Năm Huyên Văn Đế thứ năm, trời đông giá rét.
Tần Tương nhìn tàn cục trước mắt, quân cờ trong tay không thể sắp đặt. Bốn bề thụ địch*, không khỏi làm nàng suy nghĩ vô cùng. Lại ngước mắt nhìn nhìn vị mưu thần của nàng, ánh mắt hắn dừng giữa đình viện, lạ tựa như đi đi vào cõi thần tiên của chính hắn. Nàng thở dài, dứt khoát kiên quyết mà ném quân cờ trong tay đi, ống tay áo nhanh chóng rút đi, mang theo gió. Lại quấy rầy mấy quân cờ có sẵn.
(*: Bốn bề đều có quân địch)
Vị mưu thần ở bên cạnh nàng đã qua hai lần thử. Lần lượt thử, biểu hiện của hắn không chê vào đâu được. Điều này khiến nàng dần dần thay đổi cái nhìn ban đầu. Mấy năm nay, nàng vẫn luôn buộc hắn lại bên người, mỗi ngày đều lôi kéo hắn ngắm hoa phẩm trà, châm hương tự sự. Vừa vặn thiếu niên bên cạnh bất đồng, khi mới gặp Tần Tương liền có thể nhìn ra trong mắt hắn có nguyện vọng và khát vọng mãnh liệt. Điều này có lẽ chính là cam nguyện che giấu ước nguyện ban đầu phía sau màn.
Hắn muốn làm gì, nàng cũng không quan tâm. Hắn nghĩ muốn gì, nàng không biết. Là bởi vì một câu trước đó, hắn đã lệch khỏi đường quỹ đạo cũ hai lần có thừa. Nhưng sao trời Hãn Hải trong mắt hắn chưa bao giờ ngừng lưu chuyển và gợn sóng. Thời gian chưa làm hắn thay đổi một cách vô tri vô giác.
Trận này, nàng lại bại. Nhưng nàng vẫn muốn lấy lại một chút mặt mũi.
Nàng bình tĩnh nói: “Xin lỗi, ta quấy rầy ván cờ rồi.”
Hoa Du hoàn hồn, ánh mắt dừng trên tàn cục đã loạn, cười nói: “Không sao, ta còn nhớ rõ.”
Tần Tương không chịu cúi đầu, ngẩng đầu lên nói: “Ta nói nó rối loạn, ngươi nghe không hiểu ư?”
Nghe vậy, hắn liền dừng động tác trong tay lại. Lời này có lẽ sẽ làm người khác nghe xong, sẽ rất thất vọng buồn lòng, nhưng hắn không có phản ứng gì, là bởi vì hắn là Tần Tương.
Rất lâu sau, nàng mới thấp giọng nói: “Cùng ta đi ra ngoài một chút đi.”
Hoa Du cười cười, rồi lại thở dài nói: “Được.”
Hắn phất ống tay trên bàn cờ một cái, sau một tiếng vang thanh thúy, quân cờ rơi đầy trên mặt đất.
Như vậy, trận này đã không còn sự thắng bại đáng nói.
Tần Tương bảo cung nhân lui xuống, cùng Hoa Du đi từng bước bên tường cung. Tường cung này không có giới hạn, màu son ánh tuyết trắng, chạy dài.
Nàng đi phía trước, vươn tay từ ống tay áo dày nặng, vừa đi vừa dựa vào khe rãnh mà năm tháng tích lũy.
“Ngươi cũng biết, ngoài tường là nơi nào?”
Hoa Du nói: “Ngoài cung.”
Tần Tương cười, dừng bước chân lại, xoay người nhìn hắn, nói: “Không, là bên ngoài.”
Nàng lại ngẩng đầu lên, nhìn không trung mà tường cung phân cách ra. Sắc trời xanh thẳm, không có một đám mây thấp thoáng nào, lại cũng không nhìn thấy giới hạn. Một cây thanh tùng sinh trưởng ngoài cung, nhánh cây lại lặng yên xâm nhập. Trên lá cây rậm rạp có tuyết trắng dày nặng.
Nàng cười, ảo tưởng nói: “Nơi đó có ngọn đèn dầu ấm áp vạn gia, có lời nói ấm lòng người khác, có phồn hoa tưởng tượng không đến, đây có lẽ là cả đời ta không nhìn thấy được.” Nói đến chỗ này, đột nhiên im bặt. Nàng luôn luôn cao ngạo lại rũ đầu xuống dưới, nàng cũng tham luyến phồn hoa bên ngoài. Như đang thở dài.
“Cho nên…” Nàng đang muốn nói lời nói còn lại, đã thấy thiếu niên kia vọt lên, ôm chặt lấy nàng.
Không biết tiểu hài tử nhà ai vui đùa ầm ĩ hay là thiếu niên ảo não đá cây này, tuyết trắng bao trùm trên nhánh cây tựa như hạt ngũ cốc bị đánh nghiêng lật úp xuống toàn bộ, chỉ vì Hoa Du giấu nàng ở trong ngực, tuyết trắng chưa rơi vào người cô chút nào, nhưng thật ra Hoa Du sống sờ sờ mà nhận hết tuyết trắng này. Trên thân hắn mặc trường bào màu trắng, không nhìn kỹ sẽ không có gì bất đồng, chỉ là mái tóc màu đen dính đầy bông tuyết.
Tần Tương còn chưa hồi phục lại tinh thần, sững sờ đứng ở đó.
