“Tôi đã nói, Mạc Tây Cố tôi đã khuyên rồi.”
“Bây giờ Tích Tuyết có con, nó không chịu kết hôn, cô nghĩ cách khiến nó kết hôn đi.”
“Cái này tôi không quyết được, bác cũng biết, Mạc Tây Cố hận mẹ tôi, đồng thời cũng hận hai chị em tôi. Bác cho rằng anh ta sẽ để Tô Tích Tuyết sinh đứa bé ra sao.”
“Không thử làm sao biết?”
“Tại sao không thể bỏ qua cho con trai tôi?”
Mạc Tĩnh Hàn thở dài: “Danh tiếng Mạc gia ai gánh đây?”
Tôi Tích Cầm không ngờ Mạc Tĩnh Hàn lại như vậy, đang định nói, ngoài cửa truyền đến tiếng cạch, có tiếng mở cửa.
Cô quay đầu, người bước vào là Bạch Diễn Sâm.
Bộ dạng của anh khiến cô giật mình, nhưng trước khi cô có thể nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, Bạch Diễn Sâm đã đi đến bên cạnh cô, lòng bàn tay ấm áp của anh ôm lấy đôi vai gầy của cô.
Có chút ấm áp, giọng nói cũng ấm áp như lòng bàn tay: "Em ra ngoài đợi anh, anh nói chuyện với Mạc tổng."
Trong phòng chỉ có sự im lặng, ánh sáng vàng chói lọi từ trên bầu trời tràn vào cửa sổ, khiến căn phòng tràn ngập một màu vàng rực rỡ.
Dưới ánh sáng vàng, Bạch Diễn Sâm chói đến mức Mạc Tĩnh Hàn không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
“Mạc tổng yêu cầu như vậy quá không phải rồi.”
Nhìn Bạch Diễn Sâm điềm tĩnh như vậy, Mặc Tĩnh Hàn không thể tưởng tượng được Bạch Diễn Sâm thâm sâu đến mức nào, toàn thân trở nên nghiêm nghị.
“Không phải chỗ nào?”
Nhìn khuôn mặt vô cảm của Bạch Diễn Sâm, Mạc Tĩnh Hàn cau mày nói: “Cậu có phải cũng nên giải thích với Mạc gia một chút về chuyện đứa trẻ chứ?”
“Giải thích?” Khóe miệng Bạch Diễn Sâm hiện lên một nụ cười, anh nhướng mày, nhưng nụ cười dưới lông mày nhướng lên lại giống như một lưỡi dao sắc bén, mang theo ánh sáng lạnh lẽo xuyên thấu, hỏi: “Ông muốn giải thích kiểu gì?”
Ông ta cầm tách trà lên nhấp vài ngụm, nhưng ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào anh với tính toán trong đầu: “Cậu có thể giải thích thế nào?”
Loại cạnh tranh này là để che giấu con át chủ bài của mình.
Bầu không khí lập tức đông cứng lại, hai bên dường như đang chờ đợi đối phương tấn công, tuy nhiên Mặc Tĩnh Hàn luôn thận trọng, nhưng sự thận trọng này thường dẫn đến hèn nhát.
Bạch Diễn Sâm nhìn thấy ý đồ và hành động của ông ta, khóe miệng hiện lên một nụ cười ranh mãnh, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Kỳ thực, tôi không thể cho ông bất kỳ lời giải thích nào. Trong năm năm qua, Mạc Tây Cố làm ra những chuyên gì quá đáng với con trai tôi và mẹ của nó, có cần tôi kể lại rõ ràng từng cái cho ông không?"
Đôi mắt sâu thẳm, điềm tĩnh của Mạc Tĩnh Hàn nhìn chằm chằm anh: “Bạch Diễn Sâm, mặc dù năng lực của cậu rất rõ ràng, nhưng đối với một người hơn năm mươi tuổi như tôi thì điều đó chẳng tạo nên nỗi sợ nào đâu.”
Ý tứ là ông ta không có chút cố kỵ, nếu không đưa ra một lời giải thích, ông ta sẽ không bỏ cuộc.
“Mạc tổng đây là đang uy hϊếp?”
Sắc mặt của Bạch Diễn Sâm khôg có chút thay đổi, vẫn rất bình tĩnh, đồng thời anh cũng thể hiện với Mạc Tĩnh Hàn rằng sự uy hϊếp của ông ta đối với anh không là gì.
Mạc Tĩnh Hàn hơn nữa trong thương trường, có cuộc đàm phán nào ông ta chưa trải qua, uy hϊếp, ông ta tự cho rằng là thứ đúng để giải quyết vấn đề.
“Tôi chỉ là nhắc nhở cậu, chân trần thì không sợ đeo giày.”
Chỉ một động thái như vậy, trong mắt Bạch Diễn Sâm, không hơn gì hơn là một trận tử chiến, khóe miệng nụ cười càng đậm hơn: "Mạc tổng đi chân trần sao? Vậy thì Mạc thị, Mặc Tây Cố của ông, ông cũng không cần nghĩ đến nữa?"
Mạc Tĩnh Hàn hừ lạnh: “Mạc thị hiện giờ bị cậu ép đến lung lay sắp đổ, Mạc Tây Cố thằng vô đạo đức đó tôi cũng hết cách rồi, nó thích làm gì thì làm!”
