Đội Trưởng Đội Bóng Rổ Lạnh Lùng

Chương 22

Bàn tay quanh năm chơi bóng rổ nên có chút thô ráp, Phương Hạo Sâm dùng những ngón tay chai sạn ấy mơn trớn trên đùi của Nhan Ngọc, trong lòng tràn đầy sung sướиɠ.

Dươиɠ ѵậŧ sưng to phát đau, Phương Hạo Sâm chờ không kịp làm màn dạo đầu, anh ta đã nắm lấy côn ŧᏂịŧ vuốt ve hai cái sau đó nâng một chân của Nhan Ngọc lên, đẩy dươиɠ ѵậŧ đang dâng trào vào sát hoa huyệt của Nhan Ngọc.

Theo Nhan Ngọc biết, Phương Hạo Sâm là xử nam không có chút kinh nghiệm về tìиɧ ɖu͙© nào. Có lẽ cô đã xem nhẹ… Năng lực bắt chước của thanh niên khi quan sát phim AV.

“Không! Buông tôi ra! Phương Hạo Sâm anh đừng làm vậy ưm!!!”

Mãi đến khi Phương Hạo Sâm duỗi tay cởϊ qυầи lót của mình, rốt cuộc Nhan Ngọc cũng sợ hãi. Cô thật sự giãy giụa, đuôi mắt đẫm lệ đỏ bừng ướŧ áŧ. Cổ tay gầy guộc bị người đàn ông dùng một tay nắm lấy, Phương Hạo Sâm sợ người khác nghe thấy, anh ta vội vàng bịt kín miệng đang kêu cứu của Nhan Ngọc.

Khốn nạn, này mẹ nó chính là muốn cưỡиɠ ɠiαи!

“Ưm… Ưm!”

Đột nhiên Nhan Ngọc không giãy giụa nữa, cô âm thầm giữ lại sức lực.

Mạnh Tân Lương đang ở đâu? Rõ ràng cô thoáng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh cùng đi đến đây a, anh sẽ không mặc kệ Phương Hạo Sâm đυ. cô đâu đúng không?

Tốt, nếu như vậy, cô rất muốn cắn người….

Nếu Phương Hạo Sâm dám chạm vào người cô, cô sẽ đá vào trứng của Phương Hạo Sâm. Cô đã từng học kỹ xảo vật lộn tự do, không cần lo lắng việc đá không chuẩn.

Lúc này, Phương Hạo Sâm đang muốn cởϊ qυầи lót mở tiểu huyệt của cô ra, mà Nhan Ngọc cũng đã cúi người muốn đá trứng của anh ta thì đột nhiên cô thấy trên người nhẹ đi.

Phương Hạo Sâm đang đè lên người Nhan Ngọc bị xốc lên, ngay sau đó là tiếng va chạm da thịt và âm thanh kêu đau.

“Cậu đang làm gì vậy!”

Trong phòng vệ sinh vang lên một tiếng trách mắng đầy tức giận.

Nhan Ngọc vui mừng khôn xiết, là Mạnh Tân Lương, quả nhiên cô không hề nhìn nhầm hay nghĩ sai lầm, Mạnh Tân Lương vẫn theo vào đây, đúng là anh vẫn còn luyến tiếc mình.

Cô xoay người vội vàng chạy đến núp phía sau Mạnh Tân Lương, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vạt áo của anh tựa như một con gà con đang run rẩy. “Anh Lương ơi cứu em!”

Tuy Mạnh Tân Lương không đến đây thì cô vẫn có thể thoát thân, nhưng cô vẫn giả bộ yếu đuối để Mạnh Tân Lương cứu cô một mạng!

“Phương Hạo Sâm, trong vệ sinh công cộng mà cậu định làm cái gì vậy?” Một tay của Mạnh Tân Lương bảo vệ Nhan Ngọc, mộc tay khác nắm cổ áo của Phương Hạo Sâm sau đó dùng sức đẩy anh ta ra bên ngoài.

Lúc nãy, Mạnh Tân Lương đi theo hai người đến bên ngoài phòng vệ sinh. Anh thấy Nhan Ngọc đi nhầm WC nam, Phương Hạo Sâm cũng đi theo vào, lúc đó anh có cảm giác không xong rồi, anh nhớ lại những lời nói của mấy người ở trong phòng, càng ngày càng lo lắng hơn.

Cả đời này Mạnh Tân Lương chưa bao giờ làm ra chuyện kỳ quái như vậy, anh dựa vào cánh cửa WC nam, dán vào vách tường nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Chốc lát sau, trong WC đã truyền ra tiếng kêu của Nhan Ngọc.

Cả người của Mạnh Tân Lương như nổ tung, anh nghiêng người vào nhà vệ sinh. Tên Phương Hạo Sâm kia thế nhưng lại dám xông vào phòng bên cạnh giở trò với Nhan Ngọc, mà Nhan Ngọc còn bị chơi đến lắc mông rêи ɾỉ!

Lòng đố kỵ của Mạnh Tân Lương tăng vọt, không phải Nhan Ngọc nói thích anh sao? Tại sao đảo mắt một cái đã cho người khác chơi cơ thể của cô? Chẳng lẽ, không đến mấy ngày Nhan Ngọc đã di tình biệt luyến*, chuyển sang thích Phương Hạo Sâm?

*Di tình biệt luyến: Đang yêu một người sau đó không yêu người đó nữa mà chuyển sang đối tượng khác

Anh nhìn thấy Phương Hạo Sâm đang chơi đùa cặρ √υ' và phía bên dưới qua khe cửa, lỗ tai đều là những lời lẽ dâʍ đãиɠ của Phương Hạo Sâm và âm thanh yêu kiều của Nhan Ngọc, Mạnh Tân Lương vì tức giận mà cứng lên.

