Phương Tuân đang ngồi ở phòng khách xem tin tức, mặc một bộ quần áo lịch sự, nút áo cài ngay ngắn không chút cẩu thả, phối hợp với một chiếc cà vạt, bộ dáng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài công tác. Thế nhưng phía dưới thân lại có một nam nhân toàn thân trần trụi, hai tay hắn chống đất quỳ tư thế giống như chó ghé lên đùi anh.
Trần Cẩm đang cố gắng dùng hai tay chống đỡ trên mặt đất, phần lưng duỗi thẳng hình thành một đường cong, cái mông tròn trịa rắn chắc nhếch lên cao, một tầng mồ hôi mỏng bao trùm lên làn da màu mật, giống một dã thú đang ngủ đông trên mặt đất.
Từ góc độ Phương Tuân nhìn lại là một phong cảnh khác, lỗ bướm ở giữa hai chân không hề bị che lấp, cái miệng nhỏ đáng thương run rẩy đang phun ra nuốt vào dương v*t của mình, thỉnh thoảng còn phun ra một cổ nước da^ʍ lan tràn đọng lại chỗ gốc rễ dương v*t cùng lôиɠ ʍυ. Cái mông to tròn hữu lực mềm dẻo nhấp nhô, hơn nữa lỗ da^ʍ ướt dầm dề còn đầy sinh lực mà chứa cả dương v*t, có một loại cảm giác xung đột, nhìn hắn cực kỳ giống với cái sεメ toys dâʍ đãиɠ nhất.
“Quá ướt.”
Tóc Trần Cẩm bắt đầu tích mồ hôi, hai mắt hắn mê loạn đắm chìm trong cơn sướиɠ, tham lam nhấp hai cái, lại không dám lơ là lời của Phương Tuân, đành phải buông tha dương v*t trong cơ thể, đem lực toàn bộ chống trên cánh tay trái, cầm lấy qυầи ɭóŧ ướt sũng trên mặt đất thô lỗ lau khô nước da^ʍ trên lỗ bướm.
Nhìn động tác Trần Cẩm đang có ý đồ tiếp tục cắm vào, Phương Tuân tàn nhẫn nhắc nhở, “Anh mau lêи đỉиɦ đi.”
“Tiểu Tuân, anh còn muốn, cầu em ** anh đi.”
Trần Cẩm đem toàn bộ lỗ bướm dán lên dương v*t nóng bỏng, thế nhưng không dám nuốt vào mà chỉ cọ xát qua lại trên bề mặt, âʍ ѵậŧ bị cọ xát tới lui.
Giữa trưa Trần Cẩm đột nhiên bị kêu về, hai người lăn qua lộn lại làm tới ba tiếng. Phương Tuân xem chương trình nhàm chán trên TV phân tán lực chú ý nên chỉ bắn có hai lần, Trần Cẩm lại không ngừng bị quấy nhiễu cùng bỏ dở, không được quá ướt càng không được cao trào.
Lời cầu xin lại bị làm lơ lần nữa, Trần Cẩm đành phải bò xuống dưới quỳ ngồi giữa hai chân Phương Tuân, hai cánh tay đau nhức cũng được nghỉ ngơi một chút. Trầm Cẩm cơ khát cầm dương v*t dính đầy dâʍ ɖị©ɧ liếʍ sạch, lông mi đọng mồ hôi nhìn giống như nước mắt, nhìn hắn như vậy như một da^ʍ phụ khóc lóc cầu xin được cᏂị©Ꮒ.
Trên thực tế nếu như khóc có thể làm Phương Tuân mềm lòng thì Trần Cẩm cũng thật sự không chút do dự mà làm. Bị cấm dục gần một tháng, nam nhân vừa mới cᏂị©Ꮒ sắp được cao trào lại bị kêu dừng, lỗ bướm mẫn cảm vô cùng khác vọng bị chiếm hữu hoàn toàn, chỉ có dương v*t trước mắt mới có thể thỏa mãn cảm giác mãnh liệt hư không kia, nhưng giờ hắn chỉ dám dùng miệng mυ'ŧ vào. Dục cầu bất mãn*, Trần Cẩm dùng mặt cọ xát lên dương v*t của Phương Tuân, vẻ mặt khát vọng cầu xin.
*(Nghĩa bóng) Tìиɧ ɖu͙© không được thỏa mãn.
“Xin em, anh thật sự rất (n*ng) muốn.”
