Author: ThatNghiep
Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người, hai mắt Takemichi đã bắt đầu híp lại vì buồn ngủ, chợt cảm giác cái tay quanh eo bỗng siết mạnh hơn một chút, hơi thở đối phương dần dồn dập, Takemichi cũng tỉnh ngủ, vội vàng vuốt gáy hắn vừa nhỏ giọng hỏi:
"Anh bị đau đầu lại sao?"
Izana nghiến răng "ừm" một tiếng. Takemichi nhíu mày, tên này luôn đau đầu đến mức không ngủ được như vậy sao?
Phải làm sao mới dứt được?
Nghe tiếng thở dồn dập của hắn, cả cái tay đối phương níu chặt lấy áo của cậu, Takemichi đau lòng xoa gáy hắn vừa dỗ dành:
"Không sao, không sao... Anh thở chậm lại một chút..."
Izana vậy mà nghe lời cậu, hắn cố gồng người thở chậm lại. Takemichi còn không biết làm sao thì chợt nghe giọng nói trầm khàn từ người đang gục đầu vào hõm cổ cậu:
"Yêu cầu số bốn, nói với anh là em sẽ ở bên cạnh anh đi, Michi..."
Ngón tay Takemichi đang vuốt gáy Izana giật nhẹ, cậu mím môi, bối rối đảo mắt không biết làm sao, chợt nghe đối phương khàn giọng nói tiếp đầy khổ sở:
"Nói dối cũng được... Là giả cũng được..."
L*иg ngực bỗng nhói lên, cổ họng Takemichi thoáng cái đã nghẹn ắng. Người này cô độc đến mức chỉ có thể khát cầu người khác ở cạnh...
Chờ mãi vẫn không thấy người trong lòng nói gì, Izana cười khổ một tiếng. Khổ sở cũng có... mà hạnh phúc cũng có. Trên đời này chỉ có con cá vàng ngốc nghếch này là suy nghĩ vì hắn, một lời nói dối cũng sợ hắn tổn thương.
Nhưng con cá nhỏ lại không ở bên cạnh hắn cả đời được.
Izana không biết tại sao, cũng không muốn nghĩ tới.
Chợt hai tay người trong lòng chậm chạp siết chặt lấy áo sau lưng của hắn, đối phương vùi mặt vào vai hắn, nghẹn ngào nói nhỏ:
"Ừm... Em sẽ ở bên cạnh anh."
Nghe tiếng sụt sịt thật nhỏ như đang khóc, mà phần áo bên vai đọng nước mắt, tim Izana như run lên. Izana chậm chạp đưa tay xoa nhẹ cái gáy nhỏ, hắn nghiêng đầu nhìn sang bên vai, cái tay vuốt gáy lướt qua cái má trắng mềm, ngón tay vuốt mấy sợi tóc đen bên thái dương của người trong lòng hắn.
Đối phương níu chặt áo của hắn, dường như đang giấu bản thân đang khóc mà không dám ngẩng đầu. Izana khẽ cười:
"Nhìn anh này, Michi."
Con cá nhỏ chậm chạp nghiêng đầu, đôi mắt xanh như màu biển đong đầy nước mắt trong vắt, hai khoé mắt đỏ hoe, chóp mũi hồng hồng còn sụt sịt không ngừng. Izana cúi xuống hôn nhẹ lên trán người trong lòng hắn, thấp giọng thì thầm:
"Đừng khóc."
Đôi mắt tím nhạt kia nhìn cậu quá đỗi dịu dàng, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu càng làm Takemichi thêm ngơ ngác, cả người phút chốc nóng bừng. Mà khoảng khắc khiến đầu cậu muốn bốc khói trắng chính là lúc tên đối diện hôn nhẹ lên trán cậu lần nữa rồi nói tiếp:
"Yêu cầu số năm... Nói em thích anh đi Michi."
Nói... nói cái gì?
T-Thích gì cơ?
Đầu Takemichi chết máy khoảng vài giây mới hoạt động lại. T-Tên điên này... Có lẽ giống như lúc ở lễ hội trường, đều là đùa giỡn cả. H-Huống chi Izana đã nói cậu nói dối cũng được... Chỉ là đùa giỡn mà thôi...
