Công Lược Nam Chính Thanh Thủy Văn

Chương 3: Em chỉ muốn ᒪàʍ Ŧìиɦ với anh

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lâm Vọng tạo thành bóng ma tâm lý không nhỏ cho Ngu Mính, đã ba ngày rồi cô không hề chảy nước, sắp trở thành sa mạc Sahara luôn rồi, việc đầu tiên khi lên giường với người khác là tắt đèn, không bao giờ nhìn xuống dưới xem thử nữa.Trong mắt cô là sự câu dẫn trắng trợn, ánh mắt mờ hơi nước quyến rũ đến tận linh hồn.

Ngu Mính buồn bã nghĩ, hu hu hu cô chỉ muốn làm mà thôi, cô còn muốn làm bé gái dâʍ đãиɠ mà, nhưng chỉ cần nghĩ đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia da đầu cô liền run lên, toàn thân cũng run lên, du͙© vọиɠ vừa dâng lên cũng tắt hẳn:“Tôi có thể nhịn được.”

Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông Lâm Vọng bất lực: “Cô Ngu, cám ơn cô nhưng tôi thực sự không cần.”

Ngu Mính chạy tới tìm Lâm Vọng: “Này, anh có muốn xin chuyển chức sang làm nam chính của PO18 không.”

Ngu Mính hào hứng bắt đầu chọn sách cho anh trên điện thoại, nam chính của PO18 khác với nữ chính, một quyển truyện chỉ có thể có một nữ chính, nhưng danh ngạch nam chính trong một truyện thì lại rất nhiều đến nỗi Ngu Mính có chút ghen tị. Dựa vào cái gì mà cô chỉ có thể nhận vai phụ nữ còn lựa chọn vai nam chính cho Lâm Vọng thì lại muôn màu muôn vẻ thế này chứ.

Người trong sách có thể xin chuyển chức nhưng cần phải tiến vào trong truyện, đi xuyên suốt từ đầu tới cuối truyện mới được.

Nếu Lâm Vọng muốn trở thành nam chính của PO18 thì phải vào làm nam chính của truyện PO18 một lần mới được:“Cái này thì sao? Tổng tài bá đào! Wow wow wow còn có cảnh giường chiếu trong phòng họp, vừa họp vừa chơi nữ chính nữa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá!”

Lâm Vọng cuối cùng cũng ngắt lời cô:“Cô Ngu, cảm ơn tấm lòng nhiệt tình của cô nhưng mà tôi cảm thấy như bây giờ cũng ổn mà.”

Ngu Mính lại sang truyện tiếp theo:“Cái này cũng không tệ! Học sinh giỏi đỉnh của chóp cao ngạo lạnh lùng trong truyện học đường vừa dạy bổ túc cho nữ chính vừa chơi cô ấy, nếu làm sai một bài thì bắn vào bên trong một lần.” Thật ngưỡng mộ quá, nếu để cô làm nữ chính chắc chắn cô sẽ né đáp án đúng hết cho mà coi!

“Sủng phi của hậu cung yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với thái y, bác sĩ quan hệ với y tá trong bệnh viện, giáo viên được các học sinh nữ trong trường yêu mến……”

Ngu Mính ngồi trên đùi anh, cọ xát hạ thể anh qua lớp vải, ngay sau đó cô cảm nhận được độ cứng chọc vào người mình, cô kề trán vào trán anh, xấu hổ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh:“Chẳng lẽ anh không muốn sao? “

Lâm Vọng cuối cùng cũng ngắt lời cô:“Cô Ngu, cảm ơn tấm lòng nhiệt tình của cô nhưng mà tôi cảm thấy như bây giờ cũng ổn mà.”

“Trời ạ, anh còn không thể có đời sống tìиɧ ɖu͙© nữa, anh không cảm thấy mình rất đáng thương sao!”

Lâm Vọng dừng lại:“Không… Nhiều năm rồi tôi đều như vậy.”

Ngu Mính nhìn anh với ánh mắt thương cảm. Lâm Vọng trầm mặc nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt của cô vì sợ rằng bản thân sẽ thực sự rung động.

Lâm Vọng bất lực: “Cô Ngu, cám ơn cô nhưng tôi thực sự không cần.”

Anh không cần nhưng tôi cần!

Ngu Mính ngồi trên đùi anh, cọ xát hạ thể anh qua lớp vải, ngay sau đó cô cảm nhận được độ cứng chọc vào người mình, cô kề trán vào trán anh, xấu hổ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh: “Chẳng lẽ anh không muốn sao? “

Trong mắt cô là sự câu dẫn trắng trợn, ánh mắt mờ hơi nước quyến rũ đến tận linh hồn.

Lâm Vọng trầm mặc nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt của cô vì sợ rằng bản thân sẽ thực sự rung động.

Tôi có thể nhịn được.

“Anh nhịn được nhưng em nhịn không được.” Nụ hôn của Ngu Mính cuối cùng cũng đáp xuống môi anh: “Bây giờ em chỉ muốn làm với anh cho nên anh phải chịu trách nhiệm.”