Phương Tuân thờ ơ nhìn vết thương trên mặt Trần Cẩm, vừa mới một lòng một dạ muốn trừng phạt người đàn ông này như thế nào, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi, “Sao lại bị thương?”.
“Bị ba anh đánh, ông ấy lại giục anh kết hôn, anh nói chỉ yêu bạn trai của mình, đời này cũng không tìm người khác.”
Biết rõ dù có thổ lộ bao nhiêu lần đi chăng nữa Phương Tuân cũng sẽ không đáp lại, nhưng Trần Cẩm vẫn chưa từ bỏ ý định, hai tay cầm ống quần Phương Tuân, gấu ống quần tây bị nắm chặt tạo ra một khối nếp uốn.
“Muốn ba anh hết hy vọng cũng dễ thôi, anh đem bộ dáng quỳ dưới đất cầu đàn ông cᏂị©Ꮒ cho ông ấy xem, bảo đảm cả đời này ông ấy sẽ không nhắc lại nữa.” Phương Tuân trêu đùa lấy di động ra, nhấn mở ghi hình.
“Đĩ da^ʍ hiện tại đang làm gì?”
Trần Cẩm không biểu hiện né tránh hay hoảng loạn, ngược lại kiên định mà nhìn màn hình, giống như có thể xuyên thấu qua màn hình mà nhìn mặt người đàn ông phía sau, “Đĩ da^ʍ đang khẩu giao cho em, muốn cầu xin em tha thứ cho anh, mong em một lần nữa thích ** anh.”
“Vậy anh càng phải nỗ lực, mυ'ŧ cho tốt.”
Biết rõ chỉ là đơn thuần theo đuổi kɧoáı ©ảʍ, lời Phương Tuân cũng chỉ là nhục nhã chính mình, Trần Cẩm dùng những kỹ xảo để kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vươn đầu lưỡi dâʍ đãиɠ liếʍ láp dương v*t nam nhân để màn hình quay rõ mình như thế nào.
Đầu tiên là lưu luyến qυყ đầυ tròn non mềm phía trên, thỉnh thoảng còn chui vào đỉnh mắt nhỏ, phần đầu phía dưới khe rãnh cũng không dám bỏ qua, tiếp theo là nỗ lực hút.
“Nhìn màn hình, miệng ngậm sâu vào, mυ'ŧ ra tiếng.”
Bị bộ dáng người đàn ông hạ lưu dâʍ ɭσạи dụ hoặc, thanh âm Phương Tuân trầm thấp thêm vài phần.
Trần Cẩm giống như người đói khát gặp được món ăn mình yêu thích nhất, trong miệng còn cố ý phát ra tiếng hút nước miếng, hai má còn có hình dạng dương v*t.
Ngày trước người đàn ông anh tuấn ngạo mạn này chưa bao giờ nguyện ý khẩu giao cho anh, nhưng hiện giờ vẻ mặt lại đói khát bú ʍúŧ dương v*t của anh, trên mặt còn có vết thương, một bộ dáng chịu nhục nhã bị làm khổ.
Hình ảnh dâʍ đãиɠ này gợi lên cho Phương Tuân kɧoáı ©ảʍ ngược dục, anh đem chân đạp lên lỗ bướm ướt đẫm nước, ngựa quen đường cũ tìm được âʍ ѵậŧ mẫn cảm, dùng ngón chân trêu đùa.
“Đĩ da^ʍ làm sao vậy?” Phương Tuân đem màn hình quay lại đôi mắt đang mê loạn của Trần Cẩm, đôi mắt ngày thường tỏ vẻ lãnh đạm xa cách còn giờ thì đang ngất ngây vì tìиɧ ɖu͙©, “Vì sao lại đột nhiên phát da^ʍ?”
“Bởi vì chồng đang dùng chân cᏂị©Ꮒ đĩ da^ʍ.” Kết hợp với lời nói chính là phía dưới truyền đến tiếng nước, Phương Tuân quá rõ điểm mẫn cảm của hắn, chỉ cần khảy vài ba cái liền đem hắn chơi đến bủn rủn phía dưới nước da^ʍ đầm đìa.
Lỗ bướm không đợi được tốc độ ma xát phía dưới, cả người Trần Cẩm trực tiếp cưỡi lên, ôm lấy chân Phương Tuân chủ động tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ, ngoài miệng động tác bú ʍúŧ càng thêm sâu.
“Cɧó ©áϊ nhỏ thật ngoan, nếu muốn lêи đỉиɦ thì tự mình cọ xát đi nhưng mà nước da^ʍ không được làm dơ quần chủ nhân.”
