Trở Thành Đối Tượng Hài Hòa Của Đại Minh Tinh

Chương 40: Trong miệng hàm chứa Ꮯôn Ŧhịt, huyệt cắm Ꮯôn Ŧhịt giả mát xa, bị hai căn Ꮯôn Ŧhịt thao đến cao trào

Bạch Nhiễm Nhiễm mơ hồ đoán được, lại ra vẻ không biết.

Cô ở dưới thân người đàn ông thở dốc, ánh mắt phá lệ câu dẫn.

“Ân ~ a…… Sao em biết được? Anh không nói ra…… A a a! Không nói em như thế nào biết a!”

“Vật nhỏ thiếu thao,” Đoạn Tắc Uyên tăng nhanh lực đạo thao lộng tiểu huyệt, tiếng nói trầm thấp đến mức tận cùng: “Một hai phải bảo anh phải nói? Em không cảm giác được?”

“A ~ ha…… Chính là không cảm giác được……”

Đoạn Tắc Uyên đem dươиɠ ѵậŧ giả đương vị điều cao, đối với âm đế Bạch Nhiễm Nhiễm điên cuồng chấn động, đồng thời chính mình thao làm tiểu huyệt tần suất cũng càng thêm nhanh, Bạch Nhiễm Nhiễm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn làm cho cao trào thay nhau nổi lên, liền khóc kêu, muốn thoát đi, Đoạn Tắc Uyên nắm vòng eo tinh tế của cô, đem cô đỉnh ở dươиɠ ѵậŧ, mạnh mẽ bức cung: “Đồ lẳиɠ ɭơ, lúc này cảm giác được không?”

Bạch Nhiễm Nhiễm đã hoàn toàn vô pháp phản kháng.

Cô bị lộng nhiều lần tới âm đế, cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra làm ướt khăn trải giường, huyệt đạo trơn trượt sắp cắn không được dươиɠ ѵậŧ, đã là muốn hỏng mất bên cạnh.

“Không được…… Ô ô, thật sự sắp không được rồi……”

Ở thời điểm phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, Đoạn Tắc Uyên rốt cuộc vứt bỏ dươиɠ ѵậŧ giả kia, anh xoa vυ' cô, vừa hôn vừa thao trong chốc lát, chờ Bạch Nhiễm Nhiễm ý thức thu hồi, liền hôn chóp mũi cô, ôn nhu xuống dưới, nỉ non nói: “Anh có bao nhiêu thích em, em thật sự không cảm giác được sao?”

Bạch Nhiễm Nhiễm lúc này vừa sảng vừa khó chịu, cả người nhấc không nổi sức lực, cô chỉ có thể nói chuyện, ở trên cằm Đoạn Tắc Uyên hung hăng cắn một chút, mang theo khóc nức nở nói: “Đây là phương thức anh yêu em sao?”

Thấy thật đem người chọc tới, Đoạn Tắc Uyên lại cười lại dỗ cô, anh đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, hôn một đường rơi xuống đi, từ đầṳ ѵú Bạch Nhiễm Nhiễm rồi xuống phía dưới tiểu huyệt đang chảy nước.

Địa phương kia hiện giờ bị thao lầy lội bất kham, Đoạn Tắc Uyên cũng không chê, liền cúi người ngậm lấy âm đế yếu ớt, không cắn cũng không dùng sức mυ'ŧ lộng, chỉ là nhẹ nhàng chậm rãi liếʍ.

Bạch Nhiễm Nhiễm thích như vậy.

Lúc trước hai người ở bên nhau, cũng thử qua đạo cụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế, khi đó Bạch Nhiễm Nhiễm thích nhất dùng đạo cụ sảng qua đi, lại từ anh ngậm lấy tiểu huyệt, ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp mà an ủi.

Tuy rằng không quá chấn động kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng không mãnh liệt tính sảng khoái như vậy, nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy thực thoải mái thực an tâm.

