Chương này dài thật sự mình sẽ chia ra một chương hai phần nha.
Trình Tuệ Tuệ đã quá hoảng loạn, cô không biết phải làm sao, theo bản năng nhìn về phía Hoắc Dịch Bắc, liền thấy Hoắc Dịch Bắc lạnh mặt, lại một chút phản ứng đều không có.
Lưu Phiêu bây giờ cũng bước về phía trước, bà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ta một lúc, hỏi cô : "Cô có phải là con gái của A Trân không?"
Lúc này khuôn mặt của Trình Tuệ Tuệ vẫn còn bị véo bởi Hoắc Húc, cô ta cảm thấy rất nhục nhã, cô đột ngột hất tay anh ra, cô cố gắng giữ cho mình bình tĩnh nói: "Các người nhận sai người."
Cô bỏ qua Hoắc Húc và chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, Hoắc Húc đã nắm lấy cổ tay cô. "Tôi sẽ không nhận sai, cô là con gái của A Trân. "
“Cô thế nào lại ở đây?” Lưu Phiêu hỏi ngay.
Lâm Âm đã lên sân khấu đúng lúc để bắt đầu phần trình diễn của mình, cô giả vờ bối rối và hỏi: "Dì Lưu, dì có biết cô ấy không? Cô ấy nói rằng cô ấy là trợ lý của Hoắc Dịch Bắc, con vừa mới thấy bọn họ hôn nhau. "
Lưu Phiêu và Hoắc Húc đồng thời nhìn về phía Hoắc Dịch Bắc, Lưu Phiêu hỏi: "Sao thế này? Con gái của A Trân là trợ lý của cậu?"
Lâm Âm nhìn Hoắc Dịch Bắc, tuy nhiên gương mặt tuy căng thẳng nhưng cũng không hề nao núng, xứng đáng là anh hùng định mệnh của tiểu thuyết, quyết tâm như vậy quả là đáng khâm phục.
Anh ta liếc nhìn Trình Tuệ Tuệ, trả lời: "Không, tôi cũng tình cờ gặp cô ấy ở đây."
Hoắc Dịch Bắc không ngốc, hắn không được thừa nhận rằng anh ta và Trình Tuệ Tuệ có quan hệ trước đây, huống hồ là để họ biết rằng anh và Trình Tuệ Tuệ là người yêu của nhau.
Cho nên vạch trần hắn nói dối loại chuyện này, đương nhiên là dựa đến Lâm Âm. Lâm Âm vội vàng nói: "Cô ấy không phải trợ lý của anh? Anh vừa mới thừa nhận rõ ràng, liền để cô ấy quay lại làm việc? Hơn nữa anh còn không có cùng tôi giải thích tại sao vừa ôm hôn cô ấy."
Lông mày của Hoắc Dịch Bắc nhảy lên một cách nặng nề, anh nhìn Lâm Âm, trên mặt cô mang theo lửa giận, quả thực là loại tức giận đối mặt với sự lừa dối và phản bội của bạn trai, nhưng đôi mắt cô dường như có ngọn lửa xanh nhạt đang bùng cháy, đó là một loại ngọn lửa hưng phấn, bởi vì thế này, ngọn lửa biểu hiện tức giận của cô gần như không thể kéo dài.
Cô lúc này không phải nên như vậy suy sụp sao, trong mắt cô làm sao có thể hiện ra hứng thú? Hoắc Dịch Bắc đột nhiên có một suy đoán táo bạo, chẳng lẽ là vì Lâm Âm mà hôm nay mới xảy ra chuyện này sao?
Làm sao có thể trùng hợp như vậy mà Trình Tuệ Tuệ xuất hiện, Hoắc Húc cùng những người khác cũng xuất hiện?
Anh nghĩ đến cô trong trí nhớ của anh ngây thơ và ngưỡng mộ anh, cô thật đơn giản dễ lừa dối, và cô tin tất cả những gì anh nói. Sao có thể là cô ấy? Do đâu mà cô lại có mưu mô như vậy?
Và làm sao cô ấy có thể biết được sự tồn tại của Trình Tuệ Tuệ?
