Cô dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lên trên lầu, anh đang ở trong phòng ngủ sao?
Cô xoay người chuyển hướng, đi về phía cầu thang, bước đến chỗ ngã rẽ của cầu thang, giọng nói của Bạch Diễn Sâm càng ngày càng rõ ràng, cô tìm đến chỗ có thanh âm, quả nhiên là anh ở trong phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ của anh mở toang, từ rất xa có thể nhìn thấy một thân ảnh thon dài đứng ở bên cạnh cửa sổ, anh đang nói chuyện điện thoại.
“Đi tra xem là chuyện gì xảy ra?”
“Loại chuyện này, tôi không muốn nhìn thấy thêm 1 lần nữa.”
Tô Tích Cầm nghe giọng của anh, cảm thấy chuyện này có chút nghiêm trọng, cho nên đứng ở cửa, do dự không biết có nên đi vào hay không, Bạch Diễn Sâm giống như có ánh mắt ở sau đầu, đột nhiên xoay người lại, thấy Tô Tích Cầm đứng ở cửa, nói thêm hai câu liền kết thúc cuộc gọi.
“Sững ở cửa làm thần giữ cửa sao?” Giọng điệu của Bạch Diễn Sâm nhàn nhạt, sau đó anh nhấc chân đi về phía của cô.
Tô Tích Cầm cứ nghĩ anh đi về phía cô, ai ngờ trên đường đi anh lại rẽ hướng vào phòng vệ sinh, cũng không hề liếc nhìn cô một cái, Tô Tích Cầm cảm thấy Bạch Diễn Sâm quả thật không phải chỉ nhỏ mọn bình thường thôi.
Rõ ràng là anh không đúng, vậy vì cái gì đến cuối cùng còn muốn cô trưng mặt ra đi dỗ dành anh chứ. Trong sách đã từng viết rằng, đàn ông không thể quá nuông chiều, có một lần, lần sau sẽ càng ngày càng quá đáng hơn.
Đơn giản là không cần để ý đến anh, cô xoay người đi xuống lầu.
Bạch Diễn Sâm ở trong phòng vệ sinh, cố tình đi rửa tay, chờ Tô Tích Cầm đi vào chiếu cố mình, ai ngờ đợi một lúc lâu, cũng không thấy bóng người đâu, vì thế anh xoay người ra khỏi phòng, mới phát hiện đâu còn người nào ở đây.
Sắc mặt anh ngay lập tức trầm xuống, anh cố ý mở cửa ra để cô đi lên giải thích, cô thế mà cứ như thế đi xuống rồi?
…
Sau khi đi xuống lầu, Tô Tích Cầm có chút nhàm chán, sau đó lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi xách đặt ở trên ghế sô pha ở trong phòng khách, vì thế cô liền đi tới lấy điện thoại ra, bên trên hiện ra là Đường Tịch gọi tới, Tô Tích Cầm nghĩ, Đường Tịch lại gọi cho cô vào lúc này, là xảy ra chuyện gì sao?
Cô cầm di động đi ra cửa, hướng đến hoa viên để nghe điện thoại.
“Mọi chuyện càng ngày càng trở nên tồi tệ? Chuyện đó Diệp Tề đều lấy ra nói sao?’’
Tô Tích Cầm nghe đến mức mày đều cau lại, cô đứng ở phía trước một cây hoa la đơn, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve Hoa La đơn.
“Chuyện ở sân bay lần đó quả thật là có chút ô long, đó là do cậu ấy không biết chuyện của tớ với Bạch Diễn Sâm, thật ra chuyện này cũng làm cậu ấy chịu không ít thiệt thòi.”
“Tô Tô, cậu phải nói Bạch Diễn Sâm để ý chuyện này một chút, nếu không thì toàn bộ danh tiếng của cậu sẽ bị đám cháu trai này đánh bại mất, hơn nữa cũng ảnh hưởng đến việc thiết kế sau này của cậu nữa.” Đường Tịch nói.