Takemichi hoảng loạn đảo mắt nhìn quanh, nhưng trước sau cái đôi mắt tím nhạt cùng hàng mi trắng dày kia vẫn luôn nằm trong tầm mắt của cậu. Cảm giác đầu cậu sắp bốc hoả đến nơi, hai tai Takemichi ong ong, cậu lắp bắp:
"E-Em... Em thích anh."
Đôi mắt tím nhạt đầy trông chờ bỗng sáng rực lên đầy vui vẻ, ánh đèn mờ nhạt đến vậy mà Takemichi vẫn thấy rõ gương mặt góc cạnh của đối phương, mái tóc trắng rũ ở hai bên thái dương, hai chiếc khuyên dài lắc nhẹ. Đối phương híp mắt cong như vầng trăng, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc y như một đứa trẻ.
"Anh cũng yêu em, Michi."
Takemichi ngẩn ngơ nhìn nụ cười của đối phương, tim như ngừng đập trong một khoảng khắc. Đần mặt một lúc lâu, đầu Takemichi mới hoạt động trở lại, mặt mũi đỏ bừng muốn nhỏ máu, hoảng loạn nhìn tên trước mặt.
Ai... ai... ai... y-yêu... ai cơ?
Say rượu phát điên sao?
"Không phải say rượu đâu."
Takemichi tròn mắt, Izana đã trả lời cho câu hỏi trong đầu cậu như thể hắn đọc được suy nghĩ của cậu. Hắn giữ chặt lấy sau gáy cậu, từ từ dán sát mặt lại gần đến nỗi chóp mũi đôi bên chạm vào nhau, hơi thở nóng rực phả lên đầu môi trên của cậu khiến môi cậu ngứa không tả nổi.
"Michi... Anh yêu em..."
Y hệt như lần ở năm mới hai đứa ngồi bên bờ sông, nhưng khác với vẻ đùa giỡn khi ấy, ánh mắt Izana bây giờ dịu dàng đến nỗi làm Takemichi không giãy dụa nổi, chỉ biết ngơ ngác nhìn đôi mắt tím nhạt ấy sát gần.
"Yêu cầu số sáu... Anh muốn hôn môi em, Michi."
Trong đầu Takemichi nổ bùm một cái, suýt nữa truỵ tim gục mất tại chỗ. Cậu đưa tay chặn giữa môi hai đứa, đột nhiên Izana lại thấp giọng thì thầm:
"Người anh thương là em, Michi..."
"Không phải là luyện tập, anh chỉ muốn hôn với một mình em thôi."
"Hôn một chút thôi..."
Takemichi trợn mắt, môi của Izana đã hôn nhẹ lên tay chặn giữa của cậu.
"Anh yêu em... Anh yêu em..."
Mắng khùng điên trăm lần, nhưng con sâu rượu kia cứ thì thầm "anh yêu em" mãi y như bùa chú, còn dịu dàng vuốt ve sau gáy cậu như đang dỗ dành. Bức tường lý trí dựng lên chậm chạp đổ sụp, cả người Takemichi mềm xìu, tay đang chặn giữa nóng phỏng cũng chẳng còn chút sức lực mà hạ xuống, cậu ngập ngừng nói nhỏ:
"M-Một chút thôi đấy..."
Khoảng khắc cái tay nhỏ chặn giữa chậm chạp bỏ xuống để lộ ra hai cánh môi hồng nhạt đang mấp máy kia, giọng nói run run vào tai lại mềm ngọt như dụ hắn ăn sạch, đồng tử Izana co nhỏ, tức khắc áp chặt môi hắn lên hai cánh môi đó.
"Ưʍ..."
Cảm nhận lưỡi đối phương liếʍ môi cậu, sau đó trực tiếp tách hai môi cậu ra để luồn vào trong, Takemichi nhắm chặt hai mắt "ưm" một tiếng nhỏ vì ngứa, đầu đã nóng đến hỏng chẳng thể nghĩ gì.
