Author: ThatNghiep
"Hakkai, mày làm cái gì vậy?"
Takemichi nghe giọng Mitsuya liền mừng rỡ, quên mất đang ở nơi đông người mà gọi tên đối phương:
"Takashi! Giúp tao với!"
Hakkai giật mình, chẳng tin nổi bản thân vừa nghe gì. Mitsuya hai tay dắt Runa với Mana dường như đã quen được người kia gọi tên thân thiết, đôi mắt hắn tràn ngập ý cười cưng chiều, đưa tay xoa nhẹ má của thiếu niên tóc vàng kia.
Runa với Mana trao đổi ánh mắt, tức khắc chạy đến, mỗi đứa một bên nắm tay Takemichi kéo đi chỗ khác, tránh xa ông anh Hakkai kia.
Đây là người mà anh trai thích! Không thể để người khác giành mất được!
Hina hoang mang khi lần đầu tiên thấy hành động vuốt má cưng chiều kia. Mitsuya trong mắt cô luôn cư xử lịch sự với cô và Takemichi, sao bây giờ lại làm chuyện này như thể đã quen vậy?
Maiko mím môi rồi vân vê mấy ngón tay. Trước đây ngại Hina còn là bạn gái với Takemichi nên cô không dám nói những nghi ngờ của bản thân, còn giờ cô nghĩ mình phải khai sạch mấy hành động mờ ám của mấy tên kia với Takemichi cho Hina biết.
Trong mắt Maiko, cái xích duy nhất để cản đám sói kia là mối quan hệ bạn trai – bạn gái với Hina. Bây giờ Takemichi với Hina đã chia tay, Maiko sợ cái đám sói đói sẽ thật sự nhào lên rồi ăn sạch cậu bạn tóc vàng ngốc nghếch kia.
Maiko vội thì thầm vào tai Hina lo lắng của cô, lo lắng về sự ngây thơ của Takemichi và lo lắng về sự gian xảo của đám sói kia.
Hina ngẩn người, sau đó là hoang mang, rồi dần dần trong mắt tràn ngập quyết tâm lửa cháy. Trước đây cô cứ cho rằng bản thân nghĩ nhiều, hoá ra sau lưng cô mấy con sói kia còn giở trò hành động thân thiết với Takemichi hơn nhiều.
Cậu bạn trai cũ của cô quả thật quá ngốc nghếch ngây thơ!
Mitsuya mỉm cười: "Đứng dậy nổi không? Yếu quá đấy."
"Taka-chan..."
Hakkai ngơ ngác nhìn Mitsuya ngồi xổm trước mặt hắn. Ở bên cạnh đã lâu, Hakkai biết Mitsuya không thích người khác gọi tên hắn, kể cả Mikey, Draken hay những đội trưởng khác đều phải gọi họ. Riêng Hakkai được gọi cái biệt danh thân mật "Taka-chan" là bởi vì hắn cứ cố chấp gọi như thế cho đến khi Mitsuya quá phiền với việc sửa lời mà mặc kệ hắn gọi sao thì gọi.
Bao năm quen biết, Hakkai chưa từng thấy Mitsuya để ai gọi thẳng tên hắn như thế, vậy mà bây giờ người tóc vàng kia gọi như thể đã quen thành bản năng, đến nỗi cảm giác khi ở chốn đông người là cố ý gọi họ "Mitsuya" để người khác không để ý.
Hakkai trợn mắt, Mitsuya đã vỗ đầu hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi, đừng doạ cậu ấy sợ."
Hakkai nuốt nước bọt, chậm chạp đứng dậy mà đầu óc như rơi vào vũ trụ của sự hoang mang. Sau lưng bỗng có ai đó vỗ mạnh một cái, Hakkai giật mình quay đầu. Yuzuha chậc lưỡi lắc đầu:
"Chị mày mới tìm hiểu rồi. Không kể mày có nhiều địch thủ... Mỗi địch thủ của mày đều quá mạnh. Mày như này là không ổn rồi Hakkai."
Hakkai: "..."
Mitsuya khoanh tay, nhướn mày với Yuzuha: "Không phải cô cũng là địch thủ với em trai sao?"
Hakkai ngẩn người, khó tin nhìn chị hắn. Yuzuha chẳng thèm nhìn thằng em ngốc mà còn chậc lưỡi thêm lần nữa, buồn bực nói: "Nếu tôi không thì nói gì..."
Hakkai chẳng hiểu Yuzuha nói có nghĩa là gì, thế mà Mitsuya lại hiểu ngay, hắn cười nhạt rồi đạp mạnh xuống nền tuyết, vẫy hai đứa em gái nói nhỏ gì đó rồi rời đi.
Hakkai thấy anh trai hắn đi đến, lúc này mới nhớ hình ảnh ở công viên ngày hôm ấy, hoang mang nghĩ đến một tưởng tượng mà hắn không bao giờ dám nghĩ...
