Đào Đào Mềm Nhũn

Chương 23: Chiếc hộp

Edit: Na

Kết quả thi sẽ được công bố trên bảng thông báo dưới lầu.

Đào Đào đối với loại phương thức công bố kết quả này cô không thích nó mấy.

Lúc chia ban cô có thành tích tốt, đạt được hạng 2 cả năm cô rất vui. Mọi người có thể thấy điểm, xếp hạng, tuổi của cô. Các thầy cô, bạn học đi ngang qua cũng sẽ thấy được nó.

Nhưng nếu thành tích không tốt, cô sẽ không vui vì bị người khác nhìn thấy.

Cũng giống như lần này.

Giữa trưa, Đào Đào đi xuống lầu nhìn thoáng qua.

Không xa lạ gì, bảng thông báo đã bị các bạn học và thầy cô vây quanh.

Đầu tiên, Đào Đào nhìn vào thành tích của lớp 12.

Thành tích của Thời Thác cũng không tệ, tuy mới chuyển qua ban khoa học xã hội nhưng điểm môn Địa Lý của anh rất cao, điểm Tiếng Anh và Toán Học cũng không kém. Lần trước, khi anh thi môn Chính Trị thì Đào Đào đã đem cuốn sách Chính Trị cho anh xem.

Chủ nhiệm lớp 505 là Chu Lệ Na giáo viên môn Chính Trị nổi tiếng nhất ở thành phố Ninh Xuyên. Mỗi một năm, lớp khoa học xã hội của cô ấy đều mang về điểm cao nhất trong thành phố, thậm chí còn đứng hạng 2 của tỉnh.

Giáo viên môn Chính Trị này cũng rất tốt.

Đào Đào nhìn thành tích và xếp hạng, không khỏi cong khóe môi cười.

A Thác của cô xếp hạng 5 trong lớp.

Trong ba khối, tuy rằng ban khoa học xã hội là ban trọng điểm nhưng thành tích của ban mỹ thuật còn nổi bật hơn nhiều.

Đào Đào xoay người đi tìm bảng điểm lớp 11.

Khi thấy trong top 10 không có mình, sắc mặt cô gái nhỏ lập tức xụ xuống, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Rớt ra khỏi top 10 sao...

Thời Thác lúc này bị Giang Vọng lôi kéo đi đến bảng thông báo bên kia.

Quét mắt thấy có một bóng người quen thuộc trong đám người kia, đôi mắt anh tối sầm lại nhấc chân đi qua.

"F**k, A Thác mày thật trâu bò, mày mẹ nó mỗi ngày đều đi chơi với đàn em kia sao mày có thể đứng hạng 5 được chứ?" Giang Vọng không khỏi chửi bậy một câu.

Thời Thác không thèm quan tâm, nghiêng đầu đi xem lớp 11.

Khi tìm được tên của cô, cả người anh không khỏi run lên.

Hạng 15?

Lúc trước không phải hạng 2 sao?

Thời Thác nhìn lướt qua các. Điểm môn Toán Học, Tiếng Anh và Ngữ Văn tất cả đều không thành vấn đề gì. Môn Lịch Sử, Chính Trị cũng cao. Chỉ có môn Địa Lý là thấp nhất, nhưng nó cũng đỡ hơn 30 điểm trước đây.

Sau hai tuần bổ túc cho cô, điểm cũng tăng lên được một chút.

Hơn 50 điểm.

Cũng coi như là có tiến bộ.

Vậy sao lại tuột hạng nhiều đến như thế?《rainbowdangyeu》

Thời Thác nhíu mày, tiếp tục nhìn xuống.

Khi cột điểm môn Sinh Học, cả người anh ngây ra.

2, 25 điểm?

Sao điểm còn tệ hơn Địa Lý vậy?

Lúc này anh vừa muốn nói gì đó thì bỗng thấy một cô gái nhỏ đang cúi đầu đi vòng qua đám người náo nhiệt này đi đến sân thể dục.

Đào Đào cắn môi dưới, cúi đầu chậm rãi bò lên trên khán đài.