Nhưng có chuyện gì với ánh mắt phấn khích đang tràn ngập trong mắt cô ấy?
Hoắc Dịch Bắc tràn đầy nghi hoặc, hắn vẫn là bình tĩnh nói: "Chuyện này không phải em nghĩ như vậy, anh sẽ dành thời gian giải thích cho em."
"Giải thích? Còn giải thích như thế nào, tôi chính mắt nhìn thấy, anh vừa rồi hôn rõ ràng."
“Em nhìn lầm rồi” Vẻ mặt của Hoắc Dịch Bắc kiên định, “Ánh sáng có vấn đề sinh ra thị giác lệch lạc, anh đã có bạn gái, như thế nào sẽ cùng cô ấy ôm hôn?, anh vừa mới chỉ là thuận miệng cùng cô ấy nói chuyện phiếm.”
Thực sự biết cách biện minh cho bản thân a, Lâm Âm cũng rõ ràng, làm chuyện gian dối, anh ta sẽ không bao giờ thừa nhận trước mặt Lưu Phiêu và những người khác, chỉ cần anh ta không thừa nhận, Lâm Âm không có chứng cứ, anh ta có thể đem cái chết nói sống.
Hoắc Dịch Bắc vội vàng nói với đám người Lưu Phiêu : "Tại sao cô ấy lại ở đây? Sau này tôi sẽ đích thân giải thích với ba tôi. Tôi còn có việc phải làm, tôi về trước đây."
Hoắc Dịch Bắc vẻ mặt thần sắc bình tĩnh hoàn toàn bình tĩnh lại, như không có làm sai chuyện gì liền bị hoảng sợ, sau khi nghĩ lại, hắn đã nghĩ ra biện pháp hoàn hảo để giải quyết chuyện này.
“Một lát nữa anh sẽ qua, anh sẽ giải thích cho em.” Hoắc Dịch Bắc còn không quên hướng nhìn Lâm Âm trước khi rời đi để xoa dịu cảm xúc của Lâm Âm.
Sau khi Hoắc Dịch Bắc nói xong, anh ta lại ra hiệu với Hoắc Húc, Hoắc Dịch Bắc nói rằng anh ta sẽ đích thân giải thích cho Hoắc Ưng hiểu, Hoắc Húc cũng không nói gì, vì vậy anh ta để cho Trình Tuệ Tuệ đi, và Hoắc Dịch Bắc đưa cô ta đi.
"Anh làm sao có thể như vậy, anh sao có thể như thế này? rõ ràng là cùng tôi ở bên nhau, tại sao lại muốn hôn nữ nhân khác?"
Lâm Âm nhìn hai người rời đi, trong mắt đỏ bừng bất bình, Ngô Tư Vũ vội vàng an ủi, "Lần trước không phải nói sẽ không làm lành với Hoắc Dịch Bắc sao? Sao đột nhiên lại làm lành?"
Lâm Âm ngoáy mũi nói: "Tớ thật ngốc mà. Tớ cảm thấy yên tâm khi anh ta đối xử tốt với tớ."
Ngô Tư Vũ vỗ vai cô an ủi: "Không sao đâu, trên đời này còn nhiều trai tốt như vậy, sao lại ở lại bên anh ta? Tớ nghĩ anh trai tớ cũng khá tốt."
Hoắc Húc ho nhẹ một tiếng, Ngô Tư Vũ nhận ra mình nói quá thẳng thắn, nói: "Dù sao sau này cũng sẽ gặp được trai tốt."
Vào lúc này, mọi người cùng Lâm Âm đi vào phòng của cô, Lưu Phiêu hỏi cô: "A Âm, vừa rồi con có thực sự thấy họ hôn nhau sao?"
Lâm Âm gật đầu, "Lúc ấy con còn chụp lại ảnh."
Lưu Phiêu hai mắt sáng lên, bà nói: "Con có thể cho dì xem được không?"
Lâm Âm cho bà xem tấm ảnh, Hoắc Húc và Ngô Tư Vũ cũng đi tới, Ngô Tư Vũ che miệng nói: "Thật sự là thật, Hoắc Dịch Bắc anh ta làm sao có thể như thế này?"
