Dạ Khúc Op.9 No.2 Của Chopin

Chương 7

1

Trực giác của Thôi Dĩnh luôn đúng đến đáng sợ.

Buổi sáng hôm sau, giám đốc của Thưởng Hoan là Lưu Hữu Quý gọi điện thoại cho hắn, báo rằng có nhân viên xảy ra chuyện, cảnh sát đã bắt đầu điều tra, mong hắn có thể đến đây giúp mọi người yên lòng.

Trên đường đến Thưởng Hoan, mí mắt Thôi Dĩnh thỉnh thoảng giật giật, tay nắm vô lăng đều là mồ hôi.

Lúc Lưu Hữu Quý nhìn thấy hắn thì thở dài nhẹ nhõm, y liếc cảnh sát đang đứng cách đó không xa, nói nhỏ: "Thôi gia, cảnh sát nói Thi Hiểu chết ở phòng trọ, bởi vì cậu ta làm thêm ở Thưởng Hoan nên mới đến đây để điều tra."

Thôi Dĩnh hỏi: "Thi Hiểu làm chức vụ gì?"

Lưu Hữu Quý xấu hổ chớp mắt, cười gượng: "Thôi gia bận rộn nên hay quên, Thi Hiểu chính là người đêm qua đã phục vụ ngài."

Thôi Dĩnh yên lặng một lúc mới nói: "Tôi không hỏi tên cậu ta."

Hai cảnh sát đi tới, người lớn tuổi hơn gật đầu với Lưu Hữu Quý: "Anh Lưu, tình huống cơ bản chúng tôi đã rõ. Bảng chấm công cho thấy ca làm của Thi Hiểu kết thúc lúc 9 giờ tối, bình thường tầm 9 giờ 20 sẽ rời đi. Thế nhưng khi trích xuất camera ở bên đường đối diện, chúng tôi phát hiện tối hôm qua đến tận 10 giờ 40 cậu ấy mới rời khỏi đây, chúng tôi cần xem camera của các anh để biết khoảng thời gian đó người bị hại đã ở cùng với ai."

Lưu Hữu Quý chưa kịp lên tiếng thì đã bị Thôi Dĩnh chặn lại: "Hai vị cảnh sát không cần xem đâu, tôi đã ở cùng cậu ấy."

2

Hai cảnh sát ngồi xuống, trên bàn dựng một cái máy quay.

Thôi Dĩnh cầm lấy ly trà Lưu Hữu Quý bưng tới, trước mặt hai vị cảnh sát cũng để mỗi người một ly.

"Anh Thôi, toàn bộ quá trình thẩm vấn sẽ được ghi lại, mong anh trả lời thành thật những câu hỏi sau đây." Cảnh sát tên Vương Thành nghiêm túc, "Bắt đầu quá trình thẩm vấn."

Thôi Dĩnh nói: "Được."

"Ngày hôm qua, tức ngày 24 lúc 9 giờ tối, người bị hại Thi Hiểu kết thúc giờ làm, 10 giờ 40 rời khỏi Thưởng Hoan, trong 1 giờ 40 phút đó anh đã ở cạnh cậu ấy đúng không?"

"Đúng vậy." Thôi Dĩnh nói rất bình tĩnh, tay đan vào nhau đặt trên đùi, "Chúng tôi vẫn luôn ở trong phòng Xuân Ấm trên tầng 4 Thưởng Hoan, 10 giờ 40 Thi Hiểu rời đi, 11 giờ thì tôi xuống lầu."

"Hai người làm gì trong phòng?"

Thôi Dĩnh nhìn viên cảnh sát như nhìn thấy chuyện lạ, cười nhẹ: "Làʍ t̠ìиɦ."

Vương Thành hơi xấu hổ, viên cảnh sát nhỏ tuổi hơn ngồi cạnh đã đỏ mặt, giả bộ cúi đầu ghi chép.

"Anh có quan hệ gì với Thi Hiểu? Người yêu sao?"

"Không phải, hôm qua là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy." Thôi Dĩnh trầm ngâm một chút, "Bỗng nhiên nảy lòng tham."

"Xin lỗi cho tôi hỏi thêm." Vương Thành căng da đầu hỏi, "Động tác của anh có kịch liệt không?"

"Không." Thôi Dĩnh mặt không đổi sắc, "Cậu ấy không bị thương, tôi cũng không bắn bên trong."

Vị cảnh sát trẻ mặt đỏ như cà chua chín.

"Tối qua sau 11 giờ anh đi đâu?"

"Nửa Phần." Thôi Dĩnh nhấp một ngụm nước trà, nhìn vụn lá trà chìm ở đáy ly tạo nên một lớp nước xanh, "Từ 11 giờ đến rạng sáng 3 giờ, tôi đều ở Nửa Phần. Ở đó có camera, giám đốc của Nửa Phần là Ngô Gia An cũng có thể làm chứng."

