Trở Thành Đối Tượng Hài Hòa Của Đại Minh Tinh

Chương 35: Cô giống như nhớ ra

“Bồi em ngủ không thành vấn đề.” Đoạn Tắc Uyên đem tấm thảm trên người Bạch Nhiễm Nhiễm kéo xuống, lấy ra một cái qυầи ɭóŧ màu trắng giúp cô mặc, nhìn cô nói: “Bất quá hiện tại chúng ta phải xuống lầu ăn tối đã.”

“Được.” Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn Đoạn Tắc Uyên đem cô ôm đến dưới giường, giúp cô mặc váy ngủ, sau đó lại nắm tay cô xuống lầu, hết thảy lại vô cùng tự nhiên.

Anh giống như theo thói quen tỉ mỉ chăm sóc cô, chẳng sợ tách ra nhiều năm, cũng có chút thói quen khắc vào trong xương cốt như bóng với hình, căn bản không bỏ được.

Bạch Nhiễm Nhiễm an tĩnh mà ăn xong cơm chiều, hai người cùng đi bộ bên ngoài, hàn huyên tâm sự.

“Em còn thấy tò mò vì sao anh muốn vào giới giải trí.” Bạch Nhiễm Nhiễm câu lấy ngón tay Đoạn Tắc Uyên hỏi.

Sắc trời đã hoàn toàn đen, màn đêm có đầy sao điểm xuyết, ánh trăng sáng ngời, thấy thế nào cũng không giống Bạch Nhiễm Nhiễm nói tối trời đổ mưa.

“Em đang hỏi anh đó, sao anh không trả lời?” Bạch Nhiễm Nhiễm bẹp miệng, đứng yên một chỗ không chịu động, một hai phải bắt Đoạn Tắc Uyên cho cô một đáp án.

Đoạn Tắc Uyên thu lại tầm mắt từ bầu trời đầy sao, chuyển hướng nhìn cô nói: “Em thật sự muốn biết?”

Bạch Nhiễm Nhiễm gật gật đầu.

Đoạn Tắc Uyên ngữ khí thực bình tĩnh: “Chỉ là ngẫu nhiên.”

Bạch Nhiễm Nhiễm không hài lòng với đáp án này: “Anh nói vậy khác gì không nói đâu?”

Đoạn Tắc Uyên cười một cái, giơ tay nắm mặt cô: “Đây là thái độ của em muốn anh trả lời?”

“Em sai rồi, chồng ơi,” Bạch Nhiễm Nhiễm tiến lên một bước, ôm cổ người đàn ông, nhón chân hôn lên môi anh, làm nũng: “Anh nói cho em không được sao?”

Đoạn Tắc Uyên nửa thật nửa giả mà lạnh nhạt nói: “Thao nộn bức của em vài lần liền gọi chồng, em thật đúng là ta hóa.”

Bạch Nhiễm Nhiễm ủy khuất, buông lỏng tay muốn rời đi, nhưng Đoạn Tắc Uyên lại dùng bàn tay to đè lại tấm lưng mảnh khảnh của cô, đem cô ôm vào trong ngực.

Anh vẫn là cùng cô nói.

Cũng không tỉ mỉ, chỉ nói đại khái, không sai biệt lắm chính là năm đó sau khi chia tay, anh đi tìm bạn gái cũ, đi tới trước mặt, đang muốn nói chuyện, bạn gái cũ làm như không thấy mà đi ngang qua người anh.

“Lại nói sau này bạn anh đóng phim, thiếu diễn viên đóng nam chính, nói anh ngoại hình thích hợp, bảo anh thử xem, anh liền đi thử, phát hiện thú vị liền đóng hai bộ.”

Bạch Nhiễm Nhiễm dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Chính là hai việc này có liên hệ sao?”

Đoạn Tắc Uyên không đáp hỏi lại: “Em đoán không được?”

