[Hảo Đa Vũ] Ở Thế Giới Không Có Em

Chương 12

Đây là lần gặp riêng thứ ba của Santa và Hứa Manh.

Đáng lẽ anh không nên đi, bọn họ vừa mới hoàn thành một cái sân khấu, đã nói muốn cả nhóm ở lại cùng nhau xem lại sân khấu, nhưng Santa lại khăng khăng xin đi trước, thậm chí yêu cầu được đi một mình, người đại diện muốn đi cùng cũng bị anh cự tuyệt.

Khi ấy Santa cũng không biết vì cái gì, chỉ là nghe giọng nói bên kia điện thoại có cái gì đó không đúng, giống như thúc giục anh phải đến.

"Trên đường đến mua cho tôi một bó hoa, hoa gì cũng được." Hứa Manh thỉnh cầu như vậy.

Lần thứ ba Santa đến nơi Hứa Manh ở, cửa khép hờ. Sau khi Santa cẩn thận đóng cửa lại, anh đi vào trong một chút, thấy được Hứa Manh, cô ta không có ngồi trên sô pha mà ngồi trên mặt đất, ở cái bàn thấp trước mặt có đặt một cái thẻ ngân hàng, một chai thuốc, một cốc nước.

Hứa Manh ngẩng đầu nhìn Santa một chút, sắc mặt cô ta không tốt lắm, nhưng vẫn cười, liếc mắt nói: "Có người nào lại tặng bạn bè hoa hồng sao?"

Santa cúi đầu nhìn hoa trong ngực một chút, nhớ tới Lưu Vũ, trong lòng lại bắt đầu đau đớn, anh vô lực cúi đầu: " Ở tiệm hoa nhìn thấy, nó giống hệt bó tôi đã tặng em ấy, vì vậy tôi đã mua nó."

Hứa Manh một mực nhìn Santa, cô ta hôm nay có chút khác thường, ánh mắt nhìn Santa không rõ cảm xúc. Santa đi đến ngồi trước mặt Hứa Manh, đem hoa hồng đưa cho cô ta, Hứa Manh duỗi hai tay ra nhận, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn thấp nói: " Santa, tôi thật ngưỡng mộ Lưu Vũ."

"Ngưỡng mộ cái gì?"

"Ngưỡng mộ cậu ấy có một người cố chấp yêu cậu ấy như vậy, nhớ về cậu ấy, tìm kiếm cậu ấy... Tôi thật sự muốn gặp cậu ấy một chút, thật sự muốn nhìn xem người anh thích dáng dấp ra sao."

"Sẽ có cơ hội."

Hứa Manh lại nhìn về phía hoa hồng, cô ta đưa tay sờ sờ cánh hoa, trong mắt lộ ra một chút ôn nhu: "Thật đẹp, cũng tốt, tôi chưa bao giờ nhận được hoa hồng, hôm nay anh mang tới cũng coi như mãn nguyện."

"Sắc mặt cô không tốt lắm, cô có làm sao không?" Santa rốt cuộc vẫn hỏi ra khỏi miệng.

Hứa Manh không trả lời, cô ta cũng không nhìn Santa, chỉ nhìn chằm chằm hai tay, trầm mặc một hồi nói: "Santa, trước kia anh hỏi tôi, đi làm phẫu thuật gì. Hôm nay nói cho anh biết, đó là phẫu thuật thay đổi giới tính, giúp tôi từ nam phẫu thuật thành nữ..." Ngữ khí Hứa Manh rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như chỉ là đang nói hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm.

Santa kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, anh dường như không tin chuyện này lắm.

Hứa Manh nhìn vẻ mặt anh, cảm thấy có chút buồn cười, vậy mà cũng thật sự bật cười: "Nhìn bộ dạng này của anh giống như gặp quỷ không bằng...Cái này cũng không có gì kỳ quái như thế chứ! Chỉ là, sức khỏe tôi không tốt lắm, phẫu thuật phải chia làm ba lần, đây là lần thứ hai..." Nói đến đây, Hứa Manh lại trầm mặc, bi thương trong mắt như muốn tràn cả ra.

"Vì sao?" Santa nhẹ nhàng hỏi.

"Vì sao?" Hứa Manh lặp lại một lần nữa, mới nói, "Vì một người đàn ông, tôi muốn ở bên anh ta."