Cô gái nhỏ thu mình thành một cục, ôm đầu gối ngồi trên bậc thang không nói câu nào.

Hốc mắt có chút đỏ lên, bộ dáng như sắp khóc tới nơi nhưng lại không rơi xuống giọt nước mắt nào.

Thành tích kém quá...

Mẹ cố ý về đây đợi có kết quả điểm thi của cô rồi mới chịu trở về. Nhưng với thành tích như thế, chắc mẹ sẽ thất vọng về cô lắm.

Nghĩ đến đây cô đem mặt vùi vào đầu gối, cả người như đang bị tách biệt với thế giới này.

Khi Thời Thác đến nơi thì đã trông thấy một cô gái nhỏ ngồi co rúm lại, thu mình thành một cục ngồi đó.

Thở dài một cái, anh đi đến bậc thang ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Giây tiếp theo, anh đưa tay ôm lưng cô kéo cả người cô vào trong ngực.

"Ngoan nào, khó chịu thì để anh ôm em một lát."

Đào Đào không hiểu cái gì hết, nhưng ngửi được mùi hương quen thuộc xông vào mũi, cô mới biết được đây là ai.

Cô đưa tay kéo vạt áo đồng phục anh, rầu rĩ nói, "A Thác, thành tích em không được tốt..."

Thời Thác đưa tay vỗ vỗ lưng cô, "Không sao, chỉ là thi tháng thôi mà, hử?"

"Em vẫn luôn cho rằng em chỉ học tệ môn Địa Lý, vậy mà bây giờ môn Sinh Học cũng chỉ được 20 mấy điểm..."

Trước đó Thời Thác có nghe Trương Đào nhắc tới, Đào Đào giỏi về khoa học tự nhiên hơn.

Nhưng cũng kỳ lạ.

Nếu cô chọn khoa học xã hội, nhưng mà điểm môn Địa Lý thì quá thấp cũng thôi đi. Nhưng khen cô học tốt khoa học tự nhiên, vậy thì sao môn Sinh Học của cô điểm còn thấp hơn Địa Lý nữa?

Nói cô chọn khoa học xã hội không đúng, vậy chọn khoa học tự nhiên thì càng không đúng hơn.

Chàng trai cúi đầu, xoa đầu cô, "Không sao hết, anh học môn Sinh Học cũng được nên anh bổ túc cho em nhé?"

Đào Đào ở trong ngực anh lắc đầu, "Không được đâu, nếu anh cứ bổ túc cho em thì anh sẽ không có thời gian học hành nữa."

Thời Thác thấp giọng cười, vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn dỗ dành cô, "Anh có thời gian, em không cần lo lắng cho anh."

Hai người ôm nhau một lúc. Sau khi hết giờ tụ học buổi trưa, Đào Đào chui ra khỏi ngực anh, "A Thác, em trở về lớp học đây, anh cũng về phòng vẽ tranh đi."

Thời Thác đưa tay lau khoé mắt cô, xác nhận không có dấu vết đã khóc trái tim đang treo lơ lửng của anh cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

"Đừng buồn nữa, buổi tối bạn trai sẽ mua đồ ăn ngon cho em."

Cô gái nhỏ nhếch miệng cười một cái, ngón chân hôn lên môi anh một cái, "Dạ, em đi học đây."

"Ừ, đi đi."

Thời Thác rời khỏi phòng vẽ tranh trước khi tiết học buổi tối kết thúc.

Đi theo đám học sinh lớp 10, 11 anh đi đến cửa hàng bánh kem đối diện trường học.

Đứng trước tấm kính chọn hơn nửa ngày, cuối cùng Thời Thác cũng xách đồ đi ra cửa.

Lúc này, Đào Đào đang sửa sang cặp sách lại với Thẩm Nghiên.

"Chị đừng lo, chỉ là thi tháng thôi không có sao đâu. Kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ mới quan trọng."

Từ khi coi điểm xong, Thẩm Nghiên cứ đi theo lải nhải miết làm cho lỗ tai Đào Đào bắt đầu thấy đau.