Phương Tuân đem màn hình ra xa, nhìn động tác Trần Cẩm một bên mυ'ŧ dương v*t một bên cọ xát hạ thể cầu hoan thu hết vào đáy mắt.
“Sướиɠ đủ rồi?” Phát tiết ba lần, thể xác lẫn tinh thần đều được thỏa mãn, Phương Tuân sửa sang quần áo lại cho hoàn chỉnh. Gương mặt lạnh lùng thêm nhiều phần lười biếng, vừa nguy hiểm vừa dụ hoặc. Phương Tuân vỗ vỗ vào Trần Cẩm đang dựa vào đầu gối mình nghỉ ngơi, thay hắn chải vuốt hai phát.
Nghĩ đến mục đích hôm nay, Phương Tuân nhéo gáy Trần Cẩm buộc hắn nhìn thẳng vào mình, “Tiếp theo chúng ta tính sổ đi, buổi sáng anh làm gì?”.
Trần Cẩm suy nghĩ muốn tránh né tầm mắt chợt biến lạnh của Phương Tuân, thế nhưng cái gáy đang bị nắm tăng thêm lực đạo làm ngăn trở.
“Nghe nói ba của em đang bị bệnh, anh chỉ là đi thăm một chút.”
“Anh có hỏi qua tôi chưa? Tôi cho phép anh đi sao?” Phương Tuân buông tay đem Trẩn Cẩm đẩy qua một bên.
Trần Cẩm đem thân thể ổn định bị ngã qua một bên, bắt lấy tay Phương Tuân cọ xát lòng bàn tay anh lấy lòng, “Anh xin lỗi, anh chỉ muốn đi thăm, hơn nữa anh chỉ nói là bạn bè của em, chưa từng nói điều khác. Tiểu Tuân, em đừng giận anh.”
“Đi thăm? Lúc trước anh cầu xin tôi quay về thì có ước định như thế nào? Ai cho phép anh tự chủ trương?”
Nghĩ đến cú điện thoại của ba, Phương Tuân càng thêm buồn bực tên ngốc này, đẩy tay Trần Cẩm ra đứng lên, “Mấy ngày nữa tôi sẽ không trở về, cho anh thêm thời gian tự mình ngẫm lại.”
“Anh sai rồi, tiểu Tuân em muốn mắng anh phạt anh như thế nào cũng được, cầu xin em đừng đi.”
Trần Cẩm hoảng sợ gắt gao ôm lấy Phương Tuân đang chuẩn bị rời đi, thậm chí còn có ý niệm dứt khoát đem người này trói lại nhốt trong nhà.
“Nếu anh còn muốn gặp tôi lần nữa thì lập tức buông tay.”
Chỉ một câu đơn giản làm ý niệm điên cuồng của Trần Cẩm bị dọa sợ lui, để người nọ tùy ý đóng cửa rời đi. Trần Cẩm vẫn không hiểu rõ một năm nay hắn vứt bỏ hết tất cả tôn nghiêm, dùng hết khả năng để lấy lòng nhưng vẫn không thể đổi lấy nửa điểm ôn nhu của Phương Tuân, chỉ một hành động quan tâm đơn thuần thế nhưng lại làm cho Phương Tuân tức giận như vậy.
Phương Tuân lần này tựa hồ thật sự tức giận, ngày hôm sau hắn gọi điện tới giọng điệu anh vẫn lãnh đạm như cũ, “Có cuộc họp, đừng làm phiền tôi.”
Sau đó dứt khoát trực tiếp tắt cuộc gọi, Trần Cẩm cũng không dám gọi điện tiếp.
“Anh rất nhớ em, em đừng không cần anh, về sau anh đều nghe lời em.”
“Em không cần anh anh sẽ đi tìm chết.”
“Anh sai rồi, anh không nên uy hϊếp em, anh sẽ ngoan ngoãn chờ em trở về.”
“Chồng ơi em về đi, anh muốn em giống như hồi trước mặc kệ anh sống chết đem anh cᏂị©Ꮒ.”
“Tiểu Tuân nếu em còn hận anh thì cứ đem video đăng lên mạng đi, tài sản của anh tất cả đều có thể cho em.”
Về sau Trần Cẩm ngẫu nhiên sẽ trốn tránh dưới lầu công ty Phương Tuân trộm xem một chút, nhưng lại sợ bị phát hiện nên cũng không thường xuyên đi. Thời gian còn lại là dựa vào những tin nhắn như đá chìm dưới đáy biển đau khổ chống đỡ.