Trấn Trên Có Lời Đồn

Chương 2

Tôi bị một loạt tiếng đập cửa đánh thức. Tôi gọi "một loạt" cũng không hề phóng đại gì đâu, tiếng cửa cuốn bị đập còn vang hơn cửa chống trộm với cửa gỗ nữa. Tôi vơ lấy điện thoại, nhìn giờ trên màn hình - 00:19 - tôi đã ngủ ở nhà mình hơn nửa tiếng từ lúc ra khỏi nhà Từ Tùng về.

Tiếng đập cửa không dứt. Tôi tròng đại một cái áo xuống lầu, bật đèn, đứng trước cánh cửa hét:

- Ai đó? Gõ làm gì?

Tiếng đập cửa ngừng lại, bên ngoài có người ra lệnh:

- Mở cửa!

Do còn một lớp cửa cuốn nên giọng bên ngoài có hơi ngắt quãng, không rõ ràng lắm, lại còn trịch thượng:

- Đừng vội gọi người tới, chúng tôi chỉ hỏi cậu vài thứ thôi. Cậu không trả lời cũng chả sao. Chúng tôi đập cửa nhà cậu, tiện tay đập luôn nhà hàng xóm của cậu.

Tôi không muốn ảnh hưởng đến người khác, mặc cho tiếng tăm tôi không tốt lắm. Tôi cúi người, mở khóa cửa cuốn phía dưới. Tôi còn chưa kịp kéo cửa lên, người bên ngoài đã vội dỡ cửa lên luôn rồi. Tôi đứng dậy, chưa kịp nhìn rõ người đứng ngoài thì bị người Tôi đấm mạnh vào bụng tôi, tôi khuỵu xuống. Kế đón là từng đợt gậy đập vào lưng tôi, cánh tay tôi.

Đối phương ngừng đánh, ra lệnh cho tôi:

- Biết Nhậm Đắc Nam không? Gọi nó tới đây.

Tôi đau khắp người, chật vật ngẩng đầu nhìn đối phương. Họ có ba người, đứng trước mặt tôi là vị mới ra lệnh cho tôi. Vị này đi boots Dr. Martens, quần đen túi hộp, áo len cổ lọ màu xám nhạt cùng với áo khoác ngoài màu đen, rồi tôi thấy gương mặt góc cạnh sắc bén, tóc cắt ngắn đến mức không thể cắt ngắn hơn, nom tầm hai mươi tuổi.

Tôi dời mắt về cây gậy gỗ trước mặt mình, bàn tay cầm gậy thon dài, trắng nõn, xương khớp rõ ràng. Kế đó tôi thấy người đứng sau lưng vị này – người bị đám Nhậm Đắc Nam ức hϊếp tối quá, "mẹ" trong mồm bọn họ.

Người kia kéo cây gậy trước mặt tôi qua chỗ khác, rồi gọi người cầm gậy: "Em họ ơi."

"Em họ" liếc người kia một cái, rồi gõ vào vai tôi, ra lệnh:

- Gọi điện cho Nhậm Đắc Nam, bảo nó lại đây.

Tôi đau toát mồ hôi, muốn thở nặng mà không dám, sợ vết thương trên bụng đau hơn. Tôi với Nhậm Đắc Nam, cùng lắm là quen qua Từ Tùng - Từ Tùng quen biết tôi chứ tôi có biết cách liên lạc với Nhậm Đắc Nam đâu. Tôi đành gọi điện cho Từ Tùng. Cuộc đầu tiên, hắn từ chối. Cuộc thứ hai, hắn nhận điện thoại, đầu bên kia ồn ào. Từ Tùng hỏi:

- Sao đấy?

- Anh đang ở đâu?

- Cảnh Sắc. – Cảnh Sắc là một quán bar trong thành phố.

- Nhậm Đắc Nam có ở đó với anh không?

- Có. Sao? – Dường như Từ Tùng đoán được chuyện gì đang xảy ra, giọng hắn khẩn trương.

- Có người tìm anh ta. Bảo anh ta tới chỗ em đi.

- Ai tìm?

Tôi ngẩng đầu hỏi người trước mặt tôi:

- Gọi sao đây?

"Em họ" nhìn tôi, không định trả lời. "Anh họ" trả lời thay:

- Tôi là Trương Tĩnh.

Tôi chuyển lời qua cho Từ Tùng:

- Trương Tĩnh.

- Được, anh biết rồi. Anh về liền.

Sau đó tôi cúp máy, ôm bụng đau, từ từ đứng dậy, rệu rã lết đến dãy ghế trong phòng khách xong ngồi xuống. Đêm này tôi nhận ra, đám người Từ Tùng chọc phải ai rồi – những kẻ không nên dây vào. Giờ người nhà chạy tới đòi "nợ" rồi.

Chỉ là người nhà tìm nhầm "chủ". Chắc là họ không kiếm ra Nhậm Đắc Nam, còn tôi cố định trong tiệm sách nhỏ này - năm nào cũng qua lại với đám đó - hỏi đại một người trong trấn là biết tiệm nhỏ nhà tôi ở đâu à.

- Thằng Chín? – Ánh mắt "em họ" nhìn tôi chằm chằm, soi từ đầu đến chân tôi, cười nhạo – Không giống lắm.