Bị anh nhìn như vậy, một cỗ chột dại chợt xuất hiện trong lòng Bạch Nhiễm Nhiễm, cô thử suy đoán: “Bởi vì cô ấy đem anh quên mất, cho nên anh giận dỗi đi đóng phim, muốn nổi tiếng, để cô ấy không thể không nhìn thấy anh?”

Đoạn Tắc Uyên cười khẽ: “Anh thoạt nhìn ấu trĩ như vậy sao?”

Bạch Nhiễm Nhiễm nghiêm túc nói: “Hiện tại xác thật thành thục hơn nhiều, nhưng năm ấy chia tay, anh cũng vừa mới 19 tuổi đi?”

Thiếu niên 19 tuổi, vì yêu mà làm nhiều chuyện thái quá thật sự cũng không hiếm lạ.

“Nhiều ít cùng cô ấy có quan hệ đi.” Đoạn Tắc Uyên vẫn là thừa nhận.

Bạch Nhiễm Nhiễm muốn cười lời nói của anh, nhưng tưởng tượng đến cái người vứt bỏ Đoạn Tắc Uyên không phải người khác mà đúng là chính mình, cô liền cười không nổi.

“Em còn thấy chút kỳ quái,” Bạch Nhiễm Nhiễm suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Anh đẹp trai như vậy, đứng ở bên cạnh sao cô ấy không nhìn thấy anh?”

Đoạn Tắc Uyên bình tĩnh nói: “Sau khi chia tay có chút gầy, khi đó còn rất khó coi.”

Anh chính là bình đạm mà đem lời này nói ra, Bạch Nhiễm Nhiễm nghe có chút chua xót.

“Đoạn Tắc Uyên,” Cô lôi kéo ống tay áo Đoạn Tắc Uyên, cúi đầu kêu tên của anh, nói: “Thực xin lỗi.”

Đoạn Tắc Uyên như là buồn cười, nâng mặt cô lên, hỏi: “Em xin lỗi cái gì?”

Bạch Nhiễm Nhiễm trầm mặc.

Liền tính hiện tại cô thập phần xác định cái người bạn gái cũ kia của Đoạn Tắc Uyên là cô, nhưng cô không thể nhớ ra đoạn ký ức kia.

Vì cái gì không nhớ rõ?

Bạch Nhiễm Nhiễm suy nghĩ, nhưng càng nỗ lực, đầu chỉ cảm thấy đau hơn.

“Làm sao vậy?” Đoạn Tắc Uyên cau mày, biểu tình khẩn trương rõ ràng.

Anh vẫn thực là thích cô, cho dù lúc trước từng bị vứt bỏ.

Tưởng tượng đến điểm này, Bạch Nhiễm Nhiễm liền khống chế không được mà càng khổ sở.

“Không thoải mái? Hay là nơi nào khó chịu?” Đoạn Tắc Uyên còn đang hỏi.

“Không……” Bạch Nhiễm Nhiễm ôm lấy eo anh, nghe nhịp tim ổn định của anh, nhắm mắt lại: “Anh ôm em một lát liền tốt.”

Bóng đêm càng tối, thời tiết vẫn sáng sủa như cũ, dự báo thời tiết không có mưa rào, cũng không có sấm chớp, đều là Bạch Nhiễm Nhiễm nói bậy, nhưng cho dù như vậy, Đoạn Tắc Uyên vẫn ôm Bạch Nhiễm Nhiễm, bồi cô cùng nhau ngủ.

“Tại sao đột nhiên lại như vậy? Thật sự không cần kêu bác sĩ?” Đoạn Tắc Uyên còn lo lắng.

“Thật sự không cần,” Bạch Nhiễm Nhiễm dựa vào người anh, nhẹ nhàng nói: “Anh trả lời em một vấn đề liền tốt.”

“Em nói đi.”

“Anh diễn ba bộ phim đều không có cảnh hôn thân mật, có phải là vì anh chưa quên bạn gái cũ hay không?”