Hoắc Dịch Bắc nhất định không chịu thừa nhận có quan hệ tình cảm với Trình Tuệ Tuệ , và có lẽ ra anh cũng không ngờ cô đã trực tiếp chụp ảnh thân mật của họ.
“Con có thể chuyển bức ảnh này cho dì không?” Lưu Phiêu hỏi.
Tất nhiên là có, Lâm Âm không thể đợi. Lâm Âm đã gửi bức ảnh cho Lưu Phiêu và Lưu Phiêu lại an ủi: "A Âm, đừng lo lắng. Dì sẽ giúp con đòi lại công bằng trong chuyện này. Dì sẽ không để con phải chịu nỗi oan ức. "
Hoắc Húc khác Hoắc Dịch Bắc, không có nhiều tham vọng như Hoắc Dịch Bắc, luôn không có ý định tranh giành gia tộc, nhưng là mẹ của Hoắc Húc, cho dù chỉ cần giữ lấy mạng sống của bà và con trai, Lưu Phiêu sẽ giúp con trai mình lập kế hoạch, chỉ cần có thể đối Hoắc Dịch Bắc bất lợi, bà đương nhiên muốn quạt gió thêm củi một phen. Hoắc Dịch Bắc có lớn như vậy dừng ở trên tay bà, bà tự nhiên không thể thiếu muốn nhân cơ hội cắn hắn một chút.
Vốn dĩ Lâm Âm chỉ muốn tìm cơ hội đem những bức ảnh chụp của Hoắc Dịch Bắc và Trình Tuệ Tuệ đã lén lút hẹn hò cho Hoắc Ưng biết, và cha anh ta không để anh ta vào mắt, để hai người họ quan hệ trở ác liệt hơn một chút, nhưng cô không ngờ rằng Trình Tuệ Tuệ sẽ tự nguyện đến để xả đầu, cô sẽ rất tiếc nếu cô không chấp nhận cái đầu.
Cuốn nhật ký gần như đã được viết xong, và cơ thể cô không có vấn đề gì, hôm nay buổi tối Lâm Gia Thuần và Trương Uyển Như cũng đã đến và họ giúp cô làm thủ tục xuất viện.
Sau đó cô chỉ cần đợi tin tức từ nhà họ Hoắc.
Sau khi Hoắc Dịch Bắc ổn định ở Trình Tuệ Tuệ, buổi tối anh đến phòng làm việc của Hoắc Ưng, Hoắc Ưng đang ngồi bên bàn luyện thư pháp, nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu nhìn anh, liền cúi đầu tiếp tục viết.
Hoắc Ưng khi còn trẻ là một mỹ nam, cho dù bây giờ đã già đi nhưng khuôn mặt đó vẫn toát lên vẻ đẹp trai tao nhã theo năm tháng.
Lông mày của Hoắc Ưng và Hoắc Dịch Bắc tương tự nhau, với lông mày dày và sắc nét, đôi mắt sâu.
Hoắc Ưng mặc kệ anh ta, lặng lẽ luyện viết tay. Hoắc Dịch Bắc im lặng một hồi, cuối cùng nói: "Dì Lưu hôm nay đã nói với ba về việc gặp Trình Tuệ Tuệ rồi sao?"
"Ngươi có gì cần giải thích không?"
Hoắc Dịch Bắc nhìn vẻ mặt của Hoắc Ưng, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra được là vui mừng hay tức giận.
"Hôm nay là tình cờ gặp cô ấy trong bệnh viện. Nghĩ đến là biết một lần, nói chuyện phiếm với cô ấy vài câu. Dì Lưu và những người khác đều ở đó. Sợ bọn họ gây ra hiểu lầm nên muốn che chở cho cô ấy rồi rời đi trước."
Hoắc Ưng không ngẩng đầu, "Sao tôi nghe nói người phụ nữ này là trợ lý của anh?"