“Hảo, anh không cần liếʍ……” Bạch Nhiễm Nhiễm thoải mái đủ rồi, liền duỗi tay đem Đoạn Tắc Uyên kéo lên.

“Dừng lại sao?” Đoạn Tắc Uyên dời đi môi lưỡi, lại bắt tay phóng đi lên, xoa xoa cánh hoa hồng nộn.

Bạch Nhiễm Nhiễm gật gật đầu

.

Đoạn Tắc Uyên hướng dẫn từng bước: “Có muốn thử dùng gậy mát xa tiểu huyệt không?”

“Cũng không phải không thể,” Bạch Nhiễm Nhiễm bụm mặt, nhỏ giọng nói: “Nhưng không thể giống như vừa rồi nhanh như vậy……”

“Được,” Đoạn Tắc Uyên dụ dỗ cô, “Chúng ta từ từ tới.”

Liền tính là từ từ tới, kia ngoạn ý cắm ở huyệt chấn động, mang đến kɧoáı ©ảʍ cũng rất cường liệt, dươиɠ ѵậŧ thật của Đoạn Tắc Uyên nhìn đến người trong lòng mị thái chồng chất, cũng khó có thể chịu đựng, anh đem Bạch Nhiễm Nhiễm điều chỉnh tốt tư thế, đem côn ŧᏂịŧ cắm vào trong miệng cô.

“Ô……”

Như vậy thật sự dâʍ đãиɠ.

Trong miệng cắm một cây côn ŧᏂịŧ lớn, nóng bỏng lửa nóng, dùng lực thọc vào rút ra, huyệt cũng bị một cái dươиɠ ѵậŧ giả cắm, liên tiếp không ngừng chấn động, hai cái miệng nhỏ Bạch Nhiễm Nhiễm đều bị cắm tràn đầy, mang đến kɧoáı ©ảʍ quả thực khó có thể miêu tả.

“Ngô……” Bạch Nhiễm Nhiễm đem dươиɠ ѵậŧ trong miệng phun ra, bắt lấy tay người đàn ông, rêи ɾỉ nói: “Muốn đi, chồng ơi…… Em muốn……”

“Anh cũng muốn tới rồi,” Đoạn Tắc Uyên ấn đầu cô, ôn nhu vuốt ve, nói: “Bắn vào miệng em được không?”

Bạch Nhiễm Nhiễm đương nhiên nói được.

Cô không ngừng gật đầu, còn chủ động đem dươиɠ ѵậŧ kia ngậm lấy, nuốt vào toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ người đàn ông bắn ra.

Tình ái một hồi qua đi, hai người đều tận hứng, Đoạn Tắc Uyên mang cô đi tắm, trở về ăn khuya, Đoạn Tắc Uyên cũng muốn hỏi chuyện phía trước.

Bởi vì cùng Bạch Nhiễm Nhiễm có quan hệ, anh không có tránh Bạch Nhiễm Nhiễm, đem tin tức đưa cho Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn.

Nhưng rất nhanh sắc mặt Đoạn Tắc Uyên liền thay đổi.

Căn cứ tin tức anh có được, 5 năm trước ông ngoại Bạch Nhiễm Nhiễm đột nhiên bệnh nặng, từng liên hệ tập đoàn Đoạn thị, lúc ấy hạng mục kỹ thuật vẫn chưa hoàn thành, tuy rằng tồn tại nguy hiểm, nhưng ông ngoại Bạch Nhiễm Nhiễm cộng rơm cứu mạng duy nhất.

Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn những tin tức đó, nhăn mày, lẩm bẩm nói: “Em giống như lại nhớ tới một ít việc.”

Đoạn Tắc Uyên đem cô ôm vào trong lòng ngực, thanh âm gian nan: “Người phụ nữ kia lấy bệnh tình ông ngoại uy hϊếp em phải không?”

Vốn dĩ ông ngoại Bạch Nhiễm Nhiễm có thể còn sống, nhưng cố tình lão nhân gia cuối cùng vẫn là bất hạnh qua đời, Đoạn Tắc Uyên không biết nơi này mẹ anh có quạt gió thêm củi hay không.

