Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 12: Tính tình không tốt nên mới không lấy được vợ

Nhìn gương mặt đang đỏ ửng của cô, anh cảm thấy tâm trạng rất tốt, muốn trêu cô thêm chút nữa.

“Không phải em nói cần luyện tập thêm sao? Đây xem như là một bài kiểm tra đột xuất, hay là em cũng chỉ như một con hổ giấy mà thôi?”

Giọng nói của anh quả thực rất trầm và ấm áp, nó giống như âm điệu du dương của tiếng đàn cello vậy, khiến người nghe cảm thấy thật dễ chịu.

Cô biết anh đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, nhưng cách này của anh lại đặc biệt có tác dụng đối với cô.

Cô hơi tức giận nói: “Có gì mà không dám chứ?”

Cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình khẽ chạm lên gương mặt anh, đây là lần đầu tiên cô chạm vào những nếp nhăn trên nửa kia khuôn mặt của anh, nó có chút lạnh lẽo khiến cô hơi sợ hãi.

Nhưng nghĩ đến người đàn ông này sẽ là người chung sống với cô cả đời, đột nhiên cô cảm thấy không sợ hãi nữa.

Thực ra anh không đến mức xấu xa như lời đồn mà nhỉ?

Cô chu môi, định hôn lên má anh nhưng không ngờ anh lại đổi hướng, quay mặt về phía cô.

Đây là… môi chạm môi sao!

Cô sững người, nheo mắt lại, không biết nên làm gì tiếp theo.

Lúc cô còn đang mơ hồ, người đàn ông này không ngại ngùng dùng lưỡi, không để cho cô có cơ hội né tránh, nụ hôn của anh càng mãnh liệt hơn.

Khi cô định thần lại và chuẩn bị phản kháng thì đã quá muộn, anh đã hoàn toàn nắm thế chủ động.

Bàn tay to lớn của anh đang giữ chặt eo cô, không cho cô cơ hội né tránh. Hơn nữa, chiếc xe này cũng chỉ to hơn chiếc xe bình thường một chút, mà đối diện với con cáo già như Cố Gia Huy, cô cũng không thể trốn thoát được.

Cô vùng vẫy trong vô vọng, trong lòng cảm thấy tủi thân.

Đây là nụ hôn đầu của cô mà!

Điều cô mong chờ là một tình cảm nồng thắm chứ không phải chiếm đoạt điên cuồng như thế này.

Con người anh… đúng là một tên lưu manh…

Mắt cô đỏ hoe mờ dần đi vì những giọt nước mắt chực trào ra.

Dường như cũng cảm nhận được điều đó, anh cau mày lại, trong lòng bỗng nhiên thấy khó chịu.

Anh rời khỏi người cô, sắc mặt có chút u ám. Nhìn thấy cô sắp khóc, anh cảm thấy buồn bực khó tả, đến thở cũng cảm thấy khó khăn, mặc dù du͙© vọиɠ trong cơ thể anh vẫn đang cuộn trào.

Chỉ là một nụ hôn thôi mà lại có thể dễ dàng khơi dậy du͙© vọиɠ trong anh như vậy.

Anh nới lỏng cà vạt, đồng thời mở luôn cửa sổ để gió tràn vào xe.

“Còn không mau xuống xe?”

Anh lạnh lùng cất giọng.

Cô vốn đã cảm thấy tủi thân, nghe anh nói lạnh lùng như vậy cô càng cảm thấy buồn hơn.

Cô không làm gì sai, chính anh cướp đi nụ hôn đầu của cô, cũng chẳng thèm hỏi ý kiến cô như thế nào.

Đã làm sai rồi còn tỏ vẻ tức giận!

Thật quá đáng!

Cô đẩy mạnh cửa xe bước ra ngoài, còn cố ý đóng mạnh cửa xe.

Cô vừa đi vừa mắng: “Cái tên thối tha, khốn nạn Cố Gia Huy không biết dịu dàng chút nào cả! Tôi thấy anh không lấy được vợ không phải là do ngoại hình xấu xí, mà là do tính cách của anh xấu xa… nên mới độc thân bao nhiêu năm như vậy…”

Cô vừa mắng tay còn khuơ khuơ nắm đấm, đột nhiên đằng sau vang lên một giọng nói chậm rãi.

“Bây giờ không phải tôi đã lấy được vợ rồi sao?”

Giọng nói của anh khiến cô giật mình, vội vàng quay ra đằng sau nhìn, không ngờ lại đυ.ng trúng cơ ngực vạm vỡ của ai đó, mũi lại bị đau.

Cô còn chưa kịp oán trách thì khi vừa ngẩng đầu lên đập vào mắt cô là khuôn mặt của anh, cô cảnh giác vội lùi về sau mấy bước.

Nhưng cô không cẩn thận trượt chân chỗ mép đường, cả người dường như ngã ngửa ra sau.

May mắn là anh tinh mắt, nhanh chóng dùng tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại.

Cô vốn đã hồn xiêu phách lạc, bây giờ nhìn anh cô lại càng cảm thấy run hơn.

Tiêu rồi, tiêu rồi…

Vừa nãy đi trên đường còn mắng chửi anh, anh đi phía sau, có lẽ đã nghe thấy hết rồi.

“Vừa nãy em nói tôi ngoại hình đã xấu, tính tình lại không tốt, không phải sao? Vì thế tôi mới độc thân bao nhiêu năm liền, không cưới nổi một cô vợ?” Giọng anh nhàn nhạt, lại mang chút trêu đùa, thật khiến người ta khó đoán.

Cô run rẩy, nuốt nước miếng.

Đôi mắt đen láy đảo liên tục, cô phải mau mau nghĩ ra kế sách để đối phó…