Author: ThatNghiep
Nhờ thờ Udagawa.
Hakkai nghe tiếng mở cửa nhà thờ, trái tim đập nhanh điên cuồng, hắn vội quay đầu.
Nhưng người bước vào kia không phải là Taiju, anh trai ác độc của hắn mà là một người thấp bé với mái tóc vàng và đuôi mắt còn hơi đỏ.
Đối phương cầm dù cất đi, phủi nhẹ những bông tuyết còn đọng trên áo khoác trắng dày, trên cổ mang khăn quàng len ấm áp che khuất nửa mặt bên dưới, chỉ lộ ra đôi mắt và chóp mũi hồng hồng, hai bên má hơi sưng lên ửng đỏ, mái tóc vàng mềm mại rối xù, tổng thể giống như một con thú nhỏ vô hại.
Nhưng Hakkai không tin đối phương thật sự là một con thú nhỏ vô hại. Hai mắt hắn mở to, trên mặt tràn ngập ngạc nhiên lẫn nghi ngờ:
"Takemichi... Tại sao mày lại ở đây?!"
Cởi chiếc bịt tai bông xù mềm mại đặt lên ghế, Takemichi khẽ cười:
"Tao đến để giúp mày hoàn thành ước mơ... Gϊếŧ chết Taiju."
Hakkai sững sờ.
"Đừng lo. Tao sẽ không nói cho ai biết sự thật đâu. Tao hứng thú khi vạch trần người khác nói dối thôi."
Hakkai ngẩn người, còn chưa biết phản ứng làm sao thì người kia bỗng kéo mạnh cổ áo bắt Hakkai cúi người xuống, ghé tai hắn vừa cười nhẹ vừa thì thầm.
"Tao biết mày đang quyết tâm điều gì... Tao sẽ giúp mày, Hakkai. Hãy gϊếŧ Taiju đi, rồi chấm dứt mọi khổ đau."
Hakkai còn đang ngẩn người, thiếu niên tóc vàng kia đã ngồi xuống ghế nhà thờ một cách thoải mái. Cậu ngả lưng ra sau ghế, ngửa đầu lên nhìn vào những bức hoạ trên trần nhà thờ, bình thản nói:
"Nếu cơm không ngon sẽ bị đấm. Nếu không chào thì phải ngồi quỳ cả một ngày. Nếu mày không thức dậy trước anh ta thì sẽ bị đá đến khi nôn ra máu. Nếu vào những ngày tâm trạng anh ta không tốt thì sẽ bị đánh một trận chỉ vì chạm mắt..."
Một tràng dài làm Hakkai không thốt nên lời, đối phương bật cười: "Thật là một tên khốn nạn nhỉ? Gϊếŧ chết cũng đáng."
Trong lúc Hakkai bối rối, đối phương đã nhìn thẳng vào mắt hắn, y hệt như cái lần vạch trần toàn bộ lời nói dối của hắn khi trước, đôi mắt xanh trong vắt kia khiến Hakkai vô thức sợ hãi.
"Có điều... Tao chỉ muốn hỏi mày một câu... Nếu mày gϊếŧ người thì Yuzuha sẽ không đau buồn chứ?"
Cánh tay đang nắm con dao của Hakkai khựng lại. Tại sao lại nhắc Yuzuha ở đây? Đối phương định làm gì? Nhưng Hakkai còn chưa kịp hỏi, cửa nhà thờ đã một lần nữa mở ra.
Lần này thật sự là Taiju.
"Chúng con nguyện danh cha. Amen."
Taiju thấy Hakkai đang đứng mà mặt mày tái nhợt, lại nhìn người tóc vàng bên kia đang thoải mái ngồi trên ghế, nửa mặt nhỏ xíu chìm trong chiếc khăn len quanh cổ, hắn cười lớn:
"Mẹ kiếp tao còn tưởng đùa chứ!!!"
Hakkai chẳng hiểu ý của Taiju là gì, hắn cũng không muốn nghĩ, lập tức rút dao ra lao nhanh đến Taiju vừa hét lên:
"Chết đi Taiju!!!"
Takemichi bình tĩnh quan sát, chẳng có ý định ngăn Hakkai, bởi vì cậu biết năng lực của Taiju là một con quái vật. Hắn dễ dàng gạt phăng đi con dao trong tay Hakkai rồi tóm chặt lấy cổ em trai mình xách lên mà không chút thương xót.
"Tao đã có chút kì vọng là mày sẽ nghiêm túc gϊếŧ tao thật đấy... Mày lại phản bội lại sự kì vọng của tao rồi."