Izana một tay vuốt ve cái gáy nhỏ, một tay vuốt dọc sóng lưng thẳng tắp kia. Cách một lớp vải lụa trơn láng mỏng manh vẫn cảm nhận người này vừa mềm vừa ấm thế nào. Cái lưỡi nhỏ sợ hãi rụt rè không dám làm gì, hoàn toàn bị động để lưỡi hắn cuốn lấy quấn quanh rồi chơi đùa.
Mân mê mυ'ŧ liếʍ môi dưới, đầu lưỡi tên đối diện không ngừng khuấy động khắp nơi vừa tìm kiếm những nơi nhạy cảm, chỉ cần Takemichi run nhẹ một cái là cái lưỡi xấu xa kia liền không ngừng chà xát liếʍ lấy khiến chỗ đó tê dại. Takemichi muốn đánh hắn cũng không đánh nổi, cả người mềm nhũn dựa trên ngực hắn.
"A... Ưʍ... Iza... Izana... Từ từ... Ưʍ... Ha..."
Izana hôn chụt một cái liền nghe tiếng rên nho nhỏ, máu nóng cũng dồn hết xuống nửa thân dưới. Con cá nhỏ không biết hôn, môi lưỡi đôi bên vừa tách rời một chút liền thở hổn hển như vừa mới nín thở thật lâu, đôi mắt xanh đầy nước mơ màng, mái tóc đen rối bù đối lập với gương mặt đỏ bừng.
Tên đối diện bỗng liếʍ nước bọt của cậu còn đọng trên môi rồi lại tiếp tục rướn cổ về phía trước hôn lên môi cậu lần hai, động tác còn càn rỡ hơn cả lúc trước làm Takemichi trân trối hai mắt, cậu cố lùi ra sau vừa mắng nhỏ:
"Một lần thôi mà!"
Đôi mắt tím nhạt kia mang theo du͙© vọиɠ tăm tối vừa thoả mãn đến vui vẻ, hắn hôn thêm lần nữa lên đôi môi mềm mại ở trước mặt vừa híp mắt cười như đang dụ dỗ, nhéo nhẹ cái má mềm con cá nhỏ, thấp giọng cười đáp:
"Anh đâu có nói một lần hay nhiều lần."
Takemichi: "..."
Tên này vậy mà vẫn thù dai chuyện cậu hôn môi với hôn trán, Takemichi đưa tay che mặt vừa thở hổn hển không ra hơi, đầu cậu thiếu điều muốn bốc khói trắng, tim đập thình thịch như điên. Nhưng đến lúc này mới nhận ra một việc...
C-Chỗ phía dưới... của tên này... sao lại cứng như vậy?
Takemichi ngồi trên đùi đối phương cảm nhận rõ chỗ đũng quần kia cứng ngắc phồng to lên, chỗ nhạy cảm của cậu chỉ cách một lớp vài lụa mỏng manh, mơ hồ chạm vào chỗ kia liền nóng muốn phỏng.
Chưa kịp để Takemichi hiểu ra chuyện gì, Izana siết eo cậu kéo mạnh cả người cậu ép vào người hắn, áp cả mông cậu ngồi trọn lên cái thứ cứng ngắc đó rồi chậm rãi đẩy hông ma sát, hắn hôn lên môi cậu lần nữa, khàn giọng nói:
"Yêu cầu số bảy... Làʍ t̠ìиɦ với anh đi Michi..."
Đồ điên!!!!!!!!!
Takemichi suýt sặc nước bọt, cậu vội dùng toàn bộ sức lực đè mạnh lên vai đối phương đẩy mạnh ra sau vừa vùng vẫy cố ngồi nhổm dậy tránh đi cái thứ cứng ngắc đang ma sát chà vào mông cậu.
"T-Thả em ra!!!!"
Takemichi nhỏ giọng quát một tiếng, Izana liền ỉu xìu buông cậu ra. Takemichi đứng dậy mà hai chân đã mềm nhũn, tên tội đồ thì vẫn làm như vô tội mà ngồi trên giường cậu, mái tóc trắng rũ trên gương mặt đầy tội nghiệp của hắn. Đối phương giơ tay nắm nhẹ cổ tay của cậu, ngước mắt lên đầy đáng thương, nhỏ giọng hỏi:
"Vậy anh chỉ làm ở giữa hai đùi của em thôi được không?"
Mẹ kiếp tên điên này!!!