"Con không biết tại sao cô ấy lại giả làm trợ lý của con, nhưng thấy cô ấy trò chuyện với A Âm rất vui vẻ, và khi A Âm thích, con chỉ đồng ý."
"Cho nên, anh không liên quan gì đến cô ta?"
"Con không liên quan gì đến cô ấy. Về phần A Âm, cô ấy nói rằng cô ấy đã sai khi nói thấy con ôm cô ta. Lúc đó, con chỉ cúi đầu xuống và nói chuyện với cô ta."
Hoắc Ưng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt vẫn mang theo vẻ dữ tợn, trong mưa gió năm tháng, sự dữ tợn này không công khai, nhưng lại được trau chuốt đến một kết cấu, đối đầu sẽ khiến người ta cảm khái bị sốc, làm người sẽ không dám vượt qua các quy tắc trước mặt ông ta.
Hoắc Ưng nhìn anh ta một cái, sau đó ném vài tấm ảnh lên bàn trước mặt anh ta, "Vậy anh có thể giải thích những bức ảnh này không?."
Hoắc Dịch Bắc cầm bức ảnh lên, sắc mặt liền thay đổi ngay khi nhìn thấy nội dung trên bức ảnh, hai người đang ở trước cửa biệt thự của Trình Tuệ Tuệ ở nước ngoài, anh ôm cô từ biệt, bức ảnh được chụp rất rõ ràng, họ đang ôm và hôn nhau.
Hoắc Dịch Bắc nhìn chằm chằm vào bức ảnh anh ta hôn Trình Tuệ Tuệ, anh từ từ sắp xếp lại một số suy nghĩ trong sự bàng hoàng của mình. Anh nghĩ đến ánh mắt hưng phấn của Lâm Âm lúc sáng, cho nên cô mới chụp bức ảnh này? Vậy nên khi thấy họ ôm hôn nhau, cô ấy không ngăn cản ngay mà chụp ảnh trước?
Lâm Âm bình tĩnh như vậy sao?
Lúc sau khi chụp, anh ta cho rằng cô sai, nhưng cô không lấy nó ra để phản bác lại anh mà sau đó gửi cho Hoắc Ưng. Ngoài điều này ra, ai đã chụp hai bức ảnh ở nước ngoài? Cũng là Lâm Âm sao?
Làm sao cô ấy biết địa chỉ của Trình Tuệ Tuệ ? Anh ta cứ che giấu chuyện này rất tốt, ngay cả nhà họ Hoắc cũng không biết, sao cô ấy có thể biết được?
Vậy cảnh tượng hôm nay thực ra là do một mình Lâm Âm sắp đặt? Cô cố ý đào một cái hố, nhưng anh và Trình Tuệ Tuệ đã nhảy vào mà không nhận ra?
Hoắc Dịch Bắc đang nghĩ ngợi lung tung, nhưng Hoắc Ưng đột nhiên từ trên bàn đứng lên, trầm giọng hỏi anh ta: "Như thế nào không mở miệng nói? Không phải anh đã nói không liên quan gì đến người phụ nữ đó sao? Vậy những bức ảnh này là như thế nào? Lúc này lại muốn nói dối? Ảnh chụp ghép thành? "
Hoắc Dịch Bắc biết những tấm ảnh này Hoắc Ưng có thể ném ra trước mặt anh, ông đã sắp xếp người đến điều tra tình hình của biệt thự nước ngoài.
Hoắc Dịch Bắc nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh, hiện tại không thể lộn xộn, nhất định phải nghĩ ra biện pháp đối phó tiếp theo càng sớm càng tốt.
"Tôi là cha của anh, sao anh dám giở trò nhỏ này trước mặt tôi?! Nói dối tôi không chớp mắt!" Hoắc Ưng cao giọng, sắc bén nói, "Anh biết cô ấy là con gái của A Trấn, anh còn cùng cô ta đã ở bên nhau, A Trấn suýt nữa đầu độc ta, anh cả của anh và mẹ kế của anh. Anh còn dính líu đến con gái của bà ta vì một kẻ độc ác như vậy, vậy nên khi con gái A Trấn mất tích, anh lại bí mật đem cô ta đi nước ngoài? Anh đã âm thầm bảo vệ cô hết thảy những năm này? Tại sao? Anh còn phải bảo vệ cô ta, trở lại tìm chúng ta tìm cách báo thù? Hay là, anh chính là anh tìm cách báo thù? "
Hoắc Dịch Bắc thân thể cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, lời nói của Hoắc Ưng làm cho hắn sợ hãi, vội vàng nói: "làm sao cha có thể tưởng con như vậy"
"Vậy thì anh nói đi, tại sao lại vướng vào người phụ nữ đó?"