Cô gái đem cặp đeo lên vai, lạng nhạt nói, "Chị không sao, sao em giống với mấy người già quá vậy. Lát nữa ăn cơm mẹ chị em cũng sẽ nói nhiều như vậy cho coi."

Thẩm Nghiên lập tức im miệng.

Không biết vì sao, cậu thấy rất sợ người cô Thẩm Mộng Viện này của mình.

Hôm qua Thẩm Mộng Viện trở về trùng hợp hôm qua Thẩm Dương mang đội bóng rổ đi thi đấu không rảnh ăn cơm cùng nhau nên tối nay sẽ ăn cơm cùng nhau.

Hai người đang nói chuyện, lúc này Thời Thác cầm theo một cái túi đi lên lầu 4.

Cả người anh dựa vào cửa sau, ánh mắt thâm thuý, giọng nói lại rất nhẹ, "Nhóc con."

Đào Đào sửng sốt, vừa ngẩng đầu thì thấy anh mặc bộ đồ học sinh dựa vào cạnh cửa, đôi mắt long lanh nhìn cô.

Chiếc áo sơ mi trắng bị gió thổi bay như sóng biển.

Cô nheo mắt cười, chạy chậm đến câu lấy cổ anh, "Sao anh lại ở đây?"

Thời Thác đưa một tay ra ôm vòng eo nhỏ của cô, đem người ôm vào trong ngực, "Phòng vẽ tranh ồn áo quá nên anh trực tiếp đến đây đưa cho em luôn."

Cô chớp chớp hàng mi dài, ngốc nghếch hỏi, "Đưa cho em?"

Anh "Ừ", đem cái túi trên tay đưa cho cô, "Mua cho em đó, là vị đào."

Đào Đào cười quyến rũ một cái, nhón chân hôn cằm anh, "A Thác thật tốt."

Thời Thác siết eo cô, cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay làm cho yết hầu anh có chút khô.

Khoé mắt liếc thấy Thẩm Nghiên đứng ở bên cạnh làm cái bóng đèn 500W, anh cưỡng chế du͙© vọиɠ xuống.《rainbowdangyeu》

"Về nhà sao?"

Đào Đào gật đầu, "Mẹ nói hôm nay sẽ ăn cơm với cậu và Thẩm Nghiên, em và em ấy chuẩn bị về."

Ngày thường sau khi tan học Thẩm Nghiên không hề đi chung với Đào Đào. Chủ yếu là do cậu muốn đi tiệm net sợ cô đi theo cản trở mình.

Thời Thác thuận thế buông cô ra, lưu luyến mà nhéo mặt cô, "Về sớm đi."

"A Thác nhớ ăn tối đấy."

"Được."

Thời Thác nói xong, vẫn là không nhịn được cúi đầu hôn lên vành tai cô, lúc này mới xoay người đi xuống lầu.

Chờ người đi rồi, Thẩm Nghiên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa hít một hơi dài.

"F**k, hai người không sợ người khác nhìn thấy sao?"

Đào Đào không để ý đến cậu, quơ quơ túi trên tay, "Em chính là ghen tỵ với chị."

Thẩm Nghiên trợn mắt liếc cô một cái, đi lên nhìn cái túi cúi đầu cầm lên, "Để em xem rốt cuộc anh ta mua gì cho chị."

Lời này còn chưa nói xong, vừa nhìn thấy cái hộp trong túi thì cả người cứng lại.

Đào Đào thấy cậu không nói lời nào, cúi đầu nhìn.

Cô gái lấy cái hộp ra, một bên mở ra một bên chửi cậu, "Em làm gì kinh ngạc vậy chứ, anh ấy tặng cái gì..."

Giây tiếp theo, gương mặt cô tái nhợt như tờ giấy, cả người có chút không tin nổi.

Đào Đào kéo dây cặp, đôi tay trắng nõn nắm bàn học, cô nhắm chặt mắt lại run rẩy nói, "Lấy, lấy nó đi..."

Thẩm Nghiên tay mắt lanh lẹ mà lấy cái hộp, nhét nó lại vào túi.

——————