Mạc Tĩnh Hàn thực ra cũng là tinh mắt, vừa rồi Bạch Diễn Sâm kịp thời xuất hiện., ông ta nhìn ra Bạch Diễn Sâm đang quan tâm Tôi Tích Cầm, có quan hệ này, ông ta coi như đã nắm được điểm yếu của anh.
Một khi con người ta có nhược điểm thì dù có tàn nhẫn đến đâu thì đều sẽ có kiêng dè.
Nhưng suy nghĩ của ông ta không thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Bạch Diễn Sâm, anh mím môi cười nói: "Con cờ của Mạc tổng lớn thật đấy."
Mạc Tĩnh Hàn cũng cười nhạt: “Bạch tổng là một đối thủ mạnh, con cờ không lớn thì chắc ngay cả cái đuôi của chiến thắng tôi cũng không thể nắm rồi.”
Bạc Diễn Sâm đứng dậy khỏi ghế, hai tay đút túi quần, đi về phía cửa sổ, cười rạng rỡ: “Tôi thực vinh dự khi được Mạc tổng xem trọng như vậy.”
Mạc Tĩnh Hàn nhìn bóng lưng anh: “Đầu tiên cậu dùng kế khiến nó ly hôn, đến đứa nhỏ cũng bị cậu cướp đi mất. Điểm này tôi rất khâm phục cách tính toán của cậu. Thằng nhóc Mạc Tây Cố không phải đối thủ của cậu, nhưng bây giờ coi như tôi cũng là rõ được tâm tư của cậu, cũng không thể không có chút tính toán.”
Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, ánh mắt bạch Diễn Sâm sáng ngời, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Mạc tổng quá khen.”
Lúc này, ván cờ đã bắt đầu, Mạc Tĩnh Hàn nóng lòng muốn bắt đầu cuộc chiến và kết thúc nó, nhìn anh và nói.
“Chúng ta nói chuyện chính đi, tôi sẽ không tranh đứa trẻ với cậu, cũng sẽ không làm khó Tô Tích Cầm, cũng sẽ giữ kín chuyện cô ta từng làm con dâu Mạc gia. Nhưng tôi có một điều kiện.”
Bạch Diễn Sâm đột nhiên quay người, mặt quay người với phía ánh sáng ngoài cửa sổ, không hề biểu lộ cảm xúc.
“Điều kiện gì?”
Mạc Tĩnh Hàn nói: “Tôi muốn cậu hỗ trợ Mạc thị đứng dậy, một năm, chỉ cần thời gian một năm cậu có thể buông tay.”
Điều kiện này đúng với điều anh đoán, anh tựa người vào cửa sổ, vẻ mặt cực kỳ lười biếng: “Mạc tổng, nếu như Mạc thị phát triển trở lại, ông quay ra thất hứa, tôi đi tìm ai đây?”
“Cậu yên tâm, chuyện tôi đã đáp ứng cậu thì sẽ không nuốt lời.” Mạc Tĩnh Hàn nói.
Bạch Diễn Sâm cười, nghĩ rằng cách tiếp cận như vậy sẽ dẫn đến một cuộc chiến nhanh chóng, nhưng vội vàng thường gây lãng phí.
Cho nên sự vội vàng của ông ta cũng bộc lộ mục đích của ông ta, điều đó thật ngu ngốc trong mắt Bạch Diễn Sâm.
Anh cười như một con cáo đang đến gần con mồi: “Nếu tôi không đồng ý, Mạc tổng sẽ công khai với bên ngoài rằng vị hôn thê của tôi từng là con dâu Mạc gia?"
Mạc Tĩnh Hàn khịt mũi và mỉm cười: "Bị ép quá thì tôi sẽ làm vậy. Cậu nên biết tôi không rộng lượng đến mức nuôi con của người khác miễn phí. Nếu tôi không còn đường nào, việc gì tôi cũng dám làm.”
Bạch Diễn Sâm gật gật đầu, trông rất nghiêm túc. Vì ánh sáng ngược nên Mạc Tĩnh Hàn vẫn không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Ngay khi ông ta đang cố gắng suy đoán suy nghĩ của Bạch Diễn Sâm, giọng nói trầm thấp vô cảm của Bạch Diễn Sâm vang lên: "Mạc tổng, trước khi làm bất cứ việc gì, tôi hy vọng ông sẽ suy nghĩ kỹ, nếu không một khi đã làm, ông sẽ không bao giờ có cơ hội quay lại.”
Nhưng lời cảnh báo như vậy đã trở nên hoàn toàn không thể chấp nhận được đối với Mạc Tĩnh Hàn. Lúc này, ông ta đã nghĩ đến việc đập vỡ nồi, cái gọi là cá chết lưới rách chính là như vậy.
Ông ta nói: “Tôi nghĩ rất kỹ.”
“Cái này tôi cần suy nghĩ, ông cho tôi chút thời gian suy nghĩ đã.” Bạch Diễn Sâm nói.
“Bạch tổng, hiện tại đã không còn thời gian cho cậu suy nghĩ nữa rồi.” Mạc Tĩnh Hàn rõ Bạch Diễn Sâm đang trì hoãn thời gian.