Sau khi suy nghĩ, Tô Tích Cầm nói: “Tìm không ra chứng cứ, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận, tôi đồng ý rút khỏi ngành thiết kế trang sức ở thanh phố S.”
Gương mặt Mạc Tây Cố hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô có biết cô làm như vậy đại biểu cho cái gì không?”
Cô nhìn anh ta, không nói cái gì, anh ta tiến lại gần cô, định nâng tay lên ôm lấy vai cô, đáng tiếc, cô lại lùi về phía sau, tay anh ta khựng lại giữa không trung.
Anh ta nắm chặt tay, sau đó thu tay lại nói: "Một khi cô đồng ý với điều kiện này, thì sự nghiệp thiết kế của cô sẽ bị hủy hoại."
Cô gục đầu xuống, cười nhạt nói: "Chẳng lẽ ngoại trừ thành phố S, những chỗ khác đều không có ngành sản xuất trang sức sao? Hơn nữa sau khi tôi bước chân vào cửa nhà họ Bạch, nhà họ Bạch cũng không đồng ý tôi ra ngoài làm việc, cho nên tôi hoàn toàn không cần mãi dừng chân tại ngành thiết kế."
Mạc Tây Cố cau mày, Tô Tích Cầm nói tiếp: “Anh đáp ứng điều kiện của bọn họ đi!”
Giọng nói vô cùng tản mạn của cô ngay tại màn đêm thấu này chứa đầy sự chắc chắn, đó nhất định là một con đường đen tối.
Tô Tích Cầm như vậy khiến Mạc Tây Cố bị đả kích, dưới ánh đèn đường mờ ảo, anh ta nheo mắt lại: "Vì muốn rời khỏi Mạc Thị mà cô lại buộc mình phải rơi vào hoàn cảnh này, cô thực sự không muốn nhìn thấy tôi đến như vậy sao?"
Mạc Tây Cố sao có thể không đoán được tâm tư của cô, anh ta luôn biết lòng dạ của cô rất tàn nhẫn, nhưng lại không bao giờ nghĩ tới, cô cũng tàn nhẫn đối với chính bản thân mình, thậm chí tàn nhẫn đến trình độ như vậy.
Cô giống như nghe được chuyện cười lớn nào đó, ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc: “Anh nên biết, một khi tôi đã không muốn dính dáng đến bất kỳ ai, tôi sẽ không quay đầu lại. Như bây giờ mỗi ngày chúng ta ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, dây dưa như thế thật không có ý nghĩa."
Mạc Tây Cố giống như bị đả kích lung lay lùi về sau hai bước, ngẩng đầu lên cười khẽ, giọng nói âm tà ngay tại trên đường phố thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua trở nên vô cùng mê hoặc: "Cô cho rằng nó không có ý nghĩa, nhưng tôi lại cho rằng nó có ý nghĩa rất lớn, cô muốn tôi đồng ý, nhưng tôi sẽ không làm những gì cô muốn."
Cô híp mắt: "Dù anh có cố gắng như thế nào thì cũng chỉ uổng công, đến lúc đó đã mất vợ lại còn mất cả quân, phiền phức như thế làm gì?"
“Chưa chắc.”
“Thế sao? Làm đi, anh muốn làm như vậy tôi cũng không còn cách nào, nhưng tôi là nhà thiết kế, tôi có thể đơn phương thương lượng cùng “SY”, đến lúc đó Mạc thị bị tổn thất nặng nề thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”
Mạc Tây Cố nhìn cô một cái, đột nhiên nói: "Không phải là Bạch Diễn Sâm rất để ý cô sao, lúc này anh ta ở nơi nào? Tại sao không tới giúp cô?"
Tô Tích Cầm mỉm cười: "Ồ, là tôi không muốn sự giúp đỡ của anh ấy, bởi vì chuyện này có liên quan đến bí mật thương mại, anh cũng biết rằng, giúp tôi chẳng khác nào giúp anh, tôi cũng không muốn điều đó."
Mạc Tây Cố nghiến răng, Tô Tích Cầm mỉm cười: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì anh về đi! Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không đến Mạc thị nữa, tôi sẽ làm đúng như yêu cầu tuyên bố thanh minh cho mình. Về phần bản thiết kế của Bác Đạt, anh với “SY” câu thông một chút, sau hợp đồng với Bác Đạt, tôi sẽ thu tay lại, sau đó anh hỏi Bác Đạt xem hợp đồng sẽ tiếp tục hay bị gián đoạn, dù sao thì một số công ty sẽ rất đắn đo nếu điều này xảy ra."
Nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt của Tô Tích Cầm, Mạc Tây Cố tiến lên phía trước, vừa định bắt lấy Tô Tích Cầm, đột nhiên "Ầm" một tiếng, anh ta rút tay về, sau đó như nghĩ tới điều gì, anh ta quay người lại, chỉ thấy chiếc Lamborghini anh dừng ở bên đường bị đυ.ng, xem ra là bị đυ.ng rất mạnh, vì bị đυ.ng nên xe anh ta trượt về phía trước một đoạn dài.
Sắc mặt của anh ta đột nhiên thay đổi.
Tô Tích Cầm nhìn sang, nhưng khi cô nhìn thấy chiếc Bentley va vào xe của anh ta, cô không khỏi nhíu mày, chiếc xe đó là của Bạch Diễn Sâm.
