Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng

Chương 34: Chương 34: Vịt động dục

Edit : Linhxu

Beta: ss Thanh Nhã

Trong trường học, Nam Cung Phiêu ngồi ở trên ghế đá bên cạnh hồ nhân tạo, nhìn chăm chú vào số điện thoại trên di động, nhưng không có dũng khí gọi. Đêm qua, cô đã muốn nói vô số lần với bản thân, anh ta chỉ là một người có bề ngoài giống Cung Trữ Trạch thôi, cũng không phải thực sự là anh, nhưng vẫn nhìn điện thoại như cũ, không ngủ một đêm.

“Ai…”

Khi mỗ nữ thở dài ba trăm sáu mươi tám lần, một bàn tay mạnh mẽ kéo cô lên, nắm tay cô chạy như bay đến cửa trường học.

Nam Cung Phiêu nghiêng đầu, thấy rõ ràng người kéo nàng, nhướng mi hỏi: “Finnie, cậu kéo tớ đi làm gì a?”

“Đến nhà cậu!”

“… Đến nhà của tớ làm gì?”

“Ôn tập.”

“Có trắc nghiệm sao?”

“Không.”

“Làm sao lại ôn tập?”

“Đi nhà cậu nhìn anh trai cậu.”

“…”

Nam Cung Phiêu bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, cô còn tưởng rằng chỉ là đầu óc những kẻ háo sắc trong trường học này vẫn chưa trưởng thành mà thôi, như thế nào ngay cả Finnie cũng có hứng thú với KING a?

Vừa ra đến cổng trường, Finnie đem Nam Cung Phiêu nhét vào trong xe hơi xa hoa nhà mình, còn mình cũng vội vàng tiến vào trong, vỗ vỗ chỗ ngồi lái xe: “Lái xe!” xe hơi màu đen chậm rãi lái đi xa trường học.

Về đến nhà, Finnie trực tiếp để cho lái xe rời đi trước, đôi mắt đẹp đánh giá biệt thự trước mắt, hít thở thật sâu. Trong tay không biết khi nào đã cầm một cái gương, kiểm tra trái phải một phen, đến khi xác định bản thân mình không gì không ổn, mới đem gương bỏ vào trong túi.

Nam Cung Phiêu lấy một cái chìa khóa trong ba lô ra, vừa nhìn động tác khoa trương của Finnie, khó hiểu hỏi: “Cậu xác định phải đến nhà tớ ôn tập?”

Finnie chải chải tóc, kiên định gật gật đầu: “Đương nhiên!”

“Nha… Tớ còn tưởng rằng tuyển mỹ nữ đâu.”

“Hì hì, nhanh chút! Anh trai cậu hẳn là đã về nhà .”

Nam Cung Phiêu bị cô đẩy vào hoa viên, nhìn bóng dáng hưng phấn của cô, làm sao cô ấy biết KING đã về nhà ?

Cô bán tín bán nghi mở cửa ra, bỗng dưng, một thân ảnh cao lớn thoảng qua trước mắt, tầm mắt hai nữ nhân lập tức dán vào trên người hắn. Chỉ thấy KING cởi trần, lộ ra thân trên cường tráng, cặp chân dài to lớn. Cái mông khêu gợi mặc một cái qυầи ɭóŧ màu đen, khiến hai cái sắc nữ thấp giọng rủa một tiếng, thật sự là mất hứng.

KING nghe thấy thanh âm mở cửa, quay đầu lại, nhìn thấy bốn đôi mắt mê đắm.

Ánh mắt Nam Cung Phiêu dừng ở nửa người trên của mỗ nam cơ bụng sáu múi, không khỏi nuốt nước miếng.

“Phốc!” mỗ nữ bên cạnh đã không chịu được áp lực, phun ra hai hàng máu mũi, vội vàng lấy tay che lỗ mũi.

“Cái kia…”

KING muốn nhắc nhở một câu, bàn tay mềm đã vươn tới tới, cắt ngang lời nói của hắn: “KING, em có đồng học ở đây, anh đừng chỉ mặc qυầи ɭóŧ ở phòng khách đi đi lại lại biết không?”

Lam mâu dời đi, chăm chú nhìn vào Nam Cung Phiêu, xem cô mày cao cao ngất khởi, sắc mặt vô cùng hờn giận. KING gợi lên một chút tươi cười tà ác, trước mặt các cô, đột nhiên dùng hai tay kéo kéo qυầи ɭóŧ, mỗ động tác lại làm cho địa phương kia quơ quơ!

“Phốc!!!” Nam Cung Phiêu rốt cục bị đánh bại, phi thường uất ức phun huyết đầu hàng.

Dáng người này, ánh mắt này, khí chất tà mị này, trò đùa dai này, nghịch ngợm này, nam nhân này thật sự rất thích hợp làm… Kỹ nam!

Mỗ nam liếc mắt một cái nhìn hai sắc nữ phun ra máu mũi kia, cao cao tự đắc, trở về trong phòng.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ rất nguy hiểm, Nam Cung Phiêu lập tức giữ chặt tay Finnie: “Đi, chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn vặt!”