Nhan Ngọc rêи ɾỉ quá dâʍ đãиɠ, cự vật bên dưới của Mạnh Tân Lương nhanh chóng bành trường, qυყ đầυ to lớn nóng như lửa ngẩng lên cao thành một cái đỉnh lều trong chiếc quần rộng thùng thình.

Mãi đến khi nghe Nhan Ngọc khóc lóc kêu đừng, Mạnh Tân Lương bỗng nhiên tỉnh táo lại, anh nhận ra chuyện yêu đương vụиɠ ŧяộʍ này không phải tôi tình em nguyện, mà là hành động lợi dụng người đang say lưu manh phi lễ, vì thế anh lập tức lao vào.

Phương Hạo Sâm bị Mạnh Tân Lương đánh đến lảo đảo lùi về phía sau, anh ta đang vui sướиɠ, đột nhiên bị người khác đấm một cái lên trên mặt. Vốn dĩ anh ta muốn đánh trả nhưng chợt phát hiện ra người đàn ông đang đứng trước mắt này là Mạnh Tân Lương.

Mạnh Tân Lương rống một cái làm anh ta rùng mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, Phương Hạo Sâm sợ Mạnh Tân Lương, Mạnh Tân Lương là đội trườn rất nghiêm khắc. Kể cả bạn cùng lứa tuổi nhưng mỗi giây phút trên sân bóng đều cảm thấy bị sự uy nghiêm của Mạnh Tân Lương áp lại.

Anh ta đang muốn làm cái gì? Nơi này là WC, anh ta đẩy Nhan Ngọc vào WC để làm gì?

“Anh Lương, anh, anh đây là… Anh có phải đã hiểu lầm rồi hay không? Em và cô ấy…”

“Cậu uống say liền muốn cưỡиɠ ɠiαи à? Không thấy người ta giãy giụa nói đừng rồi sao?!” Mạnh Tân Lương hét vào mặt anh ta.

Nhìn Nhan Ngọc khóc lóc tức tưởi lấy quần áo che vυ', Phương Hạo Sâm đột nhiên tỉnh táo lại, anh ta xấu hổ xin lỗi. Nói mình thích Nhan Ngọc mà Nhan Ngọc cũng thích mình nên lúc nãy anh ta có chút nóng nảy xúc động nhất thời nên mới…

Mạnh Tân Lương nhíu mày, anh đấm Phương Hạo Sâm một cú nữa sau đó đuổi anh ta cút đi.

Phương Hạo Sâm vẫn muốn nói hai câu nữa, nhưng bị ánh mắt áp bách khủng bố của Mạnh Tân Lương lườm nên anh ta chỉ có thể cắn môi xoay người rời đi.

Phương Hạo Sâm đã đi rồi, trong phòng vệ sinh trở nên yên tĩnh.

Nhan Ngọc vẫn nhỏ giọng thút thít, cô vươn cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy eo của Mạnh Tân Lương, bả vai nhẹ run rẩy. Nước mắt giống như chuỗi trân châu bị cắt đứt ngăn không được, âm thanh nhỏ nhẹ giống như con mèo sữa, tinh tế yếu ớt làm cho lòng người khác xót xa.

Sợ hãi sao? Đương nhiên là sợ, nhưng đổi được sự quan tâm của Mạnh Tân Lương thì lại đáng giá.

Nghĩ đến việc vất vả lắm anh mới đến đây, thiếu chút nữa tên kia đã đi vào trong. Cánh tay ôm lấy Mạnh Tân Lương càng chặt, dường như người trước mặt này là người duy nhất cứu rỗi cô.

Mạnh Tân Lương xoay người ôm lấy Nhan Ngọc nhẹ giọng an ủi, hạ thân của Nhan Ngọc chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ nhỏ, bên trên thì mặc một cái áo sơ mi đã bị cởi hết cúc áo. Chiếc áo sơ mi mỏng che đậy nửa cái mông tròn đầy thịt, kẽ mông như ẩn như hiện khiến dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Tân Lương càng cứng hơn.

Trong lòng Mạnh Tân Lương hỗn độn, biểu hiện gần đây của Nhan Ngọc làm anh không biết được Nhan Ngọc có còn thích mình hay không.

Tuy lúc cuối cùng Nhan Ngọc đã không đồng ý cho Phương Hạo Sâm đi vào, nhưng trước đó cô đã vừa nói vừa cười với Phương Hạo Sâm mà biểu hiện của Phương Hạo Sâm đối với Nhan Ngọc cũng rất rõ ràng. Cuối cùng Nhan Ngọc có thích Phương Hạo Sâm hay không?

“Đừng sợ… Không sao rồi…”

Anh nhỏ giọng trấn an Nhan Ngọc, thậm chí anh không dám đưa tay ôm lấy cô. Trong giọng nói từ tính khàn khàn lộ ra du͙© vọиɠ của người đàn ông.

Anh để mặc Nhan Ngọc nâng cặρ √υ' to lớn ôm eo mình một lát, Mạnh Tân Lương cúi đầu là có thể nhìn thấy cặρ √υ' trần trụi của Nhan Ngọc, dươиɠ ѵậŧ sưng càng ngày càng to. Anh không dám nhúc nhích sợ giây tiếp theo mình sẽ làm ra chuyện không bằng cầm thú.

Mà Nhan Ngọc sớm bị dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Tân Lương cọ vào đến khó chịu, cô cố ý điều chỉnh vị trí của mình muốn côn ŧᏂịŧ thô dài kia cách một lớp quần chọc vào tiểu huyệt của mình. Tiểu huyệt nóng lên, động bên trong ngứa ngáy khó chịu khát vọng Mạnh Tân Lương dùng cây gậy kia tiến vào bên trong.