Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 107: Mua ruộng, đọc sách, tìm cha, chữa bệnh

Cố Vân Đông trong nháy mắt cư nhiên có chút chột dạ, chỉ là thực mau điều chỉnh tốt, nói, “Không phải cấp cho Vân Thư, là cho cha ta, thời điểm mua vải đều tính cho cả nhà, hiện tại mới nhớ tới, cha ta không ở đây…”

Đổng Tú Lan sợ nàng thương tâm khổ sở, vội nói, “Các ngươi khẳng định sẽ thực mau liền đoàn tụ, ngươi còn mua nhiều vải thế này sao? Ngươi nếu là tin tưởng được tay nghề của thẩm đây, thẩm giúp ngươi làm mỗi người một bộ.”

“Thẩm thật tốt.” Cố Vân Đông cười nói, “Thẩm thêu thùa giỏi, làm được xiêm y khẳng định không nói chơi, bất quá chuyện này phải nói cho tốt, phải trả tiền công, không thể chiếm tiện nghi của thẩm.”

“Này sao lại gọi là chiếm tiện nghi? Ngươi xem sau khi ngươi tới, nhà chúng ta mấy người đều được ăn nhiều thứ tốt, ngươi đi huyện thành một chuyến trở về còn cho bọn Nguyệt nhi đường hồ lô ăn, trong lòng thẩm không biết có bao nhiêu cảm kích đâu, chỉ là làm mấy bộ xiêm y cũng không phải công phu gì, cứ như vậy đi.”

Nói xong, Đổng Tú Lan không đợi nàng cự tuyệt liền đi ra ngoài.

Cố Vân Đông bật cười lắc đầu, cũng không cưỡng cầu.

Nàng thoáng sửa sang lại đồ vật một chút, liền đi phòng bếp xử lí hai con gà rừng.

Đã nói lúc trước là làm cho Thiệu Thanh Viễn một con gà hấp muối, một con gà cay.

Hai con gà đều đã được Đổng Tú Lan xử lí tốt, Cố Vân Đông động thủ chế biến mau hơn nhiều.

Trừ bỏ hai con gà rừng, nàng còn ở huyện thành mua một số nguyên liệu khác, nấu xong liền gọi Cố Vân Thư đem đến cách vách.

Cố Vân Đông ăn xong cơm chiều liền bắt đầu ngồi ở trên ghế cân nhắc sự tình, hiện giờ bản vẽ đã lấy về tới, Bành gia bên kia hẳn sẽ không đến tìm mình gây phiền toái.

Trước mắt nàng trừ bỏ xây nhà cùng mua xe ngựa, còn xấp xỉ hai trăm ba mươi lượng bạc.

Ở trong mắt người khác xem ra là rất nhiều, nhưng đối với Cố Vân Đông mà nói, lại là không đủ dùng. Không nói nàng không có cái loại tài sản cố định như là ruộng tốt, liền nói nàng muốn đưa Cố Vân Thư đi đọc sách, còn muốn tìm kiếm Cố Đại Giang, còn phải cấp Dương thị chữa bệnh, từng chuyện từng chuyện đều cần tiêu tiền, muốn nghĩ ít cũng không thể nghĩ.

Ruộng tốt nàng muốn mua vài mẫu, chính nàng không làm nhưng nàng có thể thuê nhân công.

Việc đi học của Vân Thư còn không vội, nghe thôn trưởng nói học đường ở trấn trên thu học sinh là muốn 6 tuổi trở lên. Vân Thư phải đợi qua năm mới đến 6 tuổi, cái này có thể hỏi thăm trước.

Còn Cố Đại Giang, chờ sau khi nhà được xây xong, nàng muốn đích thân đi Tuyên Hòa phủ một chuyến. Lúc trước đã nói tốt là hội hợp ở Tuyên Hòa phủ, Cố Đại Giang nếu là còn sống khẳng định sẽ đi, nhưng Tuyên Hòa phủ đã qua một trận bạo loạn, sự tình sau này liền không biết còn như trước không.

Cái niên đại này không có di động không có internet, muốn tìm một cá nhân thật sự là quá khó khăn.

Còn có bệnh của Dương thị, kỳ thật đây mới là sự tình Cố Vân Đông lo lắng nhất trước mắt. Nàng sợ máu bầm trong đầu nàng khuếch tán ra làm tăng thêm bệnh tình, chỉ mong Tống đại phu có thể sớm một chút trở về.

“Khấu khấu” cửa sổ bỗng nhiên truyền đến nhẹ nhàng tiếng gõ cửa.

Cố Vân Đông từ trên giường nhảy dựng lên, lập tức đi đến bên cửa sổ, “Ai?”

“Ta.”

Thiệu Thanh Viễn? Cố Vân Đông khóe miệng run rẩy một chút, “Chờ một lát.”

Nàng từ trong phòng ra tới, quả nhiên nhìn thấy người nam nhân đứng dưới ánh trăng thân ảnh phá lên cao lớn tuấn lãng.

Đậu má, vì cái gì bọn họ mỗi lần gặp mặt lại có cảm giác đêm hôm khuya khoắt lén gặp nhau thế này.

“Gà hấp muối cùng gà cay đều ăn rất ngon, đa tạ.” Thiệu Thanh Viễn nói.

“Đã nói tốt lúc trước là ngươi giúp ta, ta liền nấu đồ ăn ngon cho ngươi, lại nói ngươi hay săn mấy nguyên liệu con vật hoang dã chúng ta cũng ăn không ít.”

“Cho nên ta lại đây, còn muốn thỉnh ngươi giúp một chút.”

Cố Vân Đông sửng sốt, “Giúp cái gì?”Thiệu Thanh Viễn liền khom lưng, đem một cái túi đặt ở bên chân đưa qua.