"Nếu như anh ta thật sự yêu cô..."

Hứa Manh cản lại lời Santa nói: " Sẽ không để ý tôi là nam hay nữ, đúng không?" Nói xong, cô ta nhìn về phía Santa.

Santa cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Hứa Manh lại cười một chút nói: "Tôi nếu sớm gặp được anh một chút có phải tốt không."

"Phẫu thuật thuận lợi chứ?" Santa nhìn thần sắc Hứa Manh thật sự không tốt lắm, "Anh ta không đi cùng cô sao?"

Hứa Manh vẫn không trả lời, ngược lại nói đến chuyện cũ: " Tôi có bao nhiêu yêu anh ta, vì anh ta, tôi đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, vì anh ta, tôi từ bỏ chuyện làm đàn ông, anh ta đã nói, anh ta sẽ lấy tôi, sẽ một lần nữa cho tôi một mái nhà..."

"Trước đây, tôi điều tra Thẩm Khải giúp anh, bạn học của chúng tôi trong lúc vô tình đã nói đến chuyện anh ta muốn kết hôn, tôi còn không tin," Hứa Manh khịt khịt mũi, nói tiếp: "Anh ta biết rõ tôi làm chuyện này vì anh ta mà."

Santa muốn đưa khăn tay cho cô ta nhưng Hứa Manh lắc đầu, cô ta dùng tay áo vuốt loạn xạ trên mặt một chút nói: "Về sau tôi tận mắt thấy, hôn lễ rất long trọng, càng nực cười hơn nữa là vợ anh ta đang mang thai, bụng lớn như vậy, sợ còn không kịp đẻ ấy chứ."

Hứa Manh đột nhiên cười ra tiếng, mặt mũi cô ta đều là nước mắt, dùng tay ấn xuống bụng, mới một lần nữa nhìn về phía Santa, giọng nói của cô ta càng trở nên sắc nhọn: "Santa, anh ta vẫn luôn lừa tôi."

"Khi anh ta lừa gạt tôi rằng sẽ lấy tôi làm vợ, vợ anh ta đã mang thai, anh ta biết rõ tôi vì anh ta mà không tiếc hủy hoại cơ thể, nhưng anh ta vẫn lừa gạt tôi..."

"Tại sao muốn lừa gạt tôi? Tôi vì sao lại tin tưởng đến như vậy?"

Santa không khỏi có chút tội nghiệp Hứa Manh, nhưng lại không biết nên nói gì, anh chỉ vụng về vươn tay, vỗ vỗ vai của cô ta.

Hứa Manh con mắt đỏ hoe, cô ta nhìn chằm chằm Santa nói: "Santa, tôi sống thật mệt mỏi, tôi thật sự không chịu nổi nữa, vì sao sống khổ như vậy, vì sao?"

"Không sao," Santa an ủi cô ta, cũng giống như an ủi chính mình, "Miễn là còn sống, chắc chắn sẽ có hi vọng."

Hứa Manh lắc đầu nói: "Không có hi vọng, tôi cũng không muốn sống nữa, tôi sống đủ rồi, cũng không kéo dài được nữa."

"Cô đừng nghĩ như vậy..."

"Santa, thật đáng tiếc, tôi thật sự rất muốn gặp Lưu Vũ, tôi thật sự rất muốn nhìn một chút, một người được anh yêu như vậy, dáng dáp sẽ ra sao."

"Chờ em ấy trở về, tôi giới thiệu em ấy với cô."

Hứa Manh khẽ gật đầu,nước mắt lại rơi xuống, cô ta không lau đi, chỉ nói: "Thật xin lỗi, vốn dĩ, hôm nay không nên gọi anh đến, nhưng tôi vẫn luôn lẻ loi trơ trọi, làm chuyện gì cũng là chỉ có một mình, tôi muốn lúc tôi đi, có người có thể bồi tôi."

Santa rốt cuộc ý thức được sự việc không đúng lắm, cảm giác sợ hãi quét tới toàn thân, Santa nửa đúng lên, liền vội hỏi: "Có ý gì? Cô muốn làm gì?"

Hứa Manh đem chiếc thẻ ngân hàng đẩy đến trước mặt Santa nói: "Lần phẫu thuật thứ hai vẫn chưa hoàn thành, tiền cũng không tốn bao nhiêu, trả lại cho anh."