Takemichi vừa nghe đã muốn mềm nhũn cả hai chân khuỵu xuống sàn. Cậu muốn rụt tay mà tay tên này giống như kềm sắt, giữ thì không chặt những giãy thì không ra, trước sau vẫn mân mê cổ tay của cậu đầy đáng thương.
"B-Buông ra!!!"
Takemichi đánh lên cái tay tối màu kia thật mạnh, vậy mà vẫn không thay đổi được gì. Tên điên kia cụp mắt, cầm tay cậu áp lên bên tai của hắn dụi dụi, vết sẹo trong lòng bàn tay cậu chà vào vành tai lẫn khuyên dài liền ngứa không chịu nổi, còn nghe giọng đối phương khàn khàn đầy tội nghiệp vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.
"... Michi à..."
Tay Takemichi tê rần, cố dùng lực rút ra chỉ có thể bất lực thở hổn hển, còn tên tội đồ làm như không thấy gì, trước sau vẫn nắm chặt tay cậu không buông. Takemichi đần mặt đứng một chỗ nhìn đũng quần phồng lên kia, tim đập càng lúc càng nhanh.
Izana dụi mặt một hồi, không nghe con cá nhỏ nói gì, hắn mím môi nhịn cười, hôn cái chốc lên lòng bàn tay đã đỏ ửng. Doạ sợ con cá nhỏ ngốc nghếch này bao lần vẫn vui, biết kết quả chẳng bao giờ được cho phép, nhưng cứ đòi đao to búa lớn trước, sau đó mới xin việc nhỏ hơn, vậy con cá nhỏ phải chiều lòng hắn thôi.
Định bụng nói "muốn sờ người một chút được không", bàn tay đang áp bên tai chợt chuyển sang nắm chặt lấy mớ tóc của hắn kéo mạnh một cái đầy giận dữ, vậy mà cái miệng nhỏ lại yếu xìu nói nhỏ:
"E-Em dùng tay giúp... giúp anh thôi."
Da đầu bị kéo đến đau, nhưng vì đau mới khiến Izana biết hắn không gặp ảo giác.
Izana chớp mắt, con cá nhỏ đã quỳ gối nghiêm chỉnh dưới sàn nhà, đưa tay ra trước mà mặt mũi đỏ bừng như trái cà chua, mấy đầu ngón tay cũng run lên nhè nhẹ, hai cánh môi hồng nhạt bị hắn mυ'ŧ đến hơi sưng lên mấp máy, lắp bắp không ra hơi:
"N-Nhanh lên..."
Izana lại chớp mắt thêm lần nữa, ngơ ngẩn nhìn con cá nhỏ ngốc nghếch ngồi ở dưới sàn, hắn liền nắm cái tay kia đè lên chỗ đũng quần của hắn.
Tóc gáy Takemichi dựng đứng, cậu nuốt nước bọt mà cổ họng vẫn nóng cháy. Chậm rì rì sờ sờ một chút, Takemichi càng hoảng loạn muốn bỏ chạy.
K-Không dám làm đâu!!!
Izana lại giống như đọc được suy nghĩ của cậu, cả hai tai hắn cũng đỏ lên, trực tiếp tự mở khoá quần rồi kéo qυầи ɭóŧ xuống, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc dựng thẳng liền lộ ra. Đôi mắt xanh của Takemichi mở to, tim muốn vọt lên tới họng, đầu óc loạn thành một đoàn.
S-Sao mà to vậy?
Rõ ràng cả hai cao bằng nhau, thể lực đã thua thì thôi, tại sao chỗ đó lại khác biệt đến vậy?
Không để con cá ngốc kia có cơ hội chạy mất, hắn liền nắm lấy cái tay nhỏ mềm đó đặt lên dươиɠ ѵậŧ cương cứng của bản thân vuốt lên vuốt xuống không ngừng. Lòng bàn tay mềm mại lại vừa ấm nóng đến mức khiến cả người Izana run nhẹ, cảm giác thoải mái không sao tả nổi, càng dùng lực đè cái tay đó vuốt dươиɠ ѵậŧ bản thân nhanh hơn.
