1
Điều Thôi Dĩnh thích nhất khi làʍ t̠ìиɦ với Chiêm Thù Hạc chính là nghiêng đầu ngắm nhìn tay người nọ vò lấy ga trải giường.
Thon dài, trắng nõn, xinh đẹp.
Đó là bàn tay thuộc về dương cầm, ngón tay như ngọc thuôn dài, đầu ngón tròn trịa no đủ. Thôi Dĩnh từng ép Chiêm Thù Hạc thủ da^ʍ cho bản thân xem, một tay ở phía trước nắm lấy phân thân tuốt động, một tay ở phía sau tự mình đâm chọc hậu huyệt. Từ đầu đến cuối, Thôi Dĩnh vẫn luôn ngắm nhìn đôi tay ấy.
Chiêm Thù Hạc của hiện tại vẫn đang nhỏ giọng bật khóc, lông mi mang theo nước mắt, trên bờ mông trắng nõn in đầy dấu tay, cậu nâng mông hạ eo để người phía sau có thể thuận lợi tiến vào càng sâu, đầu v* dựng thẳng.
2
Đây là năm thứ tư Chiêm Thù Hạc đi theo Thôi Dĩnh.
Đột nhiên Thôi Dĩnh muốn đi xem biểu diễn, liền tỏ vẻ trí thức mà chọn thưởng thức nhạc hội.
Chiêm Thù Hạc là người cuối cùng lên sân khấu, cậu diễn một nhạc phẩm của Chopin.
Thôi Dĩnh nhìn cậu diễn tấu dưới ánh hào quang, áo bành tô tinh xảo, nơ trắng ngay ngắn, đầu ngón tay lưu loát lướt trên những phím đàn, ưu nhã cao quý.
Đến khi bế mạc, Chiêm Thù Hạc mỉm cười cúi chào, Thôi Dĩnh cương rồi. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy bên trong ánh mắt trong veo của Chiêm Thù Hạc lúc ấy chỉ có một mình hắn.
3
Khi đó ngồi cạnh Thôi Dĩnh là Ngô Gia An, gã thấy Thôi Dĩnh im lặng mà nhìn chăm chú vào Chiêm Thù Hạc trên khán đài, lập tức hiểu được tâm tư của hắn.
Thôi gia thích sao? Ngô Gia An hỏi.
Thôi Dĩnh gật đầu, sai gã đi điều tra.
Giống như suy đoán của hắn, Chiêm Thù Hạc có lý lịch sạch sẽ, bố mẹ đều là giáo viên, học dương cầm từ nhỏ, đến giờ đã có chút danh tiếng. Trên ảnh chụp trông còn trẻ hơn ở ngoài vài tuổi, lớn lên thật ngoan ngoãn dễ nhìn.
4
Sau khi buổi diễn thứ hai kết thúc, Thôi Dĩnh tiến vào hậu trường.
Chiêm Thù Hạc đang thay quần áo trong phòng thay đồ, toàn thân chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, tấm lưng trơn bóng cúi xuống, eo nhỏ vô cùng xinh đẹp, hai đùi thon dài thẳng tắp. Cậu nghe thấy có người đi vào, hơi giật mình quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt của Thôi Dĩnh.
Thôi Dĩnh vuốt ve từ lưng xuống đến eo cậu, cảm nhận sự mềm mại dưới lòng bàn tay. Chiêm Thù Hạc sợ hãi run nhè nhẹ nhưng lại không dám giãy giụa.
Trong tay Thôi Dĩnh có súng.
Theo tôi đi. Thậm chí Thôi Dĩnh còn không tự giới thiệu, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Chiêm Thù Hạc.
5
Thật ra không có đường sống cho lời từ chối.
Đêm đến Thôi Dĩnh mang Chiêm Thù Hạc về nhà hắn, hai người ở trước cửa sổ sát đất làʍ t̠ìиɦ. Hiển nhiên đây là lần đầu tiên của Chiêm Thù Hạc, cậu dường như chẳng biết gì về tìиɧ ɖu͙©, chỉ biết ôm lấy cánh tay hắn nhắm mắt lại chịu đựng cảm giác hậu huyệt bị dương v*t xỏ xuyên.
Em rất đẹp. Thôi Dĩnh nói nhỏ bên tai cậu.
Chiêm Thù Hạc đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn hắn.
6
Thôi Dĩnh cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ giữ Chiêm Thù Hạc bên người nhiều năm như thế.
Trên con đường này mỗi đầm nước đều vừa thâm sâu vừa vẩn đυ.c, mỗi ngày hắn đều như đi trên lưỡi dao, không phải chính mình đổ máu thì trên tay cũng dính máu người khác.
