu yêu hắn ta như vậy, không thể rời xa hắn ta, cho dù là Dương Vũ, Lạc Phong cũng không thể lo nghĩ nhiều như vậy.
"Kết hôn?" Mạn Nhu không nhịn được cười: "Tôi nhớ anh từng nói, phải kéo dài thời gian không biết đến bao giờ, sao, bây giờ hối hận rồi à?"
"Đó là do anh nhất thời tức giận, em đợi anh, anh lập tức qua tìm em!"
"Một mình anh đến, hay đem theo cả Dương Vũ đến? Đoạn video của các người kíƈɦ ŧìиɦ như vậy, anh nỡ từ bỏ cô ta sao? Mạn Nhu hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Lạc Phong, đừng nghĩ tôi là con ngốc."
"Mạn Nhu, đừng tin những thứ linh tinh trên mạng, anh là do sợ em nghĩ linh tinh mới đề xuất đăng kí kết hôn, em yên tâm anh nhất định sẽ giải thích cho em, anh và Dương Vũ chỉ là quan hệ làm việc, tuyệt đối không có quan hệ ngoài luồng, những bức ảnh và video đó đều là làm giả thôi."
"Nếu đã như vậy, thì hủy bỏ hợp đồng với cô ta đi, chỉ cần cô ta rời khỏi Huy Hoàng mới có thể chứng minh quan hệ giữa hai người trong sạch." Giọng của Mạn Nhu càng lạnh lùng.