Cảm nhận mấy đường gân nổi dọc trên thân dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc kia, tay Takemichi mềm nhũn đến nỗi chỉ có thể để tay Izana chủ động làm mọi việc. Tim cậu chỉ chực chờ nổ tung trong ngực, lần đầu tiên trong đời đi vuốt dươиɠ ѵậŧ cho một tên con trai khác làm Takemichi khủng hoảng tinh thần.
"Michi... Anh yêu em lắm."
Tình huống bây giờ đã như ngàn cân treo sợi tóc, tên điên này còn vừa thở dốc như cố kiềm nén vừa nói mấy lời tán tỉnh như thế càng làm Takemichi muốn phát điên lên. Cậu nghiến răng cố giữ tỉnh táo, tay vuốt dọc thân dươиɠ ѵậŧ vừa dài vừa to kia.
Giữa căn phòng chỉ còn tiếng thở dốc của hai người, không khí quanh người bỗng nóng không sao tả nổi, cả người Takemichi đổ mồ hơi ướt đẫm cả lưng áo, ngay cả tóc mai cũng ẩm ướt dính vào làn da đỏ rực.
Tiếng kim đồng hồ đã nhảy qua bao lần không biết, nhưng vuốt mãi vuốt mãi mà tên này vẫn không bắn ra, Takemichi nổi gân trên trán, tay đã mỏi không thể tả mà phải lên xuống không ngừng.
Rốt cuộc bao lâu mới chịu bắn vậy?!!!! Quái vật sao?!!!
Izana cũng nghiến răng, tay đối phương có phần nhỏ, nắm lấy không trọn được cái gì, kɧoáı ©ảʍ cũng không đạt nổi. Đối phương quỳ gối dưới sàn mà mím chặt cái miệng nhỏ hồng hồng, Izana cứ nhìn hai cánh môi hơi sưng đó mà cả người như phát điên lên.
Chưa được... Hắn không thể doạ sợ con cá nhỏ này.
Izana đành phải dùng hai tay xốc cả người đang quỳ trên sàn ngồi lên đùi hắn trước đôi mắt xanh ngỡ ngàng kia, sau đó nắm lấy hai tay của đối phương đè lên dươиɠ ѵậŧ bản thân, khàn giọng nói:
"Em dùng hai tay đi... Xoa đầu khấc của anh ấy..."
Tim Takemichi suýt thì rớt ra ngoài, đầu khấc gì... gì cơ chứ. Bỗng dưng ngồi lên đùi trở lại, Izana còn vòng tay ôm chặt người cậu, môi áp lên môi cậu hôn không ngừng làm Takemichi trợn mắt, thở hổn hển không ra hơi.
"Ưʍ... A... D-Dùng tay thôi... thôi mà... Ha... ưʍ..."
Môi lưỡi quấn nhau không rời, tiếng mυ'ŧ liếʍ hoà cùng tiếng vuốt dọc dươиɠ ѵậŧ làm căn phòng như nóng rực lên. Hai vành tai Takemichi nóng cháy, khoang miệng thì bị cái lưỡi hư hỏng kia quậy đến hoa cả mắt, vậy mà dưới tay vẫn phải chăm chỉ xoa nắn khắp nơi cái cục thịt lớn kia.
Takemichi, mày không thể bỏ cuộc!
Chỉ cần bắn... bắn ra là kết thúc rồi!
Mấy đầu ngón tay ngoan ngoãn vuốt ve đầu khấc của hắn, Izana nhắm chặt mắt thoả mãn, càng dùng sức nuốt lấy toàn bộ nước bọt trong khoang miệng đối phương, hơi thở nóng rực của con cá nhỏ dồn dập phả lên môi hắn không ngừng. Hai tay Izana điên cuồng mò dọc sóng lưng kia, cuối cùng nhịn hết nổi mò vào trong lớp áo lụa mỏng manh sờ loạn khắp nơi.
Sau lưng bị bàn tay thô ráp sờ loạn làm Takemichi giật bắn, trên môi bỗng được hôn chốc một cái, Izana cắn môi cậu rồi mân mê mυ'ŧ liếʍ, khàn giọng ra lệnh:
"Đừng buông ra... Anh sắp bắn rồi."