Cửa sổ đột nhiên bật mở, giấy tờ trên mặt bàn bị gió thổi xao động, bầu trời âm u bị tia chớp xé thành hai nửa, mưa đổ không một lời báo trước. Sấm sét chợt vang, bàn tay cầm bút của người cảnh sát trẻ hơi run lên, bút mực đen rơi xuống bàn lăn thành một vòng rồi đáp xuống mặt đất. Từ mặt trời rực rỡ đến mưa to gió lớn cùng lắm chỉ có nửa phút, loáng thoáng nghe thấy tiếng người qua đường vừa kinh ngạc vừa tức giận.

"Sao gần đây toàn tự nhiên đổ mưa rồi sấm chớp thế nhỉ?" Vương Thành nhíu mày, đứng dậy đóng cửa sổ rồi khom lưng nhặt bút lên.

Cửa sổ được đóng lại nhưng vẫn vang lên những tạp âm rất nhỏ, biến mất ở tiếng mưa rơi.

3

Sau khi xác nhận chứng cứ ngoại phạm của Thôi Dĩnh, hai viên cảnh sát đều thả lỏng, thái độ đối với hắn cũng thân thiện hơn.

Vương Thành đứng lên, cười bắt tay với hắn: "Cảm ơn anh Thôi đã phối hợp điều tra, anh có thể đi rồi."

Thôi Dĩnh gật đầu, hỏi bọn họ: "Tôi có thể biết Thi Hiểu chết thế nào không?"

Vương Thành và cảnh sát trẻ liếc nhau, nghĩ đến lại thấy rùng mình.

"Không tiện nói cũng không sao." Thôi Dĩnh cài lại áo khoác, "Nhân viên của tôi xảy ra chuyện, tôi chỉ muốn biết để dễ trấn an những người khác thôi."

Vương Thành thấp giọng nói: "Cũng không phải là không thể nói, hẳn là phía truyền thông đã bắt đầu thêu dệt rồi. Thi Hiểu chết trên giường trong phòng trọ, động mạch chủ ở cổ bị cắt, trên người có dấu vết bị tra tấn và tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô, hạ thân bị rách, theo điều tra ban đầu thì trước khi chết đã bị xâm hại. Còn nữa," Hai mày của Vương Thành nhíu chặt, nghĩ đến hiện trường lại hơi cảm thấy buồn nôn, "Hai tay của cậu ta bị chặt đứt."

Đồng tử Thôi Dĩnh co lại, phòng tuyến tâm lý ầm ầm sụp đổ, suýt chút nữa thì không giữ được vẻ mặt thong dong. Hắn nghe thấy tiếng thở khó nhọc của mình, một tiếng lại một tiếng tựa như người đang chết đuối, chìm xuống biển sâu không thể thoát ra.

4

Lúc đi đến bãi đỗ xe, Thôi Dĩnh cho rằng bản thân vẫn còn bình tĩnh.

Cho đến khi cố mấy lần vẫn không thể cắm được chìa khóa vào ổ, hắn mới nhận ra rằng tay mình đang run rẩy.

Nhìn vào kính chiếu hậu, Thôi Dĩnh thấy một gương mặt đang hoảng loạn mê mang.

Hắn đến trường học của Chiêm Thù Hạc.

Thôi Dĩnh từng tới đây đón cậu rất nhiều lần, lập tức đi lên lầu. Đẩy ra cửa văn phòng, trong phòng có hai cô giáo trẻ quay đầu nhìn hắn.

Thôi Dĩnh hỏi: "Cho hỏi thầy giáo Chiêm có ở đây không?"

Cô gái trẻ nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn trả lời nhiệt tình: "Thầy Chiêm đang xin nghỉ bệnh, đã lâu không tới trường rồi." Hai má cô hơi đỏ, "Anh tìm cậu ấy có việc gì không?"

Thôi Dĩnh thở nhẹ một hơi, nói: "Không có việc gì, cảm ơn cô."

Lúc đi xuống hắn tiện tay tìm đọc tin tức hôm nay, vụ gϊếŧ người dã man quả nhiên đã lên rất nhiều trang báo và thu hút lượt đọc không nhỏ.

"Một tuần có tới hai vụ gϊếŧ người tương tự. Liệu đây có phải án mạng liên hoàn?"

"Vụ án nam thanh niên bị chặt tay sau khi chịu xâm hại tìиɧ ɖu͙©."

......

Thôi Dĩnh thoát mạng, trầm mặc hồi lâu rồi gọi cho Phùng Nhiên.

"Anh Nhiên," Thôi Dĩnh nghe thấy giọng nói khản đặc của chính mình, cứ như yết hầu đã bị gió cát ăn mòn, "Tôi muốn nói chuyện với anh."

—————————————