"Hứa Manh, cô đến cùng..."

"Santa, nếu anh còn nguyện ý coi tôi là bạn, dùng tiền này mua cho tôi một chỗ ở nghĩa trang, mua xong thì lập cho tôi một ngôi mộ, đổi cho tôi... đổi thành nam đi. Tôi họ Từ, tên thật là Từ Mạnh, tôi cho anh xem thẻ căn cước một chút, anh là người Nhật, anh khẳng định sẽ không phân biệt được chữ Hán..."

"Tôi không muốn xem!" Santa mạnh mẽ ngắt lời cô ta, "Còn sống, còn sống mới có hi vọng, không có cái người kia thì sao, là nam hay nữ thì cũng thế thôi, sống thật tốt, sẽ có người yêu cô."

Hứa Manh xua xua tay nói: "Không sống được, mệt mỏi quá. Chỉ là thật xin lỗi, không thể lại cùng anh tìm Lưu Vũ, nếu có một ngày cậu ấy trở về, anh dẫn cậu ấy đến gặp tôi."

Santa rốt cuộc chú ý tới cô ta một mực đè tay lên bụng mình, vội vàng đi tới đỡ cô ta, nói: "Cô sao thế? Cô uống cái gì rồi?"

"Santa," Hứa Manh bắt lấy cánh tay Santa, "Anh đừng sợ, tôi rất chuện nghiệp, hẳn là có thể chết đẹp mắt một chút."

"Tôi đưa cô đi bệnh viện!"

"Tôi là dược sĩ, tôi biết dùng thuốc gì, dùng liều lượng ra sao, có thể gϊếŧ chết chính mình."

Santa mặc kệ cô ta, cố chấp gọi điện thoại cấp cứu, sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ nhìn theo bóng lưng của Santa, nói: "Santa, thật cảm ơn anh, cảm ơn anh hôm nay đã đến."

Lúc sau, xe cứu thương đến, nhưng chưa đến bệnh viện, người đã không còn thở. Cô ta đeo mặt nạ dưỡng khí không nói được lời nào, cuối cùng nhìn Santa một chút, còn mang theo một chút ý cười, cô ta nói đúng, bộ dạng cô ta ra đi rất đẹp mắt, ai đời chết mà nở nụ cười mãn nguyện như vậy chứ, thật là một người phụ nữ thích tự tung tự tác... không, anh ta nói thời điểm ra đi anh ta muốn lấy thân phận đàn ông để ra đi.

Santa vừa mới bước vào cửa, liền trực tiếp bị Riki lôi kéo đặt xuống ghế sô pha. Một đống ảnh đổ ập xuống nện vào mặt anh, nếu không phải còn có Châu Kha Vũ kéo lại, Riki có thể đã nhào tới cho anh một quyền.

Santa sờ lên thái dương, mép ảnh sắc bén cắt xẹt một vết máu. Santa bình tĩnh nhìn Riki và Châu Kha Vũ, không nói gì, cũng lười nhìn những tấm hình kia.

"Em bị chụp em có biết không? Vì sao nhất định phải đi? Đều muốn tốt cho em, vì sao lại muốn quay lại bộ dạng này!" Riki tức giận đến tim cũng phát đau, anh nhìn Santa, trong mắt dường như có thể phun ra lửa.

Châu Kha Vũ nhặt một tấm hình, lần nữa dơ trước mặt Santa: "Tốc độ nắm bắt thông tin của truyền thông hiện nay còn nhanh hơn cả tên lửa, cô ta chính là dược sĩ ở cái bệnh viện kia, đúng không?"

Santa lặng lẽ gật đầu.

"Vì sao?" Riki lớn tiếng chất vấn, "Sao cứ phải cùng loại người như vậy dây dưa? Em biết cô ta là ai sao? Em biết..."

"Em không biết!" Santa rốt cuộc đứng lên, anh hung hăng trừng mắt nhìn Riki nói: " Em không cần biết! Em chỉ biết, cô ấy tin tưởng em, cô ấy nguyện ý tin Lưu Vũ có tồn tại!"