“Nhưng là anh trai cậu …”

“Đừng quan tâm, anh ất chỉ là con vịt đang động dục!”

“…”



Trong siêu thị, Finnie phụ giúp đẩy xe mua sắm, Nam Cung Phiêu cầm lấy rau dưa, hoa quả. Xem giá, ăn uống tiết kiệm, từ nhỏ đã tập thành thói quen tốt.

Tuy rằng cuộc sống hiện tại đã đạt đến mức nào đó, cô vẫn là thích giá rẻ hơn, mua rẻ vẫn tốt hơn. Cô vào sinh ra tử, liều mạng tiếp nhận nhiệm vụ chỉ biết kiếm tiền, kiếm tiền thật là vô cùng vất vả.

Finnie nhìn bộ dáng hứng trí bừng bừng của cô, bất đắc dĩ nói: “Cậu thì tốt rồi, có thể cùng anh trai cùng nhau ở chung, nhà của tớ tất cả mọi người làm việc, trừ bỏ người hầu, bình thường đều không thấy được nửa bóng dáng ai cả.”

“Cậu không biết thống khổ của tớ, mỗi ngày đậy sớm như con dế để đến trường, quả thực là khổ hình lớn nhất.”

Hai tròng mắt Finnie đột nhiên sáng ngời, hưng phấn giơ ngón tay thẳng lên: “Đúng rồi, nói đến nam nhân, tối hôm qua tớ quen một soái ca, anh ta nói là người sáng giá nhất thành phố.”

“… sáng giá nhất?” Nam Cung Phiêu bỏ bít tết vào trong xe đẩy, nghi hoặc nhìn cô.

“Đúng vậy, anh ấy đánh bi a rất lợi hại, một tay ăn chơi, cho nên gọi là kẻ sáng giá nhất!”

“…”

“Tên hắn là… là Caligula? Ân, đúng! Caligula!”

Nam Cung Phiêu sửng sốt, nhăn mi lại, đến ngay cả động tác chọn lựa vật phẩm cũng chậm lại.

Cung Trữ Trạch đánh bi a cũng rất lợi hại…

Chết tiệt! Caligula này tại sao hắn ta lại có nhiều chỗ tương tự như vậy, hại cô luôn có ảo giác!

“Cậu biết không? Vốn tớ không thích nam nhân mắt đen, nhưng là khí chất của anh ta thật sự làm cho người ta không thể kháng cự.”

“… ừm.”

Mặt Finnie đột nhiên đỏ lên, nước mắt lưng tròng hai mắt nói: “Anh ấy còn hôn tớ dưới bóng đêm bờ biển, thật lãng mạn…”

“…” Nam Cung Phiêu càng nghe càng thấy không đúng, Cung Trữ Trạch là nam nhân bảo thủ, tuyệt đối sẽ không tùy tiện hôn môi nữ nhân khác.

Caligula, đúng! Caligula không phải anh ấy, nhất định không phải anh ấy!!!

Nam Cung Phiêu không có tâm trí để tiếp tục nghe Finnie lải nhải, hết sức chăm chú nghe nhạc MP3, tiến vào một không gian hoàn toàn khác, tiếp tục tránh trong thế giới bị phong bế của mình.

Hai người đẩy xe chở đồ đến trước máy tính tiền, Nam Cung Phiêu theo lấy thẻ ưu đãi trong ví ra, thanh toán tiền. Người bán hàng đưa cho các cô cái túi đầy tràn, Nam Cung Phiêu lập tức mỉm cười tiếp nhận, hai người rời khỏi siêu thị…

Nam Cung Phiêu cầm tờ quảng cáo giảm giá lên xem, Finnie vẫn còn tiếp tục nói về cái kia soái ca như thế nào “kẻ sáng giá nhất”, tung hoành trên sàn bi a, hai người đi về hướng bãi đỗ xe.

Vừa tới cửa bãi đỗ xe, chợt thấy mười mấy người chào đón, đứng ở trước mặt các cô.

“Cô chính là Nam Cung Phiêu!” Nam nhân cao lớn trước mặt, nheo đôi mắt lại nhìn chằm chằm Nam Cung Phiêu.

Nam Cung Phiêu nhìn thấy đối phương khí thế rào rạt, lập tức kéo Finnie ra phía sau mình, nheo đôi mắt lại: “Đúng!”

Finnie bỏ cô tay ra, không sợ chết tiến lên từng bước, giơ cằm lên: “Làm sao? Muốn đánh nhau à?”

Cô dù sao cũng là con gái của cục trưởng cục bảo an, loại ác nhân nào cô chưa thấy qua, chỉ là mấy nam nhân, cô không sợ!

“Ha ha… đúng vậy! Lên!” Tìm được đúng mục tiêu, nam nhân hét lớn một tiếng, mười mấy người đồng loạt lao lên.

Nam Cung Phiêu nhanh tay lẹ mắt, ném túi đồ về phía bọn họ, lôi kéo Finnie đã dại ra xoay người chạy trở về phía đường lớn.

“Mau đuổi theo! Đừng để cho bọn họ chạy!”

Một đám người đuổi theo hai nữ sinh, chạy băng băng trên phố, vô cùng náo nhiệt.