Taiju nổi gân trên trán, gằn giọng nói: "Nếu nghiêm túc thì đừng có mà hét lên."
Takemichi gật đầu, nhẹ giọng tiếp lời: "Đúng vậy, nên im lặng rồi đâm một phát chí mạng từ phía sau ấy."
Hakkai giật mình, Taiju chẳng tỏ vẻ giận gì mà còn cười một tiếng. Thằng em trai hắn kì vọng vậy mà còn ít thú vị hơn cái thằng nhóc tóc vàng chẳng biết đánh đấm kia, đúng là làm mất mặt nhà Shiba. Taiju nổi cáu giơ tay đấm mạnh vào mặt Hakkai đến nỗi cả người Hakkai văng đi một đoạn xa rồi đập thẳng vào thành ghế rơi xuống đất.
Một người mạnh như Hakkai cũng yếu ớt như một con búp bê trước sức mạnh của Taiju, đôi mắt hắn mờ nhoè, Taiju đã đến đá mạnh vào bụng khiến hắn ôm bụng rêи ɾỉ đau đớn. Mắt thấy Taiju còn định đánh tiếp, Takemichi nhẹ nói:
"Taiju, đừng có đánh Hakkai nặng quá. Điều kiện trao đổi là đưa Hakkai về Touman lành lặn."
Nắm đấm của Taiju khựng lại giữa không trung, hắn chậc lưỡi một tiếng chán ghét. Hakkai nằm dưới đất chịu đựng cơn đau khủng khϊếp trên người, mơ hồ hỏi:
"Trao... đổi gì cơ?"
Taiju cười lạnh: "Thằng tóc vàng Hanagaki Takemichi này và Yuzuha sẽ về lại bên tao... Còn mày cút đi đâu thì cút đi."
Hakkai dường như không tin được hắn vừa nghe gì, ngỡ ngàng nhìn thiếu niên tóc vàng đang bình thản ngồi ở bên kia.
Takemichi nghiêng đầu, khẽ cười: "Yuzuha đã quỳ gối cầu xin tao cứu mày, Hakkai."
Hakkai ngơ ngác. Takemichi vỗ tay một cái làm hắn giật mình:
"Chúc mừng! Mày lại tiếp tục được chị mày cứu rồi!"
Hakkai chớp mắt, lắp bắp: "M-Mày đang nói cái gì vậy?"
Takemichi à một tiếng, cố gắng giải đáp thắc mắc cho đối phương:
"Thì cũng đơn giản thôi. Hakkai, trong mắt Taiju... mày thậm chí còn chẳng có giá trị bằng Yuzuha. Cho nên bọn tao có một cuộc trao đổi, mày được chị mày cứu, tự do trở về với Mitsuya. Không tuyệt sao? Cả đời này mày có thể trốn tránh mãi mãi rồi?"
Hakkai ngẩn người. Takemichi chợt nói:
"Taiju, bên trái."
Taiju lập tức nghiêng người tránh đi con dao đâm mạnh từ Yuzuha nhưng vẫn bị sượt qua bên hông. Taiju nổi gân đầy trán, dùng toàn lực đấm mạnh vào người Yuzuha văng sang một bên vừa gầm lên:
"Mẹ kiếp Yuzuha!!! Tao đã không muốn tin mà mày thật sự muốn đâm tao?!!"
Cả người Yuzuha đập mạnh vào bức tường rồi mềm nhũn gục xuống sàn, hai tai ong ong, đôi mắt ngỡ ngàng dường như không thể tin được Takemichi lại là người báo trước cho Taiju, mà Taiju như thể đã biết trước, không chút chần chừ nghe theo lời đối phương.
Thấy nụ cười bình thản của Takemichi, Yuzuha tức khắc hiểu ra, giận dữ gầm lên:
"Takemichi mày là đồ khốn nạn!!!"
Takemichi nghiêng đầu cười đáp: "Là do em trai chị quá yếu mà?!"
Hakkai từ đầu đến cuối không theo kịp chuyện gì, cứ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác làm đầu hắn như phát điên lên:
"Rốt cuộc... chuyện này là sao? Tại sao... Yuzuha lại đến đây?"
Thấy Taiju cởϊ áσ vừa mắng "Khốn khϊếp", máu đỏ chảy bên hông một mảng, Takemichi đi đến đưa cho hắn một cái khăn sạch. Taiju chậc lưỡi một tiếng rồi cầm khăn áp mạnh vào vết dao đâm sượt bên hông.