Vừa nói xong thì hắn cũng vùi đầu vào hõm cổ của cậu hôn xuống không ngừng, tay vuốt ve xương bả vai của cậu rồi lần mò xuống hai cái hõm nhỏ ở thắt lưng, cuối cùng thì trực tiếp luồn qua đai quần sờ bóp mông cậu không ngừng vừa trầm giọng cầu xin:
"Michi... Nói em yêu anh đi..."
Tên khốn biếи ŧɦái này!!!
Cái tay kia sờ mông cậu trần trụi, cứ nhéo rồi bóp làm mông cậu cũng tê dại, mà dươиɠ ѵậŧ cậu đang sờ bỗng lớn hẳn một vòng. Takemichi nghiến răng, cố dùng hết sức lực vuốt dươиɠ ѵậŧ cương cứng đầy gân kia, máu nóng cũng chẳng rõ vì sao mà rần rần cả người.
Izana nhíu chặt mày, khắp nơi đều là hương thơm của người này khiến hắn muốn điên lên. Izana dùng lực bóp mạnh hai bên mông mềm mại vừa kéo người sát lại gần, sau đó tiếp tục ngẩng đầu hôn lên hai cánh môi sưng đỏ dụ người trước mắt.
"Ưʍ... ha..."
Nghe từng tiếng ưm a lẫn nhóp nhép vì đầu lưỡi quấn nhau, Izana thoả mãn liếʍ nước bọt chảy nhễu khỏi khỏi cái miệng nhỏ rồi lại luồn lưỡi vào khoang miệng ấm nóng kia, vẫn là bản tính cứng đầu ương bướng không được thoả mãn liền không chịu, cứ khàn giọng không ngừng lặp lại yêu cầu:
"Nói em yêu anh đi Michi... Nói đi mà..."
Takemichi bị hôn đến điên đảo đầu óc, muốn nói mà bị lưỡi của cái tên ra yêu cầu kia quấy phá mãi:
"Em... ha... ưʍ... Em yêu... ưʍ... Em... yêu anh..."
Con cá nhỏ đã hoàn toàn mơ màng, chỉ biết ưm a từng tiếng nghe lời hắn, cái tay vẫn ngoan ngoãn vuốt dươиɠ ѵậŧ cho hắn. Vừa nghe tiếng hổn hển ngắc ngứ mềm ngọt, cả người Izana gồng cứng, kɧoáı ©ảʍ đạt cực đỉnh khiến đầu óc trắng xoá không thể nghĩ gì, chỉ biết bây giờ sướиɠ không thể tả.
Là lần thủ da^ʍ sướиɠ nhất từ trước đến nay.
Đối phương gầm nhẹ một tiếng, sau đó cả hai tay hắn bóp mông cậu đến đau nhưng vật cứng rắn trong tay cậu cũng mềm đi.
X-Xong rồi... Kết thúc rồi...
Đối diện là đôi mắt tím nhạt tràn ngập cưng chiều, Izana hôn nhẹ lên môi cậu lần nữa, giọng nói trầm thấp ở bên tai cậu thì thầm, giống như sợi dây xích quấn quanh người khiến cậu không thể bỏ trốn.
"Em là của anh, Michi... Em không được bỏ rơi anh..."
Hai tay Takemichi đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nhầy nhụa, cậu thở hổn hển từng hơi rồi vội buông tay ra, nhanh thoăn thoắt để vật kia vào quần đối phương rồi kéo khoá quần lại, y như đang muốn nhanh chóng nhốt một con quái vật vào l*иg cho nó đừng đi gây hại lung tung.
"Em... Em đi rửa tay... Anh về phòng anh đi!"
Takemichi đỏ bừng mặt mũi, lúc này mới nhận ra bản thân có khác biệt, vội vàng kéo hai bàn tay hư hỏng kia khỏi mông cậu rồi giãy dụa như muốn tức tốc bỏ trốn. Thế nhưng thị lực của Izana lại quá tốt, dù ánh đèn có mờ nhạt thế nào, Takemichi có chạy nhanh ra sao, hắn vẫn kịp nhìn thấy rõ chỗ đũng quần dưới lớp vải lụa kia gồ lên.
Ha...
