Trấn Trên Có Lời Đồn

Chương 6

Từ Tùng giam tôi phi pháp thật.

Cuối đông rồi, trời vẫn rất lạnh. Phiền hai người anh em giang hồ của Từ Tùng tự mình lắp điều hòa trong căn nhà cũ này. Sau khi lắp đặt xong, cả ngày 24 tiếng đều mở chế độ sưởi ấm.

Mấy hôm mới đến, họ cũng thay giường ván gỗ thành một cái giường đôi kiểu châu Âu trắng tinh tươm. Tôi chỉ được mặc một cái áo rộng thùng thình, còn phía dưới chỉ có quần boxer giữ ấm. Từ Tùng chưa từng cho tôi mặc nhiều thêm cái quần cái áo nào cả.

Tôi chỉ được phép hoạt động trong vòng 5 mét quanh cái giường, chủ yếu là đọc sách gϊếŧ thời gian.

Giữa trưa Từ Tùng mang cơm đến, tôi ăn hai miếng là no rồi. Nhớ ba ngày đầu mới bị nhốt, tôi thử tuyệt thực. Từ Tùng hoảng hốt, rồi nắm cằm tôi đút thức ăn, đút mạnh lắm, tôi đau họng nên ói cả ra. Thấy tôi ói, hắn lại hoảng, lại đút, tôi lại ói. Cái vòng luẩn quẩn này diễn ra tầm bốn lần thì tôi tự che miệng mình lại, nén cảm giác buồn nôn xuống.

- Ăn thêm chút đi, em ăn ít quá. – Từ Tùng gắp một miếng sườn heo chua ngọt, bỏ vào chén tôi. Hiện tại tôi chỉ có ngồi ngây người trên giường thôi, ít vận động nên ít tiêu hao năng lượng. Tôi gần như không thấy đói. Hắn mời thì tôi ăn cho đỡ bị ép ăn thôi.

Sau khi ăn xong, tranh thủ lúc Từ Tùng dọn đồ, tôi chạy vào nhà vệ sinh ói sạch. Mấy món dầu mỡ đó khó tiêu hóa, khiến dạ dày tôi đau quặn lên.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân, chợt quay đầu lại, thấy Từ Tùng dọn dẹp xong xuôi.

Tôi chợt nhớ tới lần bị ép ăn nọ, van nài hắn:

- Đừng ép em ăn...

Hẳn là lúc đó nhìn tôi khổ sở, Từ Tùng không đành lòng. Tôi lúc ấy sợ lắm, sợ vô cùng, không để ý nét mặt hắn. Hắn kéo tôi khỏi bồn cầu, tôi không kiềm được mà run rẩy, kéo góc áo hắn, cầu xin hắn:

- Đừng ép em... đừng ép...

- Không ép nữa. Không bao giờ ép em ăn nữa.

Từ Tùng rót cho tôi một cốc nước, xoa đầu tôi.

Từ Tùng tháo còng tay với quần áo rồi khóa lại, để tôi đi tắm rửa. Sau khi tắm xong, tôi lên giường, nằm xuống. Từ Tùng chuẩn bị đầy đủ, ôm tôi từ phía sau. Hắn khẽ hôn lên lưng tôi, tay hắn khuếch trương phía sau tôi. Nhưng lần này hắn không vội vã đâm vào, mà cúi đầu ngậm lấy thằng nhỏ của tôi, lưỡi hắn lướt khắp thằng nhỏ, rồi tập trung tấn công đầu thằng nhỏ.

Tôi thấy, hình như tôi cứng được thì Từ Tùng bò lên, hôn môi tôi. Chưa được một phút, thằng nhỏ tôi mềm dần lại, lúc Từ Tùng vào sâu trong tôi thì thằng nhỏ của tôi xìu luôn rồi. Tôi cần được kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ những chỗ khác nữa, giữa cuộc mà có ngưng một chút, thằng nhỏ nhà tôi sẽ xìu. Chắc do tôi không quá đón nhận "chuyện ấy".

Từ Tùng lại cắn hình xăm trên ngực trái của tôi, hắn dữ lên. Tôi quen quá mà, đau đớn và dữ dội, tôi chỉ có thể há mồm, thở dốc. Tôi không biết kiểu ân ái thú tính này hắn học từ đâu, nhưng mà hắn thích, tôi đành chịu.

Tôi ngây người trong căn nhà này. Ngày qua ngày, hết ăn lại nằm, càng ngày càng lười nói. Lúc Từ Tùng đến kể tôi nghe chút chuyện cười nhạt nhẽo, mắt tôi trống rỗng như lạc vão cõi tiên, tôi chả nghe được gì cả.

- Tiểu Trung, Tiểu Trung... – Từ Tùng gọi tôi vài tiếng, tôi mới hoàn hồn. Tôi nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp đi, tôi đang nghe.

- Tối nay em muốn ăn gì?

Thấy tôi không trả lời, hắn nói tiếp:

- Mùa đông ăn măng xào thịt khô ha? Thế nào? Thích không? Mùa đông, măng bán đầy ngoài chợ, nhất là măng non.

Tôi chợt hỏi:

- Chừng nào thì anh mới thả em ra?

- Thêm cá hấp nữa nhỉ?

- Anh muốn giam em cả đời sao?

- Mau đến sinh nhật Tiểu Trung thôi. – Từ Tùng không trả lời tôi mà cười vui vẻ – Ngày đó anh tặng em một món quà siêu bự nhé?