Đoạn Tắc Uyên không nghĩ tới cô hỏi vấn đề này, lập tức bật cười: “Anh chỉ là không thích cùng phụ nữ xa lạ thân cận mà thôi.”

“Kia đạo diễn cũng không cưỡng bách anh sao?”

Đoạn Tắc Uyên ngữ khí nhạt nhẽo: “Anh đầu tư cho đoàn phim, không ai có thể cưỡng bách.”

Bạch Nhiễm Nhiễm cũng bật cười.

“Còn có cái gì muốn hỏi sao?” Đoạn Tắc Uyên nói.

Bạch Nhiễm Nhiễm đã thực mệt nhọc, cô nhắm mắt lại lẩm bẩm, thanh âm nhẹ sắp nghe không rõ: “Không có.”

Bạch Nhiễm Nhiễm nói: “Em nhất định là rất thích anh, chỉ là xin lỗi a……”

Cô thật sự cái gì đều không nhớ nổi.

Đoạn Tắc Uyên ở cạnh cô một hồi, cứ như vậy lâm vào trầm tư, cũng không biết qua bao lâu, Bạch Nhiễm Nhiễm đã hoàn toàn ngủ say, hô hấp vững vàng, Đoạn Tắc Uyên mới hôn hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”

Đoạn Tắc Uyên không biết chính là, Bạch Nhiễm Nhiễm nằm mơ.

Mơ thấy nội dung không phải cái gì khác, vừa vặn là mùa hè bọn họ ở bên nhau.

Nắng gay gắt chiếu trên bầu trời, Bạch Nhiễm Nhiễm bước chân vội vàng, biểu tình không tốt, mà một người đàn ông cao lớn theo sát cô, che dù đứng ở bên cạnh cô.

Hai người đi tới dưới bóng cây, Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn chính mình đem dù ném qua một bên, giương mắt nhìn người đàn ông phát giận: “Đoạn Tắc Uyên sao anh có thể như vậy?”

18 tuổi Đoạn Tắc Uyên cũng là lần đầu tiên yêu đương, anh không có kinh nghiệm, cũng không biết nên dỗ bạn gái như thế nào, chỉ có thể không ngừng mà lặp lại nói anh sai rồi.

Gương mặt kia vẫn tuấn mỹ như cũ, so với hiện tại non nớt ngây thơ hơn rất nhiều nhiều, Bạch Nhiễm Nhiễm cảm giác được chính mình lòng tràn đầy rung động, lại nghe thấy chính mình ủy khuất mà nói: “Thời điểm cô ta bổ nhào lê người anh, anh cũng không biết né sao?”

Đoạn Tắc Uyên vụng về mà giải thích: “Anh có đẩy cô ta ra, Nhiễm Nhiễm, anh ngồi ở đó, xem em vẽ váy cưới, anh không nghĩ tới bên cạnh đột nhiên lại có người……”

“Anh còn dám nói? Anh đẩy cô ta ra,” Bạch Nhiễm Nhiễm lúc này trực tiếp khóc, “Chính là thời điểm anh đẩy cô ta ra đều thiếu chút nữa đυ.ng tới ngực cô ta!”

“Anh không có đυ.ng vào ngực cô ta, Nhiễm Nhiễm, anh thật sự không có.”

“Liền tính anh không chạm vào ngực cô ta, cũng đυ.ng tới bả vai cô ta, cô ta chỉ mặc áo hai dây, làn da đều lộ ra ngoài, anh liền cứ như vậy mà sờ lên…… Đoạn Tắc Uyên, anh thích sờ người phụ nữ khác sao? Chẳng lẽ sờ cô ta còn tốt hơn em sao?”

“Anh không chạm vào cô ta, Nhiễm Nhiễm, anh chỉ là đẩy cô ta ra thôi.”

“Kia nói không chừng là bị em nhìn thấy anh mới đem người đẩy ra, ô ô ô, anh có phải muốn ôm cô ta hay không, sau đó muốn cùng cô ta hôn môi?”