Hồi lâu, nàng ngẩng đầu lên, thấy dung nhan tuấn dật gần trong gang tấc, cùng thần sắc hơi giật mình của hắn. Nhìn lông mi dài lại không hề chớp động của hắn. Nàng nói nhỏ: “Cho nên, ngươi có bằng lòng chạy ra khỏi nhà giam với ta không?”
Lại qua hồi lâu, hắn mới rũ mắt nhìn Tần Tương trong l*иg ngực mình, đôi mắt thâm thúy, rồi lại chợt hiện lên một tia ôn nhu. Tần Tương tin hắn nghe thấy được những lời này. Hắn đang… dao động sao? Nhưng cuối cùng hắn cũng không trả lời.
Năm Huyên Văn Đế thứ năm, hạ chí.
Mặt trời lùi qua dãy núi phía Tây, phương xa sáng ngời đã sớm bị tường cung che đi hơn phân nửa. Thời tiết càng thêm nóng bức, Tần Tương dựa nghiêng trong đình hóng mát, trong tay cầm chiếc quạt tròn, lay động chậm rì rì.
Không có tý gió nào, chứa nhiệt độ không bay đi, bị bỏng những người có lòng bất an trong cung.
Lời đồn nổi lên tứ phía, nàng lại thấy không sao cả.
Nghĩ đến đây, nàng cúi đầu gợi lên một nụ cười châm chọc.
Tiên đế trong miệng thế nhân, là Phụ hoàng của nàng. Mà năm đó trong mắt Mẫu Hoàng của nàng chính là một người hòa ái dễ gần, mẫu thân vất vả làm lụng vì nữ nhi. Cứ việc nàng chưởng quản hậu cung, có cách dạy con, nhưng tất cả đều yên bình như vậy. Nhưng điều này làm Tần Tương không hề nghĩ đến tương lai nàng sẽ là một thế hệ Nữ hoàng.
Năm năm trước, Phụ hoàng bệnh nặng, nhường ngôi cho Mẫu Hoàng, các chúng thần không người nào phản đối, dị tâm lại gợn sóng. Cải cách một loạt, làm thiên hạ thống trị của Mẫu Hoàng xuất hiện phồn vinh mới. Còn phồn hoa hơn khi Phụ hoàng tại vị, địa vị càng thêm củng cố. Đây cũng là điều nàng không nghĩ được.
Mẫu Hoàng sinh được một nhi một nữ, đến nay cũng chưa lập Thái Tử, nhưng cố tình hiện tại, trong cung bắt đầu truyền tai nhau Nữ hoàng bệ hạ sẽ lập Tần Tương là Hoàng Thái Nữ.
Điều này khiến nàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nàng không có bằng hữu nào, không biết nói hết như thế nào, đặt tất cả thống khổ ở dưới đáy lòng, nàng cũng không biết còn có thể căng bao lâu.
Lúc này, một bình trà lạnh đặt lên bàn, người đặt bình nói: “Suy nghĩ gì thế?”
Tần Tương không quay đầu lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào một gốc hải đường cành lá sum xuê, nói: “Mèo mà bệ hạ ban cho ta đã chết.”
Nàng cầm quạt chỉ chỉ vị trí gốc cây kia: “Nên chôn ở kia.”
Hoa Du nói: “Ồ? Chết như thế nào?” Bên trong tiếng nói pha trộn chút quan tâm.
“Ăn vụng điểm tâm của ta.” Nàng mở quạt ra, thần sắc vân đạm phong khinh. Nàng không quá để ý là ai làm.
Hoa Du nhíu mày, nói: “Vậy vì sao trong cung ngươi chỗ đất trồng trúc lại có dấu vết mới bị phiên động.”
Tần Tương rất bình tĩnh như cũ: “Đó là ta chôn đàn hương. Người khác đưa cho ta. Lâm Ký đã tra qua, đựng hơi lượng độc, sử dụng lâu dài sẽ khiến người khác tâm phiền ý loạn, thậm chí sẽ bị trí huyễn*.”
(*: Sinh ra ảo giác)
Hoa Du nghe thấy lời này, đột nhiên cười, trêu chọc nói: “Mạng ngươi thật tốt, cũng may ngươi có một người “trung thần” như Lâm Ký.
Tần Tương cũng cười cười. Lâm Ký làm bạn với nàng từ nhỏ, xác thật rất trung thành và tận tâm mới nàng. Mỗi lần hết sức nguy nan, có Lâm Ký ở đó, nàng luôn thực an tâm.
Nàng không hề để ý đến Hoa Du, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cuối cùng có một trận gió, xua tan khô nóng, có thể giúp nàng yên giấc. Những lời này nói ra, cũng thực sự làm nàng dễ chịu hơn nhiều, ít nhất đáy lòng nàng không quá sợ hãi.
Không biết qua bao lâu, khi tỉnh lại, nàng đã quay về tẩm điện. Nàng đứng dậy từ trên giường nệm, chỉ thấy cung nhân vội vàng đi đến.
Nàng vẫn nghe không ra âm thanh phập phồng như cũ: “Chuyện gì?”
Nô tỳ kia cung kính rồi hoảng loạn nói: “Lâm đại nhân trúng độc, tình huống hiện nay không được tốt, thỉnh điện hạ mau đến xem một chút.”
Tần Tương ngẩn ra, Lâm Ký!
Hoa Du ở một bên nhìn nàng vội vàng đứng lên, quên hết toàn bộ lễ nghi phiền phức, trực tiếp chạy ra ngoài. Cúi đầu lộ ra thần sắc nửa ưu nửa hỉ, xác thật, hắn chưa từng thấy nàng như vậy.