Có bạn giường cố định là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu nảy sinh tình cảm liền dễ dàng bị kẻ thù sử dụng để uy hϊếp, đồng nghĩa với việc tự tạo cho mình một điểm yếu trí mạng.
Địa vị của hắn rất cao, vừa giỏi giang vừa liều mạng giúp hắn thăng tiến nhanh chóng. Ngồi ngang hàng với hắn chỉ có bốn người, thế nhưng trong bọn họ lại chỉ có người vào sớm nhất là Phùng Nhiên đã từng gặp qua Boss.
Điều này nghe có vẻ phi lý thế nhưng lại là sự thật. Không còn ai biết thân phận thật sự của Boss, đây vẫn là một điều bí ẩn.
7
Thay vì nói là bang phái xã hội đen, chi bằng nói đây là một tập đoàn với hệ thống tổ chức nghiêm mật.
Nơi đây có hẳn một thể chế thăng tiến, là của mày thì nhất định sẽ thuộc về mày, vậy nên tất cả mọi người đều liều mạng mà bò lên trên. Mới đầu sáng lập có bảy người, sau một hồi tranh đấu quyền lực, tàn sát lẫn nhau thì cuối cùng chỉ còn lại một người duy nhất nắm được tất cả quyền lực trong tay.
Bởi vì ban đầu khi sắp xếp theo vai vế, tuổi tác của người này nhỏ nhất nhưng thủ đoạn cũng tàn nhẫn độc ác nhất, một tay thanh trừ tất cả gia quyến đối thủ nên trong giới bất luận là ai cũng đều nhún nhường xưng một tiếng Thất gia.
Mặc dù không xuất hiện nhưng danh tiếng cũng khiến người khác run sợ.
8
Người người đều hiếu kỳ, Thôi Dĩnh cũng từng bâng quơ hỏi Phùng Nhiên rốt cuộc Thất gia là người như thế nào.
Phùng Nhiên chỉ châm thuốc rồi lắc đầu nói, không miêu tả được.
Gã hỏi lại Thôi Dĩnh, chú cảm thấy Thất gia sẽ trông ra sao?
Thôi Dĩnh nghĩ rồi trả lời, hẳn là rất cường trắng, trên lưng đều là hình xăm, gương mặt phổ thông chỉ cần ném vào đám đông là tìm không thấy, rất giỏi ngụy trang, tính tình không tốt, lòng dạ rất sâu, đã chướng mắt ai thì sớm muộn gì cũng sẽ hành chết người đó.
Phùng Nhiên nghe xong thì cười lớn.
Gã nói, bây giờ là thời đại nào rồi mà làm đại ca còn phải xăm mình? Không phải chính chú còn chẳng xăm hình đấy thôi.
Thôi Dĩnh bật cười.
9
Thôi Dĩnh đến trường đón Chiêm Thù Hạc.
Cậu rất nổi bật giữa đám đông, lúc ra khỏi cổng trường thì giơ tay tạm biệt các đồng nghiệp, không quên kèm theo một nụ cười nhẹ nhàng.
Thôi Dĩnh rất thích nhìn cậu cười.
Bản thân hắn không phải là một người thích cười, đa số thời gian đều là trầm ngâm yên lặng. Gϊếŧ người nhiều thì lòng nguội lạnh, trong người luôn luôn có dã tính tùy thời bộc phát khiến bản thân thường xuyên trở nên hung hãn, tâm tình khó dò, cảm xúc thất thường. Thế nhưng khi Chiêm Thù Hạc ở bên cạnh hắn, Thôi Dĩnh lại dễ dàng cảm thấy yên lòng.
Người có tâm tàn nhẫn tay dơ bẩn chắc hẳn đều thích những thứ sạch sẽ thuần khiết, trời sinh đã bị thứ ấy hấp dẫn.
Chiêm Thù Hạc nhìn thấy hắn thì lập tức mỉm cười rạng rỡ, vội vàng bước nhanh tới ngồi vào trong xe.
Thôi Dĩnh đưa cậu đi xem phim.
Trên màn chiếu là một bộ phim nghệ thuật, cũng là thể loại mà Chiêm Thù Hạc thích nhất. Cậu xem chăm chú đến mức mắt cũng tiếc nháy, môi hơi mím lại.
Thôi Dĩnh thì chẳng có mấy hứng thú với phim ảnh. Hắn bao cả phòng chiếu, người xem chỉ có hắn và Chiêm Thù Hạc, hiển nhiên không phải tới đây chỉ để ngồi xem phim.
Thôi Dĩnh ôm người ngồi lên đùi, ung dung thong thả cởϊ qυầи cậu xuống.