“Anh sao có thể cùng người khác hôn môi? Anh chỉ thích cùng em làm chuyện thân mật, Nhiễm Nhiễm, anh chỉ thích em.”

Trận này khắc khẩu vốn là doBạch Nhiễm Nhiễm vô cớ gây rối, nhưng Đoạn Tắc Uyên đối với cô cực kỳ kiên nhẫn, chàng trai trẻ cố gắng dỗ một hồi, Bạch Nhiễm Nhiễm rốt cuộc cũng không náo loạn nữa, cô bổ nhào vào trong lòng ngực Đoạn Tắc Uyên, nói: “Thực xin lỗi A Uyên, em chính là quá thích anh, cho nên mới làm như vậy, em không phải không tin anh…”

“Anh biết, Nhiễm Nhiễm,em không cần phải nói xin lỗi, là anh không chú ý đề phòng mới làm người khác nhào tới, sẽ không lại có lần sau.”

Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn bố dáng nghiêm túc của anh, vẫn là nhịn không được mà bật cười.

Cô nói: “A Uyên, anh đã nói chỉ cùng em làm chuyện thân mật, nếu anh không làm được, em liền không cần anh.”

“Anh nói được thì làm được, em đừng nói không cần anh” Đoạn Tắc Uyên đem cô ôm chặt, thanh âm khó chịu: “Anh không thể không có em.”

Lúc sau giấc mơ đứt quãng, giống như cưỡi ngựa xem hoa, Bạch Nhiễm Nhiễm chỉ mơ hồ thấy được đại khái, nói ví dụ cô cùng Đoạn Tắc Uyên vẫn là câu chuyện ngọt ngào, nói ví dụ trong nhà lại đột nhiên truyền đến tin tức ông ngoại bệnh nặng.

Lại lúc sau hết thảy liền rối loạn.

Các loại hỗn loạn trong giấc mơ, cùng hình ảnh âm thanh bắt đầu vặn vẹo, thế giới bắt đầu thay đổi, quanh mình tất cả đều là choáng váng, Bạch Nhiễm Nhiễm muốn nỗ lực cãi lại, nhưng đầu lại đau không thôi.

Cô giống như nghe được một thanh âm, là một phụ nữ ưu nhã quý khí, so với cô lớn hơn nhiều tuổi, lại so với cô còn tùy hứng hơn: “Tôi chính là không thích cô, còn cần lý do sao…… Bạch Nhiễm Nhiễm, nếu cô là người thông minh, liền ngoan ngoãn đề nghị chia tay với con trai tôi…… Tôi chỉ cảnh cáo cô lần này, cũng là lần cuối cùng……”

“Em không cần…… A Uyên!”

Bạch Nhiễm Nhiễm từ ác mộng giãy giụa tỉnh lại, bỗng nhiên bật khóc thành tiếng.

Đoạn Tắc Uyên nghe tiếng khóc của cô tỉnh lại, ý thức chuyện gì xảy ra, vội vàng đem cô ôm vào trong lòng ngực.

“Gặp ác mộng sao?”

Bạch Nhiễm Nhiễm ra một thân hãn, khuôn mặt xinh đẹp đều là nước mắt, xem Đoạn Tắc Uyên trong lòng căng thẳng.

“Đừng sợ, Nhiễm Nhiễm, mộng đều là giả, anh ở chỗ này, đừng sợ được không?”

“Không phải giả……” Bạch Nhiễm Nhiễm bắt láy áo ngủ Đoạn Tắc Uyên thở dốc nửa ngày, mới bình phục cảm xúc, cô cắn môi, bỗng nhiên đem cổ áo Đoạn Tắc Uyên nắm lấy, thẳng tắp mà nhìn về phía anh nói: “Em giống như nhớ tới một ít việc, anh có mang em đi gặp mẹ anh sao?”