Bóng tối bao trùm khắp căn phòng.
Hứa Minh Tâm nằm thẫn thờ trên giường, cả người cô cứng đờ như bị phù phép, không thể cử động nổi.
Đêm nay… là đêm đính hôn của cô với một ông già!
Nghe thấy tiếng cửa mở, Hứa Minh Tâm lo lắng nhắm chặt mắt lại, cô sợ hãi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Khắp nơi người ta đồn thổi rằng cậu ba nhà họ Cố tướng mạo vô cùng xấu xí, hơn nữa tính cách còn vô cùng quái đản. Không những vậy, chuyện giường chiếu của ông hình như còn có chút vấn đề, vì thế không có người phụ nữ nào dám ở bên cạnh người đàn ông đó.
Trong thành phố này, kể cả có người thèm muốn sản nghiệp nhà họ Cố cũng không dám gả con gái cho người đó.
Thế nhưng, nhà họ Hứa dám.
Nhà họ Hứa thiếu tiền do tập đoàn đang đứng trước bờ vực phá sản. Bố của cô phải vay nặng lãi, bây giờ đối phương đang chạy đến tận nhà đòi nợ, còn đòi lấy mạng bố cô.
Bố cô không còn sự lựa chọn nào, vì không nỡ hy sinh chị gái cô nên đã gả cô đến nhà họ Cố.
Bên kia đồng ý với bố cô, còn yêu cầu đêm nay phải kiểm hàng.
Kiểm hàng… nói đúng hơn chính là kiểm tra cơ thể. Đối với con trai thứ 3 nhà họ Cố, cô chỉ là một món hàng không hơn không kém.
Cô cảm thấy đối phương khoảng 40, 50 tuổi còn chưa kết hôn sinh con, nếu không phải chuyện giường chiếu có vấn đề thì chắc chắn là do có sở thích gì đó đặc biệt.
Ví dụ như… ngược đãi!
Vừa nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy rùng mình hơn.
Chiếc chăn bông được nhấc lên, một bàn tay to lớn chạm lên người cô, thô ráp, sần sùi còn có chút lạnh lẽo, giống như bàn tay của một con ác quỷ đến từ địa ngục vậy.
“A…”
Cô hét lên đầy sợ hãi.
Đối phương bỗng chốc trầm mặc, sau đó nói: “Sợ à?”
Giọng ông trầm, khàn khàn, với tinh thần lo lắng cực độ hiện giờ của Hứa Minh Tâm, cô căn bản không phân biệt được giọng nói của người đó có dễ nghe hay không.
Cô chỉ cảm giác giọng nói đó có chút u ám, giống như đang tức giận vậy.
Vừa nghĩ đến bố còn đang chờ tiền của mình để cứu mạng, cô nghiến chặt răng, kìm nén sự run rẩy nói: “Đúng… tôi có chút sợ hãi… thế nhưng tôi có thể khắc phục…”
“Bật đèn lên đi, có thể bật đèn lên cô sẽ cảm thấy yên tâm hơn.”
Đối phương là một người rất lịch thiệp, không đưa ra yêu cầu ép buộc nào.
Ông giơ tay lên, định chạm vào công tắc đèn trên tường thế nhưng Hứa Minh Tâm đã giữ chặt tay ông ấy lại.
“Không cần…”
Giọng nói của cô run run, như đang cầu xin.
Người ngoài đều nói cậu ba nhà họ Cố là một người rất hung dữ, thậm chí trên mặt còn có một vết sẹo dài bằng ngón tay nữa!
Nếu như bây giờ bật đèn lên, với tâm lý bất ổn như bây giờ nhỡ cô ngất đi thì sao đây?
Bật đèn… hoàn toàn không thể!
Cậu ba nhà họ Cố im lặng, dường như ông ấy hiểu ra điều gì đó nên từ từ rút tay về.
Ông ấy đưa tay vuốt ve má cô, cô muốn ngăn lại nhưng không dám.
“Thưa ông… đây là lần đầu tiên của tôi, ông có thể… nhẹ nhàng một chút không?”
Cô nói ngắc ngứ.
Ngón tay ông ấy bắt đầu từ lông mày, lướt qua sống mũi, bờ môi rồi đến chiếc cổ mảnh mai cũng như bờ vai gầy và xương quai xanh của cô…
Bàn tay ấy càng đưa xuống sâu hơn nữa…
Cơ thể cô càng căng cứng, vô cùng căng thẳng, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy ga giường như thể cô sắp cào cấu.
Người đàn ông ấy biết rõ cô đang sợ hãi, thế nhưng động tác vẫn rất thoải mái, dường như dần dần áp đảo ý chí của cô.
“Cô có biết đêm nay cô nằm ở đây có nghĩa gì không?”
“Có… có nghĩa là từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là… người của ông.”
“Ồ, cô cũng biết thân biết phận đấy nhỉ. Tôi cần một người vợ còn cô thì cần tiền. Hai người chúng ta đều có thứ đối phương cần.” Vừa nói, tay của ông ấy vừa lướt trên làn da trắng nõn nà của cô.
Hứa Minh Tâm từ lớn đến giờ chưa bao giờ phải trải qua cảm giác đáng xấu hổ như vậy, cô cảm thấy làn da của mình đang đỏ ửng lên, hận không thể bị người ta đánh chết luôn đi.
Cô rõ ràng rất bài xích người đàn ông lạ mặt này, thế nhưng đêm nay cô lại sắp trở thành người phụ nữ của ông ấy và trong tương lai cô cũng sẽ trở thành vợ của ông ấy.
Ông ấy hơn bốn mươi, còn cô mới chỉ mười tám.
Độ tuổi như vậy thật trớ trêu!
Có lẽ đây là số phận của cô!