Chiêm Thù Hạc hoảng hốt, vừa xấu hổ vừa không dám phản kháng, chỉ biết nhút nhát giữ đai quần mà sợ sệt nhìn hắn. Thôi Dĩnh nói, buông tay.
Cậu đành phải bỏ tay xuống. Theo hắn mấy năm, Chiêm Thù Hạc hiểu rõ Thôi Dĩnh nói một không nói hai, biết chuyện hắn ghét nhất là người khác không nghe theo lời mình, vậy nên cậu không dám làm hắn tức giận.
Thôi Dĩnh cởϊ qυầи cậu xuống lộ ra cặp đùi trắng nõn. Hắn ôm lấy eo nhỏ mềm mại mà dẻo dai của Chiêm Thù Hạc từ phía sau, đâm vào hậu huyệt cậu, từng chút từng chút thúc lên trên.
Đứng đằng sau hai người là ba vệ sĩ, tất cả đều mắt nhìn mũi mũi hướng tim, giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy.
Phân thân của Chiêm Thù Hạc bị Thôi Dĩnh nắm trong tay, lỗ nhỏ bị đâm đến hoàn toàn mềm nhũn, tận tình mở ra để hầu hạ dương v*t cứng rắn. Lúc bắn tinh Chiêm Thù Hạc kiệt sức ngửa người ra sau, nhắm mắt kiềm chế dựa vào trên vai Thôi Dĩnh, trên trán là mồ hôi ướt sũng.
Thôi Dĩnh chỉnh lại tư thế của cậu rồi lại đâm vào lần nữa. Chiêm Thù Hạc ngồi trên đùi hắn, bởi vì ngồi quá cao nên chân không thể chạm tới mặt đất, trọng lực cả người đều dồn vào vị trí hai cơ thể tiếp xúc. Thôi Dĩnh liếʍ đầu v* cậu, động tác thô bạo không cho phép phản kháng, lúc bắn tinh liền mạnh mẽ hôn lên môi cậu.
Thôi Dĩnh nói, bảo bối sinh nhật vui vẻ.
Chiêm Thù Hạc hạnh phúc ôm chặt cổ hắn, đáp lại nụ hôn.
10
Sáng hôm sau Thôi Dĩnh nhận được tin báo.
Phùng Nhiên, Thôi Dĩnh, Ngụy Tử Việt, Đàm Huy và Triệu Khiết Nhuế là năm người ở tầng thứ hai của kim tự tháp, công việc không giống nhau nhưng đều nghe lệnh trực tiếp từ Thất gia. Mỗi mệnh lệnh đều được gửi qua tin nhắn bằng số điện thoại dùng một lần, dùng xong liền bỏ, cứ 9 ngày sẽ có một lệnh mới. Tất cả mệnh lệnh đều là ám hiệu, cứ 36 ngày đổi mật mã một lần, trước đó một ngày Phùng Nhiên sẽ đưa cho bốn người còn lại bảng mật mã mới.
Thôi Dĩnh vẫn chưa nghĩ ra tại sao lại cứ phải là 9 và 36 ngày.
Vừa không giống nhau vừa không phải số chẵn, nhìn không ra hàm nghĩa gì đặc biệt. Thôi thì Thất gia cũng không phải người thường, đương nhiên bọn họ sẽ không đoán được suy nghĩ của người.
Trí nhớ của Thôi Dĩnh rất tốt, làm việc lại cẩn trọng, mỗi lần nhận được mật mã thì lập tức học thuộc lòng, thuộc rồi thì xóa bỏ, làm việc hoàn toàn dựa vào trí nhớ. Hắn nhắm mắt nhớ lại bảng mật mã mới rồi kết hợp với những con số trong tin nhắn.
[21 giờ ngày 25, kho hàng số 82, Vương Chính Khải, 55kg, heroin, dẫn người.]
Thôi Dĩnh nhíu mày.
Thất gia không nói lời vô nghĩa, luôn luôn dùng câu chữ ngắn gọn nhất để truyền đạt nội dung. Thôi Dĩnh kiểm tra lại một lần, xác định so với bình thường thì lần này Thất gia nhắn nhiều thêm hai chữ: dẫn người.
Thôi Dĩnh cho rằng nhiệm vụ lần này có lẽ sẽ khá đặc biệt. Vương Chính Khải đã hợp tác với họ rất lâu, người này tiếc mạng, tham tài, vậy nhưng trong giới hai điều này cũng chẳng có gì xấu. Tiếc mạng khiến người ta cẩn thận, tham tài khiến người ta cần cù, làm việc sẽ không dài dòng, gọn gàng dứt khoát.
Thế nhưng Thất gia lại nhắc nhở hắn nên coi chừng.