Sinh nhật tôi là ngày 20 tháng Tư dương lịch, từ giờ tới ngày đó còn hơn nửa tháng. Tôi không biết vì sao tự nhiên hắn nhắc đến sinh nhật tôi làm gì, tôi cũng chẳng muốn quà cáp gì hết, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này, tôi muốn tự do.

Đến một buổi tối, tôi mơ màng ngủ thì cảm giác hai tay bị trói chặt vào đầu giường. Tôi tỉnh lại thì thấy Từ Tùng đang ngồi trên người tôi. Người hắn nồng mùi rượu. Tôi chẳng biết sao hắn trói tôi lại nữa. Trói chặt rồi hắn còn đi lấy gì đấy.

Bình thường tôi không phản kháng mấy chuyện trên giường lắm. Trói tôi như vậy thì hơi thừa rồi chăng? Hay hắn muốn chơi gì tình thú hơn?

Từ Tùng vẫn chưa nói gì cả, sau đó hắn quay lại với một con dao. Tôi nhìn con dao kia, mặt không cảm xúc hỏi hắn:

- Muốn gϊếŧ người diệt khẩu?

Từ Tùng cười đáp:

- Sao thế được? Sao anh nỡ gϊếŧ em chứ?

- Ừ?

- Thứ này... – Từ Tùng mân mê hình xăm trên ngực tôi – khiến anh không thoải mái.

Tôi cau mày, không biết hắn có ý gì, tim tôi đập mạnh, lòng lo lắng:

- Anh say rồi...

- Ừ, em nên mong rằng anh say vừa thôi. Chứ say quá thì lúc hạ dao xuống, đau em đấy. – Từ Tùng đặt dao trên ngực tôi – Anh khoét đây.

Nhìn hắn cười nói mà lòng tôi nổi bão, tôi đầu điên cuồng giãy giụa, hai chân đá loạn, liều mạng hét lên:

- Từ Tùng!

- Anh điên rồi!

- Anh say rồi!

- Đừng!!!

- A!!!

Hắn thật sự xuống dao khoét thịt tôi, xuống ba nhát.

Tôi đau lắm, mặt trắng nhợt, máu chảy không ngừng.

Sau đó Từ Tùng đi ra một lúc rồi lại vào phòng, trên tay hắn là băng gạc, đè tôi-đang-cuộn-người-vì-đau ra, cầm máu cho chỗ thịt vừa bị khoét của tôi. Tôi toát mồ hôi, máu thấm khắp gạc, Từ Tùng kiên nhẫn thay đợt băng mới. Chừng hai mươi phút sau, máu ngừng chảy, Từ Tùng lấy miếng gạc ra, thoa thuốc lên vết thương của tôi. Thoa xong, hắn đỡ tôi ngồi dậy, dỗ tôi: "Hết đau thôi, hết đau thôi, thuốc ngấm là hết đau liền."

Tôi cuộn người trong lòng hắn, chịu đau, giọng tôi thô ráp như tờ giấy nhám, thều thào:

- Từ Tùng à, từ lúc em sinh ra đã bị người ta chỉ trỏ, soi mói. Họ bảo mẹ em lén lút với trai lạ mới chửa hoang em. Trẻ con trong trấn Thập Phô này chẳng chịu chơi với em, không sao hết, em cũng chả thèm chơi với tụi nó. Thế mà lúc em năm tuổi, anh bắt một con châu chấu, tặng cho em. Em gọi anh là "anh", xem anh là bạn thân nhất của em. Anh không giống tụi nó, anh không mắng em, không chọi đá vào em. Anh cho phép em đi theo anh, anh còn đánh mấy đứa bắt nạt em nữa. Sau khi anh xâm hại em, em cũng chưa hề hận anh. Em chỉ sợ anh, trốn anh thôi. Rồi... anh cưỡиɠ ɧϊếp em, em không chống lại anh được, cũng không trốn anh được. Hôm anh lấy xích sắt trói em trên giường, em tự hỏi, có phải em quên mất chuyện gì rồi không? Chẳng hạn như mẹ em thật sự lén lút với trai lạ? Gã trai lạ đó lại là cha anh, mẹ em phá hoại gia đình anh chăng? Hay là em nhờ người ta đập đầu anh xong em quên mất? Từ Tùng, em quên gì sao?

- Không có. – Từ Tùng nhẹ giọng đáp. Hắn ôm lấy tôi, đầu hắn dựa vào cai tôi, tay hắn xoa lưng tôi.

- Thế sao anh lại làm thế với em chứ?

- Trung Nặc Thần. Nếu anh nói... anh thích em, có phải em cũng không tin ư?

- Thích hả? Nhưng giờ em chỉ hận anh thôi. – Tôi nhổ vào câu thổ lộ trên nhé.

- Anh biết thừa, sao em thích anh được chứ? Với những chuyện đã xảy ra... anh biết em sẽ không thích anh mà, anh... anh chỉ mong em đừng quên anh. Bởi vì em cứ luôn hờ hững trước mọi chuyện như vậy, em cứ muốn rời khỏi đây, rồi em không về nữa. Em muốn kiếm cậu ta. Sao em có thể quên anh được chứ? Anh không muốn thế, cũng không cam lòng.

Tôi không nói thêm. Từ Tùng im lặng tầm hai phút rồi nói tiếp:

- Qua sinh nhật em, anh sẽ tha cho em.

Tôi nghĩ mình đau đến mức gặp ảo giác rồi, tôi còn nghe chính mình lẩm bẩm: "Thật ư?"

Tôi còn nghe hắn đáp: "Thật, thật đó."