Khoé môi Izana nhếch lên, hắn tức khắc vươn tay ra nắm chặt cổ tay nhỏ xíu kia kéo đối phương ngã ra sau dựa lưng vào ngực hắn. Takemichi hoảng đến giật bắn mình, vội vã giằng tay muốn rời đi vừa quát nhỏ:
"B-Buông em ra!!! Hết yêu cầu rồi!!!"
Izana lại cắn nhẹ lên vành tai đỏ chót kia, con cá nhỏ vùng vẫy làm mấy sợi tóc đen rối cạ vào chóp mũi khiến tim hắn ngứa ngáy. Tay trái Izana vòng chặt quanh vòng eo thon không cho con cá nhỏ chạy thoát, tay phải chậm rãi sờ lên vật nhỏ cương cứng dưới lớp vải lụa mềm mại trơn láng, giọng nói khàn đặc:
"Anh thương Michi mà... Em đã giúp anh thì bây giờ anh giúp em lại mới đúng chứ..."
Cảm giác cái tay kia sờ vào đũng quần của cậu càng làm lông tơ cả người cậu dựng ngược, Takemichi cố vùng vẫy mạnh hơn vừa thở hổn hển không ra hơi:
"Không... không cần... Em tự... tự làm được... Ưʍ... Đ-Đừng sờ..."
Izana bây giờ đã chẳng nghe được gì, tay hắn kéo luôn chiếc quần ngủ bằng lụa kia tuột xuống, xốc cả thân người nhẹ bẫng kia ngồi hẳn lên hai đùi hắn. Chỗ tư mật lộ ra trắng trợn giữa không khí mát lạnh làm Takemichi vô thức rùng mình. Izana chớp mắt nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ hồng nhạt cạnh đùi non trắng nõn kia, cổ họng tức khắc khô nóng.
Tiếng nuốt nước bọt cạnh bên tai làm Takemichi co rúm cả người, cậu cố vùng vẫy muốn kéo quần lên nhưng eo bị giữ chặt không cúi xuống được, tay đã chẳng với tới thì thôi, vì vùng vẫy mà vải lụa trơn láng kia vừa qua khỏi đầu gối liền tuột thẳng xuống đất.
"Em không mặc qυầи ɭóŧ à?"
Nghe giọng nói trầm khàn bên tai kia phả vào tai làm đầu Takemichi muốn bốc khói, cái tay hư hỏng kia đã sờ mặt trong đùi non mềm làm Takemichi run cả người, hai chân vội kẹp chặt lại nhưng chẳng ngăn được cái ánh mắt rực lửa đến nóng cháy vào dươиɠ ѵậŧ nhỏ của cậu.
"Ưʍ... Bỏ em ra! Tên khốn này!!!"
Izana lại làm như bị điếc, cái tay vẫn vuốt ve dọc đùi cậu, đáp lời chẳng liên quan: "Em không mặc qυầи ɭóŧ là muốn quyến rũ anh sao?"
Quyến rũ cái quỷ ấy!!! Đồ điên biếи ŧɦái chết tiệt!!!"
Takemichi nghiến răng chửi thầm một trận. Vì quên mất mới đi ra lấy qυầи ɭóŧ để quay lại mặc vào trước khi kịp sấy tóc, tên này lại xuất hiện lù lù như thế, qυầи ɭóŧ còn chưa kịp lấy, ai mà ngờ tới cái cảnh điên khùng này!
Bây giờ hai chân chẳng có mảnh vải nào che chắn, cả người Takemichi run lên nhè nhẹ vừa dùng sức cố gỡ cái tay đang siết eo cậu.
"Bỏ ra!"
Izana hôn lên vành tai người trong lòng hắn vừa thì thầm: "Anh giúp em."
Takemichi trợn mắt nghiêng đầu tránh đi cái hôn kia vừa gằn giọng: "Không cần!!!!"
Nhưng tay của đối phương đã sờ lên dươиɠ ѵậŧ cương cứng của cậu rồi vuốt ve, Takemichi còn định vùng vẫy thì chợt nghe người phía sau nói nhỏ:
"Lúc nãy khi sấy tóc em đã nghĩ đến tận chuyện gì... Anh cũng đã nghĩ muốn làm cái đó với