“Ừm, mình biết rồi, mình sẽ xử lý chuyện này, chỉ cần chuyện đó không bị lộ ra, mặt khác mình đều có thể chịu được.”
Cô bước tới bãi cỏ, tìm một bãi cỏ xanh rồi ngồi xuống.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, mình phải đi hẹn hò rồi.”
“Hẹn hò? Chẳng lẽ là Bạc Đình Xuyên hẹn cậu sao?”
“Bingo, nhưng mà không phải là anh ấy hẹn mình, mà là mình hẹn anh ta, cậu phải biết, loại sinh vật cao lãnh giống như Bạc Đình Xuyên, muốn anh ta chủ động ra tay, khả năng hẳn là không lớn, mình nghĩ nếu mình muốn theo đuổi người ta, chính mình chủ động một chút cũng không mất miếng thịt nào.”
“Thế thì chúc cậu may mắn.” Tô Tích Cầm chúc cô một lần cuối cùng.
Sau khi cúp điện thoại, cô đột nhiên có chút nhàm chán, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, lại phát hiện một bóng người đang đứng trước mắt.
Anh đến đây lúc nào? Đi đường cũng không có tiếng động nào, không phải anh còn đang tức giận sao? Đã tức giận còn lại đây làm gì?
Cô cũng không muốn để ý đến anh, ngẩng đầu nhìn về một phía khác, phía chân trời có rạng mây đỏ, lộng lẫy, Bạch Diễn Sâm ngồi xuống ở bên cạnh cô, cúi đầu thấp giọng nói.”
“Đừng nhúng tay vào chuyện của Đường Tịch.”
Tô Tích Cầm quay đầu nhìn qua: “Cái gì mà bảo em đừng nhúng tay vào, cậu ấy là bạn của em mà.”
“Em không biết quan hệ lợi hại gì bên trong chuyện này, tóm lại là không cần nhúng tay vào chuyện này, Lục Nguyên Ly không phải là thiện tra.” Bạch Diễn Sâm nói.
“Anh ta thế nào, em không muốn biết, nhưng Đường Tịch là bạn của em, em không thể nhìn cậu ấy bị người khác khi dễ được.” Tô Tích Cầm cường ngạnh nói.
Bạch Diễn Sâm nhìn sự hung hăng của cô, sắc mặt nghiêm túc cũng dịu lại dừng lời.
Tô Tích Cầm cũng không thèm tiếp tục để ý đến anh nữa, cô chỉ nhìn về phía rạng mây đỏ phía chân trời kia, nhìn nó biến hóa như thế nào.
Bạch Diễn Sâm quay đầu nhìn cái gáy của cô, chỉ nhìn như vậy, cũng không nói gì, Tô Tích Cầm nhìn bao lâu thì anh nhìn bấy lâu.
“Vẫn tính toán không để ý tới anh sao?” Cuối cùng Bạch Diễn Sâm vẫn là lên tiếng trước.
Tô Tích Cầm quay đầu nhìn về phía Bạch Diễn Sâm, ánh mắt cô lạnh nhạt, hồi lâu sau mới nói: “Vì cái gì mỗi lần anh đều có thể đem sai lầm của chính mình đổ lên đầu người khác chứ, Bạch Diễn Sâm, chẳng lẽ anh cho rằng em dễ bị bắt nạt lắm sao?”
“Sai lầm của anh?”
Tô Tích Cầm đột nhiên không muốn nói lời nào, cô cảm thấy như thế thật là không có ý nghĩa gì, nếu cứ phải sống một cuộc sống đầy sự thỏa hiệp đối với một người, như vậy thì quá là mệt mỏi rồi, cũng không có gì khác với lúc trước cả.
Đối với ánh mắt của Bạch Diễn Sâm, cái gì cô cũng không nói, nhưng tất cả tâm tư đều đã thể hiện qua ánh mắt của cô.
Một hồi lâu sau, cô nói: “Nếu anh cảm thấy người sai chính là em, thì cứ xem là em sai đi!”