Ngay khi cô nhận ra chiếc xe, cửa xe mở ra, một chiếc giày da đen bóng đáp xuống làn đường, theo sau là một đôi chân thon dài duỗi ra, cuối cùng Bạch Diễn Sâm xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Cách đó vài bước, bởi vì ánh sáng từ đèn đường không đủ nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, anh đang đứng bên cửa xe, cánh tay mảnh khảnh đặt trên cửa xe đang mở, hoàn toàn không để ý đến đầu xe ở phía trước. chỉ nhìn chằm chằm về phương hướng của hai người bọn họ.
“Xe không được đậu ở ven đường, chẳng lẽ là đầu óc của anh có vấn đề sao!” Giọng điệu nghe rất bình tĩnh.
Nhưng theo sự hiểu biết của Tô Tích Cầm, đây là điềm báo trước sự tức giận của Bạch Diễn Sâm, anh trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế anh đang che giấu sự tức giận của anh, chuẩn bị vận sức chờ phát tác ra ngoài, anh đứng ở dưới đèn đường, bóng ma trên mặt rất sâu, mái tóc ở dưới ngọn đèn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Anh đứng một lúc rồi cúi người vào trong xe, một lúc sau anh lại ra khỏi cửa xe, nhưng trên tay anh lại khoác thêm một chiếc áo khoác tây trang, sau khi đứng thẳng lên, anh tùy ý vung tay một cái, “rầm” một tiếng, cửa xe đóng lại.
Sau đó anh mang theo áo khoác vest đi tới.
Hai tay buông thõng ở hai bên của Mạc Tây Cố nắm chặt thành nắm đấm, khi Bạch Diễn Sâm chuẩn bị đi tới chỗ anh ta, anh ta nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm một câu: "Anh lại có thể đâm vào xe của tôi?"
"Nửa đêm nửa hôm anh chạy xuống dưới lầu nhà vị hôn thê của tôi, đỗ xe trái quy định che mất tầm nhìn của tôi, vậy mà anh còn có mặt mũi trách người khác đυ.ng xe của mình sao?"
Vừa nói, Bạch Diễn Sâm vừa đi tới trước mặt hai người, ném chiếc áo khoác trong tay về phía Tô Tích Cầm, hai bên tay áo của anh được xắn lên, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc và tự phụ.
Tô Tích Cầm không ngờ tới hành động của anh, vì vậy chiếc áo trực tiếp phủ lên mặt cô, khi chiếc áo được lấy ra, cô đã nhìn thấy hai người lao vào đánh nhau, không biết ai là người ra tay trước.
Chỉ thấy Bạch Diễn Sâm đấm một cái thật mạnh vào mặt của Mạc Tây Cố, và Mạc Tây Cố cũng đấm một phát vào mặt của anh, nhưng hiển nhiên Bạch Diễn Sâm có luyện qua, nên anh nhẹ nhàng né tránh, ngay sau đó đánh trả lại rất nhanh
Mặc dù Mạc Tây Cố có thể tránh được, nhưng anh ta không nhanh bằng cú đấm của Bạch Diễn Sâm, mặt của anh ta đã bị đấm vài phát.
Thấy hai người họ giằng co, Tô Tích Cầm không chút nghĩ ngợi xông lên đỡ lấy: "Đừng đánh nữa."
Cô nắm lấy tay của Bạch Diễn Sâm, nhưng bởi vì cô lôi kéo như vậy, Mạc Tây Cố đã tìm cơ hội, hung hăng đấm một cái thật mạnh vào mặt của Bạch Diễn Sâm, Tô Tích Cầm trở tay ném trả lại, “bốp” một tiếng vang lớn vang lên, động tác của Mạc Tây Cố cũng dừng lại.
Đột nhiên, bầu không khí như là bị đông cứng lại, Mạc Tây Cố như bị đả kích trầm trọng nhìn chằm chằm Tô Tích Cầm, trong mắt lộ ra vẻ không tin Tô Tích Cầm vậy mà lại vì Bạch Diễn Sâm mà đánh anh ta: "Cô đánh tôi?" Giọng nói nghiến răng nghiến lợi.
Thực ra, bản thân Tô Tích Cầm cũng không hiểu tại sao cô lại đánh trả, cho nên trong lúc nhất thời cô chỉ nhìn Mạc Tây Cố mà không nói nên lời.
Khuôn mặt Bạch Diễn Sâm xanh mét, anh nâng tay lau vết máu trên khóe môi, tay còn lại vươn ra kéo người phụ nữ đứng trước mặt anh ra sau lưng, anh đứng lên phía trước, nhìn Mạc Tây Cố.
“Mạc Tây Cố, sau này nếu tôi còn thấy anh quấy nhiễu vị hôn thê của tôi tôi nhất định sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất.”
Nói xong anh cúi người nhặt chiếc áo khoác mà Tô Tích Cầm đánh rơi trên mặt đất, sau đó phủi bụi. Quay đầu nhìn Tô Tích Cầm đang ngẩn người, thấy cô nhìn Mặc Hi Cố, mặt anh liền âm trầm, đưa tay ra nắm lấy tay cô.
“Quay về thôi.”