Hoắc Dịch Bắc biết rất rõ rằng những lời ngụy biện không còn hữu ích vào lúc này nữa. Anh nói: "Tôi được nuôi dưỡng bởi nhà ông ngoại Trình Tuệ Tuệ và dì A Trân đã chăm sóc tôi rất chu đáo. Tôi thực sự không biết nữa, và tôi không biết rằng dì A Trân lại mang trong mình nỗi uất hận lớn như vậy. Nhưng khổ một đằng, những sai lầm mà A Trân phạm phải không ảnh hưởng đến con gái bà. Tôi và cô ấy quen nhau từ khi chúng tôi còn nhỏ, và chúng tôi yêu nhau từ từ, điều này nằm ngoài khả năng kiểm soát của tôi. Tôi sợ các người có thành kiến
với cô ấy mà không dám thừa nhận. "
Hoắc Ưng cười nhạo, "Yêu nhau, yêu nữ nhân này như vậy, sao lại đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô gái nhà họ Lâm? Bây giờ người nhà họ Lâm tới tìm ta nói chuyện, sao có thể nói cho bọn họ biết?"
Hiện tại phương hướng của sự việc đã hoàn toàn vượt quá sự kiểm soát của Hoắc Dịch Bắc. Hắn là người giỏi nhất điều khiển mọi việc, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Nhưng hiện tại, tiến độ sự việc hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn. Hắn lần đầu tiên bị thua thiệt. Anh ta không còn biết làm thế nào để giải quyết nó một cách bình tĩnh.
Hoắc Dịch Bắc thực sự muốn phản bác, Hoắc Ưng có tư cách gì để chỉ ra lỗi trong mối quan hệ của anh ta? Ông có thể buộc tội anh ta qua lại với con gái của kẻ suýt đầu độc ông ta, nhưng ông ta không đủ tư cách để buộc tội anh ta với Trình Tuệ Tuệ, trong khi lợi dụng Lâm Âm, không phải ông ta cũng thường xuyên ra bên ngoài hái hoa ngắt cỏ khi cưới mẹ anh ta sao?
Nhưng là Hoắc Dịch Bắc tỉnh táo, biết rằng mình không thể nói ra.
"Chuyện này ba không cần bận tâm, con sẽ tự mình đến nhà họ Lâm giải thích."
"Anh muốn giải thích? Làm thế nào để giải thích? Anh thực sự khiến tôi quá thất vọng Hoắc Dịch Bắc." Hoắc Ưng nén cơn tức giận, "Hiện tại, anh có thể gác việc kinh doanh đồ ăn ở phúc thái sang một bên."
Hoắc Dịch Bắc trong lòng thở dài, phúc thái thực phẩm không cho hắn nữa sao? Đây có phải là để từ từ lấy đi sức mạnh của anh ta và làm cho anh ta hoàn toàn mất đi khả năng cạnh tranh của mình? Tuy nhiên, Hoắc Dịch Bắc cũng biết lúc này không thể cùng đối Hoắc Ưng mà nghịch đối, hai tay bị anh ta nắm co quắp, nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn đáp lại, "đã biết."
Hoắc Dịch Bắc ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Ưng, trở về phòng ở nhà của Hoắc Dịch Bắc, không bật đèn, anh ta đứng trong bóng tối, bóng tối nhuộm cả người anh, trong bóng tối chỉ có đôi mắt sáng lên ánh sáng lạnh lẽo. Như dã thú treo trong bóng tối, nó nguy hiểm và hung dữ với một sự lạnh lùng tàn nhẫn.