Takemichi ngồi xổm xuống cạnh Hakkai, ghé sát tai hắn nói nhỏ:
"Tao đã nói mọi việc cho Yuzuha, kể cả chuyện mày định đâm Taiju. Yuzuha đã cầu xin tao cứu mày, tao liền nói cô ấy thay mày đâm chết Taiju. Nhưng mà tao nói hết mọi chuyện cho Taiju, vậy là sau này tao sẽ dễ dàng thành người thân tín của hắn."
Hakkai nghẹn giọng: "Còn Touman..."
Takemichi phì cười: "Mày không thấy sao? Touman đã nằm trong tay tao... Sau đó tao sẽ sát nhập Touman và Hắc Long, như vậy tao sẽ trở thành bất lương đứng đầu Nhật Bản..."
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, hoá ra đối phương làm nhiều chuyện như vậy chỉ để lấy lòng tin của anh trai hắn. Hakkai nhớ đến sự giận dữ của Yuzuha, nhớ đến nụ cười tràn ngập yêu thương dung túng của Mitsuya dành cho đối phương, nhớ cả Touman dành trọn lòng tin cho người này...
Hoá ra... trong mắt đối phương, tất cả chỉ là lợi dụng...?
Gân trên trán Hakkai nổi lên, hắn nghiến răng ken két, lập tức giơ nắm đấm đánh mạnh một cái nhưng tức khắc nắm đấm vụt qua khoảng không, mà chân của Taiju đã đạp mạnh một cái, đá văng Hakkai ra sau.
Takemichi chớp mắt, tim như ngừng đập khi nắm đấm Hakkai suýt soát chạm qua đầu mũi của cậu. Cả người Takemichi đang lơ lửng giữa không trung, Taiju đã nắm cổ áo sau gáy của cậu xách lên tránh đi cú đấm của Hakkai.
Taiju nghiến răng mắng phiền phức rồi thả cậu xuống đất để cậu đứng sau lưng hắn. Takemichi chẳng ngờ Taiju lại giúp cậu, lúng túng gật đầu cảm ơn đối phương.
Nghĩ tới lòng tin của Mitsuya, người mà hắn ngưỡng mộ cả đời bị một người khác lợi dụng xem như bàn đạp, Hakkai không sao kiềm được cơn giận, mặc kệ đau đớn khắp người mà đứng bật dậy lao đến muốn đánh Takemichi.
"Mẹ kiếp Takemichi!!!"
Thế nhưng Taiju đứng chắn ở giữa đã nhanh chóng đánh bật lại, cười lớn một trận:
"Đúng vậy!! Đúng vậy Hakkai!!! Mày phải thế này mới là người nhà Shiba!!!"
Hakkai như mất lý trí, điên cuồng lao vào đánh đấm Taiju dù rằng bị đánh văng ra bao nhiêu lần, đôi mắt trừng trừng như chỉ muốn vượt qua tên anh trai khốn khϊếp kia rồi đánh thẳng vào mặt người tóc vàng đứng đằng sau kia.
Takemichi thấy Hakkai điên cuồng đến nỗi mặc kệ Taiju mà dồn hết giận dữ về phía cậu, chớp mắt vài lần liền nói tiếp:
"Hakkai... Người luôn bảo vệ mày là Yuzuha đúng không? Câu chuyện mà mày kể là mày bịa ra, câu chuyện mày hèn nhát đến nỗi không thể tự nhận bản thân nhận sự bảo vệ của Yuzuha... Sự thật chỉ có mày, Yuzuha, Taiju và tao biết thôi nhỉ?"
Sau lưng đập mạnh vào góc tường vẫn còn đau đến mức không ngồi thẳng dậy được, Yuzuha gầm lên:
"Takemichi, mày câm miệng đi!!!"
Takemichi mặc kệ Yuzuha, đôi mắt xanh sáng rực nhìn thẳng vào đôi mắt điên cuồng của Hakkai:
"Tao nói tất cả cho Mitsuya rồi!"
Cuối cùng cũng vô nhà thờ quẩy vinahouse với Taiju rồi muahahahahahaha
Chuẩn bị tinh thần múa quạt và đu cột điện với Taiju hú yé
Trời ới hứa hẹn 70 vô quẩy vinahouse đêm giáng sinh xong 80 là mở vũ hội cồng chiêng với Tenjiku xong 100 kết part đi ngủ nghỉ khoẻ
Đmmmmm và giờ thì 95 mới bắt đầu cà đĩa DJ ở nhà thờ mở màn :))))