Tô Tích Cầm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Diễn Sâm, cô nghĩ thầm, hẳn là bởi vì cô ngắt điện thoại của anh nên làm anh tức giận rồi!
Bình thường đôi mắt của anh là thâm thúy và trầm lắng, rất ít khi có loại lạnh lùng đến thâm nhập vào người khác như vậy, tuy rằng cô đã hiểu rõ mối quan hệ của hai người một chút rồi, nhưng mà chống lại ánh mắt như vậy, cô vẫn là có chút sợ hãi, cho nên chỉ có thể để anh khởi đầu trước.
“Buổi chiều cô Tô không nhận cuộc gọi của tôi, là bởi vì đang ký hợp đồng với Bác Đại, nhưng mà cô Tô cũng đừng quên rằng, chuyện bên Trác Thịnh vẫn còn chưa có hoàn thành đâu, khách hàng cũ như tôi cô vẫn phải chiếu cô một chút chứ.”
Lúc cô dời ánh mắt đi chỗ khác, những lời nói u ám chứa nồng đậm sự ghen tuông truyền vào trong tai cô.
Tô Tích Cầm ngẩn ra, cô không ngờ rằng Bạch Diên Sâm sẽ nói chuyện cô ngắt điện thoại của anh ở chỗ này.
Như thế, thật là có chút giống giấu đầu lòi đuôi.
Đây không phải là đang tuyên bố với người bên ngoài rằng, quan hệ của cô với anh là không bình thường sao, nếu chỉ là quan hệ bạn hàng bình thường, thì sao cô lại từ chối nhận điện thoại chứ.
Cô quay đầu chống lại ánh mắt của anh, vài giây sau mới khách sáo đáp lại: “Buổi chiều thật sự là có chút bận, sau khi xong việc lại quên mất chuyện này, thật xin lỗi anh, Bạch tổng.”
“Bận cũng phải có mức độ chứ, cô không tiếp điện thoại của Trác Thịnh, nếu làm trì hoãn chuyện đại hội châu báu, thì ai sẽ gánh vác hậu quả đây?”
Bạch Diễn Sâm vẫn như trước không thuận theo, không có ý định bỏ qua cho cô.
Cô thở ra một hơi, siết chặt túi trong tay, nghiêm nghị đáp: “Bạch tổng cứ yên tâm, chuyện đại hội châu báu nhất định sẽ không bị trì hoãn.”
Đúng lúc này, đinh một tiếng, cửa thang máy từ từ trượt sang hai bên, giây tiếp theo, những người ở bên trong vội vã đi ra, lúc này, Bạc Đình Xuyên người vẫn luôn nheo mắt nhìn hai người bọn cô mới mở miệng.
“Cô Tô, thang máy đến rồi.”
Tô Tích Cầm nâng tay, vén lại sợi tóc lòa xòa ở bên tai, biết là Bạc Đình Xuyên đang giúp cô, vì thế cô cúi đầu lên tiếng.
“Ừ.”
Cô thu hồi ánh mắt đang nhìn Bạch Diễn Sâm, sải bước đi vào thang máy, Bạc Đình Xuyên thản nhiên đưa mắt liếc nhìn Bạch Diễn Sâm một cái, sau đó nhấc chân đi theo.
Mặt mày Bạch Diễn Sâm u ám, anh nhíu mày nhìn hai người ở trong thang máy, thật ra sau khi trang điểm, cả người Tô Tích Cầm đều khác hẳn, trên người cô tràn đầy hơi thở thanh xuân dào dạt, so với vẻ lạnh lùng sạch sẽ thường ngày đúng là một trời một vực, không thể phụ nhận rằng, sau khi trang điểm Tô Tích Cầm càng có vẻ nữ tính, tràn đầy mị lực.
Nhưng mà anh cũng không hy vọng nhìn thấy một Tô Tích Cầm như thế.
“Bạch tổng, thang máy đến rồi.” Lăng đổng ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở anh, Bạch Diễn Sâm liếc mắt nhìn ông ta một cái, sau đó mới nhấc chân đi vào thang máy.
Lăng đổng bị Bạch Diễn Sâm liếc mắt nhìn một cái mà có chút kinh hãi, ông ta không có làm sai chuyện gì đi!