Hina nhìn thấy ba người Hắc Long kia xuất hiện, tim bỗng hụt một nhịp vì sợ hãi. Bạn trai cũ của cô từng bị người ta đánh một trận, cùng từng dùng búa đánh người ta bể đầu, tưởng như đối thủ một mất một còn, thế mà bây giờ chỉ một cái chớp mắt đã tươi cười chào hỏi đến thân thiết.
Không nghĩ Taiju, Inui với Koko lại đi chơi giao thừa, Takemichi không khỏi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ chạy đến:
"Bọn mày cũng đi chơi sao? Tình cờ ghê ha ha!"
Yuzuha, Hakkai mặc kimono, riêng Taiju vẫn mặc thường phục. Hắn chẳng thích mấy bộ đồ rườm rà, chẳng qua thằng nhóc này mặc lên có vẻ hợp mắt, cũng không biết là do đồ hay do người.
Taiju gật đầu, cẩn thận quan sát đối phương một chút, sau đó cười nhẹ một tiếng:
"Mặc kimono cũng ra dáng đấy."
Koko trợn mắt, Inui mím môi, Hakkai đứng một bên đã tiếp tục xoay tròn trong vũ trụ của sự hoang mang. Hina không thể tin nổi cái người vừa nhẹ giọng khen ngợi kia là cùng một người điên loạn đánh đập vô nhân tính trong kí ức của cô.
Yamagishi cũng sặc nước bọt, đưa tay ôm tim vừa rít giọng gào lên: "Trời ơi, tổng trưởng Hắc Long..."
Makoto đưa tay che mặt nhưng chừa hai con mắt: "Rồi thôi... Một tên nữa!"
Takuya bỗng cười lạnh: "Không, là ba tên."
Akkun nghiến răng mắng: "Mẹ kiếp..."
Sanzu im lặng không nói một lời, có điều đôi mắt xanh nhạt như có băng nhọn kết tủa, chực chờ ai đó có hành động thân mật với thiếu niên tóc vàng liền đâm chết tại chỗ.
Daki với Maiko ngơ ngác, mới không gặp mấy ngày mà sao hội u mê Takemichi lại tăng thêm tận bốn người rồi?
Hina nổi lên tâm tư làm thám tử điều tra xem ai đơn phương bạn trai cũ của mình. Cô cẩn thận quan sát một chút, nhanh chóng phát hiện hai người theo sau cái vị tổng trưởng Hắc Long kia trước sau vẫn nhìn chằm chằm bạn trai cũ của cô, một giây cũng không rời.
Lúc Takemichi bắt chuyện, người tóc đen có vẻ bối rối gượng người mà vành tai đỏ bừng, còn người tóc trắng mím môi không nói nhưng đôi mắt đã sáng lấp lánh như thể trên đời chỉ còn người tóc vàng kia, dường như chỉ thiếu một cái đuôi lắc qua lắc lại.
Cô bỗng quay đầu xem thằng em trai thế nào, quả nhiên mặt mũi nó bí xị đầy bực tức. Hina trợn mắt, có thêm một đứa nữa ở đây này!
Runa với Mana nghe lời anh trai, hai đứa tìm cơ hội liền nắm tay Takemichi kéo đi vừa năn nỉ mua đồ chơi cho hai đứa. Takemichi bị kéo nhanh đến nỗi chỉ kịp nói "Chờ tao một chút" rồi bị hai đứa nhỏ kéo biến đi mất.
Hai đứa nhỏ ríu rít kể đủ thứ chuyện vừa kéo Takemichi đi lòng vòng không có chủ đích, Takemichi dù khó hiểu cũng không nỡ làm mấy đứa nhỏ buồn, mặc cho hai đứa kéo đi đâu thì đi.
Ban đầu Runa với Mana còn tập trung lời dặn của anh trai, lúc sau cũng bị đám bong bóng màu mè cùng hàng đồ ăn vặt làm cho ngây ngất, vui vẻ chỉ trỏ rồi kéo tay nhau đi xem người ta làm kẹo bông gòn.
Takemichi đứng ở một góc vắng người để hai đứa nhỏ chơi vui mà cậu vẫn quan sát được, chợt hai bên tai có hơi thở nóng rực phả vào.
"Hamster lông vàng của bọn anh đang làm gì vậy?"
Một cái tay quàng qua vai, một cái tay quấn sau eo, Takemichi giật mình ngẩng đầu, đập vào mắt là hai đôi mắt tím đầy ý cười trêu chọc. Takemichi không khỏi ngạc nhiên, quên mất cả hành động quá thân mật của hai tên kia giữa chốn đông người, cậu ngập ngừng hỏi:
"Ran... Rindou... Sao bọn mày ở đây?"
Ran nhẹ nhàng vuốt ve vành tai hồng hồng giấu nửa dưới chiếc khăn len trắng kia, chỉ cười mà không đáp. Ngược lại Rindou cầm bàn tay trắng mềm mà hắn yêu thích vừa mân mê, thản nhiên nói:
"Hôm nay là thứ bảy mà."