“Bà ấy xác thật lấy cái này uy hϊếp em, nhưng bởi vì em rất nhanh cùng anh chia tay, cứu trị ông ngoại em cũng không có trì hoãn.” Bạch Nhiễm Nhiễm biết Đoạn Tắc Uyên suy nghĩ cái gì, vội vàng giải thích.

Nhưng cuối cùng bởi vì cái gì dẫn tới giải phẫu thất bại?

Bạch Nhiễm Nhiễm đau đầu, lại đau đớn nghĩ tới nguyên nhân tai nạn xe ngày đó.

Sau khi lễ tang ông ngoại kết thúc, cô ngẫu nhiên nghe được cha cô cùng tình nhân của ông ta nói chuyện.

“Hoành Tuấn, anh lần này làm thật sự không có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Em yên tâm, loại giải phẫu này vốn dĩ không thành thục, mặc cho ai cũng không thể nghĩ được, lão gia tử chết cùng chúng ta có quan hệ.”

“Vậy Bạch Nhiễm Nhiễm……”

“Nhiễm Nhiễm là con gái anh, vừa mới 18 tuổi, có cái gì phải sợ? Huống chi anh hảo hảo nhập vai hình tượng con rể tốt, con bé sẽ không hoài nghi.”

“Anh nói gia sản Bạch gia, Bạch gia lão nhân kia nhưng thật khôn khéo, sớm lập hạ di chúc, đem tất cả đồ vật đều để lại cho Bạch Nhiễm Nhiễm, nhưng anh dù sao cũng phải vì em cùng con trai ngẫm lại a……”

“Đừng lo lắng, con gái anh anh biết, con bé căn bản không thể gây ra sóng gió gì, em cho rằng anh từ nhỏ đều cho nó học nghệ thuật là vì cái gì? Chuyện công ty con bé dốt đặc mai cán, chuyện di chúc cũng không biết, đến lúc đó xử trí đều không phải dựa theo lời anh nói sao?”

Cho tới hiện giờ, Bạch Nhiễm Nhiễm rốt cuộc nhớ tới ngày đó cha cô dùng miệng buồn nôn giả nhân giả nghĩa, ông ta nói với tình nhân của mình: “Chờ thêm hai năm hết thảy đều ổn định, anh liền đem em cưới vào cửa, đến lúc đó em đối với Nhiễm Nhiễm tốt một chút, tương lai công ty này anh khẳng định là muốn giao cho con trai chúng ta, nhưng Nhiễm Nhiễm dù sao cũng là con gái duy nhất của anh, anh còn là đau nó, trước khi con bé gả chồng, người ba này đương nhiên phải bảo đảm nó sinh hoạt vô lo vô nghĩ đúng không?”

“Như thế nào là con gái duy nhất? Nói không chừng em còn có thể lại sinh cho anh một đứa đâu.”

Bạch Nhiễm Nhiễm không biết chính mình như thế nào mới có thể chịu đựng nhịn xuống, cô chia tay bạn trai, mất đi người ông ngoại yêu thương mình, lại thấy rõ gương mặt thật của cha mình, chỉ cảm thấy trái đất quay cuồng, cô mơ mơ hồ hồ mà chạy đi, vốn định xin giúp đỡ bạn tốt của ông ngoại, lại ở đêm đó liền xảy ra tai nạn xe.

“Nhiễm Nhiễm?” Suy nghĩ Bạch Nhiễm Nhiễm bị Đoạn Tắc Uyên kéo về, bất giác, mặt cô đã rơi đầy lệ.

“A Uyên,” Bạch Nhiễm Nhiễm dựa vào trong lòng ngực anh, cắn chặt môi, nàng nói: “Em giống như đều nhớ ra, anh có thể giúp giúp em sao?”

Cô nhất định phải làm kia hai người kia trả giá.