…
Thang máy chậm rãi nâng lên, không khí giữa bốn người có hơi cứng ngắc, trong khi thang máy đi lên, Tô Tích Cầm nhích người sang một bên, bởi vì Bạch Diễn Sâm đứng quá gần, hơi thở của anh luôn thời thời khắc khắc quấy nhiễu cô.
Hành động của cô đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Bạch Diễn Sâm, thật ra anh cũng phát hiện ra ánh mắt của Tô Tích Cầm nhìn anh hôm nay không thích hợp lắm, lạnh lùng trong trẻo, so với nhìn người lạ thì có một chút khẩn trương, bình thường ánh mắt của cô không phải như vậy.
Bình thường khi cô nhìn anh thì ánh mắt luôn mang theo một loại kiềm chế, kiềm chế một cảm xúc hay một suy nghĩ nào đó ở trong lòng, nhưng hôm nay, anh lại không thấy loại kiềm chế này trong ánh mắt của cô.
Một buổi tối, cô lại biến thành như vậy rồi?
Trong lòng Bạch Diễn Sâm không thể hiểu được mà sinh ra một chút bực bội, anh vẫn nhìn cô thông qua cửa kính tên thang máy, nhưng mà cô lại cụp mắt xuống, hàng mi dài chặn lại cảm xúc trong mắt.
Thang máy dừng lại, anh nhìn cô bước ra khỏi thang máy.
“Bạch tổng, hình như chúng ta cũng ở tầng năm.”
Dứt lời, đôi chân dài của Bạch Diễn Sâm đã bước ra khỏi thang máy, Lăng đổng sửng sốt một chút.
Phương hướng của Bạch Diễn Sâm và bọn cô là giống nhau, khi anh tới ghế lô, anh nặng nề nói một câu.
“Cô Tô, có một chút việc gấp, cần thương lượng và tổng kết lại, cô ăn xong lại phòng 507 tìm tôi.”
Bước chân của Tô Tích Cầm dừng một chút, nhưng cũng không có đáp lại, nhưng mà chỉ trong chốc lát, sau đó cô liền nâng chân bước về phía trước.
Bạch Diễn Sâm đút một tay vào trong túi, nhìn bóng người càng lúc càng xa, ánh mắt anh càng ngày càng u ám.
Anh không thể lại luộc ếch trong nước ấm nữa.
…
Tô Tích Cầm đi vào ghế lô với Bạc Đình Xuyên, Mạc Tây Cố cùng các giám đốc cấp cao của Bác Đạt đều đã tới cả rồi, tất cả các giám đốc cấp cao của Bác Đạt đều tham dự tiệc tối này.
Ngồi một lúc, bữa tiệc liền bắt đầu, lúc bắt đầu bữa tiệc tất cả các giám đốc cấp cao đều nâng ly rượu lên, Tô Tích Cầm bởi vì kỳ kinh nguyệt tới, nên không thể đυ.ng vào rượu, chỉ phải nói lời giải thích.
“Thực xin lỗi mọi người, hai ngày này thân thể của tôi không được khỏe, thật sự không thể uống rượu được, cho nên tôi dùng trà thay rượu đi.”
Có người không đồng ý, vẻ mặt Tô Tích Cầm có hơi khó xử, lúc này, Mạc Tây Cố ngồi ở bên cạnh mở miệng nói.
“Như này đi, rượu của cô Tô sẽ do ông chủ là tôi đây tới uống thay đi.”
Tô Tích Cầm rất ngạc nhiên, cô không ngờ Mạc Tây Cố sẽ giúp cô một tay, đạm mạc liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhưng chỉ có liếc mắt một cái, cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Bạc Đình Xuyên vẫn luôn im lặng ăn rau, trước khi đưa rau xanh vào trong miệng, anh ta liền không nặng không nhẹ nói.
“Mọi người đừng bắt nạt cô ấy, nếu cô Tô đã nói thân thể của cô ấy không khỏe, tự nhiên là cô ấy không khỏe, cũng đừng miễn cưỡng làm gì.”