Takemichi mới nhớ ra hôm nay đúng là thứ bảy thật. Hai tên này chẳng nhắn tin gì làm cậu cũng quên mất... Mà sao cảm giác như hai tên này cố ý làm vậy để khiến cậu bất ngờ nhỉ?
Ran như đọc vị cậu, liếc cái đã biết cậu đang nghĩ gì. Hắn xoa nắn vành tai ửng hồng kia vừa cười hỏi:
"Bất ngờ trong niềm vui không? Đi đường lạnh cóng cả tay rồi này, có định làm gì để đền đáp không nhóc cưng?"
Takemichi trợn mắt, thầm nghĩ có ai bắt đến đây đâu mà đòi đền đáp. Có điều cái tay chộn rộn trên vành tai cậu đúng là lạnh thật... Takemichi còn kịp nói gì, con ngươi của Ran với Rindou tức khắc co lại, cả hai vội lùi về sau mà vẫn không tránh được cú đá từ hai tên tóc vàng nhạt đột ngột lao tới kia.
Ran dùng tay đỡ mà cười lạnh với kẻ vừa tấn công, đôi mắt tím nhàn nhạt chế giễu:
"Con chó điên Touman này lại cắn bậy rồi."
Sanzu nhướn mày, hai vết sẹo bên khoé miệng tách đôi ra vì nụ cười gằn đầy đay nghiến của hắn, con ngươi xanh nhạt tràn ngập gϊếŧ chóc điên cuồng:
"Tao sẽ xé xác mày ra."
Rindou nheo mắt cong lưng thủ thế, chậc lưỡi đầy chán ghét:
"Mày là con chó trung thành của Hắc Long? Sao quanh nhóc hamster lông vàng của tao nhiều chó quá vậy?"
Gương mặt Inui không chút xảm xúc nhưng đôi mắt lạnh lẽo như băng, chẳng đáp lời đã lao đến tấn công lần hai.
Yamagishi cầm điện thoại điên cuồng chụp hình vừa rít gào trong cổ họng vì kích động:
"Trời ơi một chó điên của Touman, một chó trung thành của Hắc Long, cả hai cùng đấu với hai anh em Haitani nổi tiếng của Roppongi!!!! Đây là một dấu tích lịch sử chấn động cả giới bất lương!!!"
Makoto cũng kích động theo, nhớ ra thằng bạn ngoài nghề tay phải còn nghề tay trái liền vội bổ sung:
"Chấn động cả lịch sử những thằng u mê Takemichi nữa! Quá ảo! Gần hai chục người mà toàn là bất lương đỉnh cao của Tokyo!!! Chúng ta đi theo Takemichi không sợ chết được mày ơi!!!"
Yamagishi sướиɠ đến ngất ngây, hai thằng cùng níu tay nhau ăn mừng một trận trong kích động. Hina đứng một bên tròn mắt ngơ ngác, hỏi nhỏ với Yuzuha ở bên cạnh:
"Hai người kia là người nổi tiếng sao?"
Yuzuha thấy hai tên nổi tiếng Roppongi bỗng xuất hiện ở chỗ này cũng đứng tim một phen, vội kể lai lịch của hai tên đó. Hina nghe xong cũng sợ y hệt như Yuzuha, làm sao Takemichi có thể quen hai người này được? Không phải là bị ép buộc đe doạ đấy chứ?
Runa oà khóc chạy đến chỗ Takemichi: "Anh ơi! Mana... Em không thấy Mana nữa!"
Takemichi giật mình, vì bị quấn người mà cậu lơ là hai đứa nhỏ. Bốn tên điên kia còn đứng đánh nhau giữa chốn đông người, lửa giận Takemichi bùng lên, cậu nắm chặt lấy Runa rồi quát lớn:
"Ran!!! Rindou!!! Dừng ngay!!!!"
Không chỉ Hina với Yuzuha, ngay cả Taiju, Koko với Hakkai đứng một bên cũng ngẩn người. Hai anh em Haitani bị quát liền khựng người, ăn một đấm vào người cũng chỉ đưa tay cản lại rồi lùi về sau.
Thậm chí còn chẳng cần quát, Takemichi trừng mắt với Sanzu với Inui, hai tên này cũng dừng tay ngay lập tức. Ra lệnh Sanzu tìm Mana, Takemichi đá chân hai anh em Haitani mỗi người một cái vừa mắng:
"Bữa sau phải nhắn tin trước! Địa phận của Touman mà gây sự là chịu thiệt vào thân bây giờ. Mai vẫn là chủ nhật, sáng mai gặp lại. Giờ về đi!"
Một đám người xung quanh ngơ ngác nhìn hai anh em Haitaini nổi tiếng Roppongi vậy mà tiu nghỉu nghe lời, lòng thầm nghĩ bất lương ở Roppongi mà thấy được chắc cũng rớt mắt một phen.
Hina ngơ ngác, như thế này sao có thể là hai người kia đe doạ ép buộc gì... Nghe lời Takemichi chẳng thua gì Sanzu nữa...