"Lưu Vũ...Lưu Vũ...Lưu Vũ.." Riki cảm thấy buồn cười, anh thật sự bật cười: "Lại là Lưu Vũ, em quả nhiên chưa quên cậu ta, em vẫn luôn lừa gạt mọi người."

"Đúng!" Santa lạnh lùng nhìn Riki, lại nhìn Châu Kha Vũ, từng câu từng chứ nói: "Em không có quên em ấy, em sẽ không quên em ấy, vĩnh viễn sẽ không."

Châu Kha Vũ bắt lấy bả vai Santa, dùng sức lắc lắc hai lần nói: "Santa! Anh tỉnh táo một chút đi, không có Lưu Vũ, không có bằng chứng cậu ta tồn tại!"

Santa hất Châu Kha Vũ ra, quay người lên cầu thang, ở góc rẽ quay đầu lại, kiên định nói: "Em ấy tồn tại, anh yêu em ấy, đây chính là bằng chứng!"

Riki nhìn bóng lưng đã biến mất, dùng sức đè nén hô hấp nặng nề của mình, cắn hàm răng nói: "Kha Vũ, thuốc ngủ lần trước dùng còn không?"

Châu Kha Vũ hơi kinh ngạc, cậu biết Riki có biết bao quan tâm Santa, cậu không thể tin được Riki còn muốn tống Santa đến chỗ kia nữa, lắp bắp nói: " Ở trên lầu, lần trước là bởi vì anh ấy còn tín nhiệm chúng ta, lần này, cho dù có cho anh ấy cũng không chịu uống..."

"Vậy thì đánh bất tỉnh trói đi!" Riki lạnh lùng nói. Anh không thể nhìn Santa hãm sâu thêm nữa, anh không thể nhìn một người hư cấu hủy hoại đi Santa...

Về đến phòng Santa, bình tĩnh một lần nữa chỉnh điện thoại, mở ra quay, chậm rãi ngồi ở mép giường, mặt hướng camera, nói:

"Ngày 28 tháng 3 năm 2022, Santa đây..."

"Lưu Vũ, em khỏe không? Em ở đâu?"

"Mấy ngày trước sinh nhật anh, anh cầu nguyện, anh hi vọng em có thể trở về, anh hi vọng em có thể bình an, anh hi vọng tất cả mọi chuyện đều quay lại như cũ. Nhưng anh nghĩ, cầu nguyện cũng không cho phép nhiều như vậy được, cho nên anh chỉ cầu em có thể mau trở về."

"Lưu Vũ, Hứa Manh đi rồi, người duy nhất nguyện ý tin anh, chết rồi."

"Cô ấy nói sống khổ quá, cô ấy chịu không nổi... Lưu Vũ, anh cũng nhanh chịu không được," Santa khom lưng, hai tay đặt lên đầu gối, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, "Sống mệt quá, khổ quá..."

"Anh nên làm gì đây, Lưu Vũ, anh thật sự rất sợ, anh sợ có một ngày, anh cũng không chịu nổi...anh sợ anh chờ không nổi em."

"Anh sợ lắm, anh sợ có một ngày anh cũng sẽ quên mất em, anh cũng sợ một ngày anh không còn ở đây liền không có ai nhớ đến em..."

"Lưu Vũ, khi nào em mới chịu quay về..."

"Anh rất nhớ em, anh thật sự rất nhớ em..." Santa rốt cuộc không chịu nổi mà bật khóc, anh không muốn đè nén tình yêu và nỗi nhớ dành cho Lưu Vũ nữa, anh cũng không muốn tiếp tục chật vật trốn trốn tránh tránh, anh làm càn mà kêu khóc, căn phòng trống trải tràn ngập tiếng khóc tuyệt vọng của chàng trai trẻ...

"Lưu Vũ, em ở đâu? Em đến cùng đã đi tới nơi nào..."

Anh không muốn giả vờ nữa, cũng không muốn diễn nữa, mặc cho mọi người coi anh thành tên điên, anh cũng không muốn nói dối nữa, anh yêu em, anh yêu Lưu Vũ...

Làm sao có thể nói em không tồn tại được?

Em làm sao lại không tồn tại, em đều đã chiếm trọn trái tim của anh, em làm sao có thể không tồn tại cho được.

Là anh nhất định phải yêu em, anh nguyện ý dùng tất cả những gì mình có, để đổi lấy em.