Thấy ông chủ mở miệng, những người khác tự nhiên cũng không dám ép cô uống rượu nữa, nhưng Tô Tích Cầm lại vô cùng ngoài ý muốn không ngờ rằng Bạc Đình Xuyên sẽ giúp đỡ cô, cô gật đầu ra hiệu về phía anh ta để bày tỏ sự cảm ơn của mình.
Nhưng vẻ mặt Bạc Đình Xuyên lại rất thờ ơ, tựa hồ anh ta cũng không để ý đến chuyện này.
Kế tiếp Tô Tích Cầm chỉ yên lặng ngồi ăn thức ăn, tại bàn rượu ồn ào náo nhiệt này, cô yên tĩnh giống như không khí, phần lớn đều là Mạc Tây Cố và các giám đốc cấp cao cùng nhau uống rượu, Bạc Đình Xuyên cũng gần như không uống một giọt rượu nào.
Tô Tích Cầm ngồi ngay vị trí bên cạnh Bạc Đình Xuyên, vì vậy trong khi mọi người đang uống rượu, Bạc Đình Xuyên đã cầm ly rượu ở trước mặt anh ta và giơ lên với Tô Tích Cầm.
“Cô Tô, vì lần hợp tác đầu tiên của chúng ta, cụng ly.”
Tô Tích Cầm đặt chiếc đũa trong tay xuống, cầm ly nước trước mặt cô lên: “Bạc tổng, ly này hẳn là tôi nên kính anh mới phải.”
“Được, vậy là cô kính tôi.”
Hai cái ly của hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, sau khi uống rượu với Bạc Đình Xuyên, Tô Tích Cầm cũng không phải lần đầu tiên tham gia tiệc rượu, nếu xem nặng Bạc Đình Xuyên bên này mà xem nhẹ các giám đốc cấp cao khác, điều đó chỉ sẽ mang đến trở ngại cho công việc sau này của cô, vì thế cô cầm cái ly rồi đứng lên, nâng ly kính tất cả các giám đốc cao tầng có mặt ở đây.
“Tôi ở đây lấy trà thay rượu kính các vị một ly, hy vọng về sau được mọi người chiếu cố nhiều hơn, chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Phong thái và sự hào phóng của Tô Tích Cầm khiến những người có mặt ở đây phải nhìn với cặp khác, cùng với trạng thái im lặng không tiếng động vừa rồi như khác một trời một vực, sự trầm mặc vừa rồi của cô chỉ làm mọi người cảm thấy cô thanh cao hoặc quá làm ra vẻ.
Nhưng hành động bây giờ của cô đã hoàn toàn xóa bỏ hiểu lầm của họ , vì thế liền có người nửa đùa nửa thật nói.
“Cô Tô, nếu cái ly của cô đổi thành rượu, thế mới gọi là đủ thành ý.”
Tô Tích Cầm cũng không để ý đến, cô hào phóng mà cười nói: “Bởi vì lý do của thân thể nên tôi thật sự không dám lơ là, vạn nhất uống ra bệnh gì đó, sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác với công ty của các vị, như vậy lại mất nhiều hơn được, lần này xem như tôi thiếu, lần sau nhất định sẽ mời lại các vị.”
Sự chân thành trên gương mặt và lời nói tự nhiên hào phóng của Tô Tích Cầm, đã chinh phục được tất cả mọi người đang ngồi ở đây, đột nhiên có người nói.
“Không thể ngờ được cô Tô cũng là một người trọng tình trọng nghĩa như vậy, nào, cạn.”
Tất cả mọi người đều đứng lên cụng ly với cô: “Về sau chiếu cố nhiều hơn.” Đây là câu nói mà mọi người nghe nhiều nhất trong đêm nay, và họ cũng bị sự khiêm tốn của cô chinh phục đến tâm phục khẩu phục.
Mạc Tây Cố cũng không có gì để làm với những biểu hiện của cô, nhìn Tô Tích Cầm một mình chắn một phía, Mạc Tây Cố liền cảm thấy giờ phút này cô đẹp hơn bao giờ hết.
Thật ra, không chỉ có một mình Mạc Tây Cố để ý đến, mà Bạc Đình Xuyên cũng để ý đến chuyện này, đôi mắt lạnh lùng của anh ta vẫn luôn dừng ở trên người của cô.