Dứt lời, cô đứng lên, cũng không nhiều lời lấy một câu nào nữa, nhấc chân đi vào trong nhà.
…
Đêm nay hai người vẫn không có nói nhiều cái gì, Dương Thanh Thu cảm nhận được, nghĩ thầm, chắc là tính tình của đứa con trai bà khiến con dâu khó chịu, vì thế sau khi ăn cơm xong, bà kêu một mình Bạch Diễn Sâm vào phòng.
“A Sâm, con đã là một người đàn ông trưởng thành rồi, lại làm bừa tức giận vợ của mình làm cái gì chứ! Phải nhường nhịn con bé. Mẹ nói cho con biết, Tích Cầm tuổi còn nhỏ, nếu con cứ luôn không âm không dương làm con bé tức giận miết, khó có thể đảm bảo rằng con bé có thể chịu đựng nổi rồi lại không cần con nữa đó, đến lúc đó nhìn con sẽ nôn nóng như thế nào.”
…
Sau khi rời khỏi Bạch gia, Bạch Diễn Sâm đưa hai mẹ con cô trở về, bởi vì có việc phải đi ra ngoài, vì thế hai người không thể nào lại khai mở một lần nữa.
Chờ đến khi Bạch Diễn Sâm trở lại, cô cũng đã ngủ rồi, ngày hôm sau lúc hai người chạm mặt là ở trên bàn ăn, có đứa nhỏ ở đó, hai người cũng không thể nói cái gì.
Cuối cùng một nhà ba người đều đi đến trường học, sau khi Tiểu Nãi Bao xuống xe rồi đi vào trường học, khi chỉ còn lại hai người, Bạch Diễn Sâm mới nhìn về phái Tô Tích Cầm.
“Giận anh cả một buổi tối rồi, có bớt giận chút nào chưa.”
Tô Tích Cầm quay đầu nhìn anh, vẫn là loại ánh mắt cuối cùng cô nhìn anh vào ngày hôm qua như trước, Bạch Diễn Sâm vô cùng không thích loại ánh mắt này, đột nhiên lời nói của mẹ anh hiện lên trong đầu, anh nói: “Ngày hôm qua anh làm gì khiến em không vui vậy, em nói ra đi.”
“Anh thật sự không biết sao?” Tô Tích Cầm sâu kín nói.
“Thật ra, khi hai người ở chúng không phải là chỉ có một bên phải nhường nhịn một bên khác, chỉ có một bên phải thỏa hiệp, như vậy sẽ rất mệt mỏi, em cảm thấy không có gì khác cuộc sống trước kia của em cả.”
“Biết tại sao hiện nay phụ nữ đã từng ly hôn đều không muốn lại kết hôn nữa không? Bởi vì mệt, các cô ấy đều không muốn lại sống một cuộc sống như trước đó nữa.”
Bạch Diễn Sâm không nghĩ tới Tô Tích Cầm sẽ có cảm giác như thế, nếu bỏ qua điểm này, có lẽ Tô Tích Cầm có thể sẽ lui vào vỏ bọc cũ của chính mình, cho dù đã đính hôn, nhưng chung quy là cũng không có kết hôn, hiện tại cô là đang nói cho anh, nếu cô cảm thấy cuộc sống không có gì khác nhau, cô sẽ không lại tiến vào thành đã bị bao vây một lần nữa.
Anh vươn tay nắm lấy tay của cô: “Ngày hôm qua là anh quá đáng.”
Nghe Bạch Diễn Sâm nói những lời này, Tô Tích Cầm có chút kinh ngạc, đột nhiên hỏi một câu: “Câu nói ngày hôm qua anh nói, có phải là đang muốn nói cho em biết rằng, thể lực của anh tốt, là bởi vì thường xuyên luyện tập sao?”
Bạch Diễn Sâm nhíu mày, chỉ là một câu nói vui đùa, không ngờ cô gái nhỏ lại ghi tạc vào trong tai.
Đột nhiên, anh cảm thấy cần thiết phải dạy cho cô một khóa học tốt nhất.