Gã bảo tôi không giống cái gì, tôi cũng không biết. Nhưng tôi biết "thằng Chín" – biệt danh do người trong trấn đặt cho tôi. Tôi không thích cái biệt danh này, thậm chí còn chán ghét nó. Tôi còn chả hiểu biệt danh này từ đâu ra nữa.

- Tên thật?

Thấy tôi im lặng, gã hỏi lại:

- Tên gì?

- Trung Nặc Thần.

- Còn tôi là Ân Thượng, nhớ kỹ. – Gã bật cười, nói tiếp – Ít nhất cậu cũng cần phải biết người đập cậu tên gì chứ.

Tôi nhớ trong trấn không có nhà nào họ Ân. Sau này mới biết nhà Trương Tĩnh ở trấn bên, hôm qua gặp bạn cùng lớp ở trấn Thập Phô rồi cùng đi họp lớp luôn. Ân Thượng là em họ của anh ấy, về nhà bác trai ăn Tết một tháng.

- Sao tụi nó còn chưa tới nữa? – Người còn lại trong hội phá tiệm nhà tôi lên tiếng, cao mét chín, lưng dài vai rộng, dáng người vạm vỡ. Hội này ba người, thoạt nhìn Trương Tĩnh yếu ớt, trói gà không nổi, nên tôi nghĩ người này là đồng bọn Ân Thượng kéo tới hội đồng đám kia.

Nhìn đồng hồ, thấy từ lúc tôi cúp máy đã trôi qua mười phút. Tôi giải thích:

- Nãy họ ở trong thành phố, đi đường cũng mất bốn mươi phút.

- ***, đã nửa đêm rồi mà còn định bắt ông mày chờ tới một, hai giờ sáng? – Người vạm vỡ liếc Ân Thượng – Tao thấy hơi chán, muốn bày chút trò.

Ân Thượng cười cười, tỏ vẻ không ý kiến, dáo dác nhìn quanh. Sau cửa kia có một gian bếp, vòi nước trong đó hỏng rồi, chưa được sửa nữa. Tôi đặt chậu đỏ dưới chỗ rỉ, hứng nước để dùng. Mực nước hứng được non nửa chậu, Ân Thượng vặn vòi cho nước chảy đầy chậu rồi mang lại chỗ tôi ngồi. Gã đổ cái ào lên đầu tôi, người tôi ướt sũng, khí lạnh tràn vào, tôi run lẩy bẩy.

- Tốt nhất là cậu cầu nguyện cho đám đó đến mau lên, tôi không hề nhẫn nại gì đâu. – Ân Thượng ném chậu xuống, nhìn tôi ướt sũng, run rẩy, gã nhắc – Đổ bệnh thì không tốt lắm.

Mùa đông miền Nam, phòng tôi không có lò sưởi. Từng đợt gió lạnh đập vào người tôi, tôi vừa đau vừa lạnh, hắt hơi liên tục, vơ giấy trên bàn lau nước mũi. Tầm mười phút nữa lại trôi qua, Ân Thượng lại xách thêm chậu nước nữa, đổ từ trên đầu tôi xuống xong ném chậu đi, ngón tay thon dài đẹp đẽ kia xoa đầu tôi, gã thì thầm bên tai tôi: "Vẫn chưa tới nữa."

Tôi muốn nói cho gã nghe, rằng tôi không bắt nạt Trương Tĩnh, ai bắt nạt Trương Tĩnh thì gã tìm người đó đi chứ. Nhưng đúng là tôi chẳng nói gì cả - dung túng là đồng lõa - tôi không ngăn cản hay khuyên nhủ gì đám Nhậm Đắc Nam đó, cũng không vớt Trương Tĩnh lên. Sau khi Trương Tĩnh bị đám đó vớt lên, tôi cũng mặc bay.

Dung túng là đồng lõa, bỏ mặc nạn nhân là tội.

Mười phút sau, người vạm vỡ lung tung cái tiệm sách nhỏ nhà tôi, lôi ra chồng AV dưới bàn. Tiệm nhà tôi không có máy tính, có một cái đầu đọc DVD cổ của ông ngoại tôi lúc sinh thời – mà lúc đó ông không bán AV, cũng không cho thuê sách lậu. Sau khi ông mất, tôi mới bán thêm.

Người vạm vỡ cho đĩa vào đầu đọc DVD, đầu đọc kết nối với vô tuyến trong tiệm, vô truyến phát từng tiếng rêи ɾỉ "ưm ưm a a" khiến Trương Tĩnh đỏ mặt tía tai, mà người vạm vỡ thích lắm. Chợt người vạm vỡ hỏi Ân Thượng:

- Lũ gay tụi mày coi AV không cứng nổi ha?

Ân Thượng cười, không đáp. Người vạm vỡ cười lại, sờ thằng nhỏ cứng rắn của gã, xong ngồi xem AV tiếp. Ân Thượng đi đến chỗ tôi, tôi cúi đầu, thấy gã nhấc chân lên ghế, tách hai chân tôi ra hai bên. Tôi nhìn chiếc boot Martens giữa hai đùi mình, rồi đạp lên cậu bé của mình, tôi vừa lạnh vừa im thin thít. Gã thấy tôi không phản ứng gì, chân đạp mạnh hơn, tôi cảm giác tôi sắp bị phế rồi. Đau lắm, tôi giơ tay bắt lấy mắt cá chân gã, ngẩng đầu xin gã.

Gã nhìn mắt tôi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, bỏ chân xuống, không đạp tôi nữa.