Dươиɠ ѵậŧ thô to tách thịt mềm ướŧ áŧ ra, mạnh mẽ đâm vào tưởng như muốn đi vào nơi sâu nhất trong tử ©υиɠ.
Ngực lớn của Ngu Mính theo đó lay động, trên mặt là nửa đau đớn nửa vui vẻ nói: "Anh thật là to, sâu quá, làm Mính Mính sắp chết rồi."
Người đàn ông anh tuấn vỗ lên cái mông trắng nõn của cô một cái thật mạnh, cười đen tối: "Em da^ʍ thế, chảy nhiều nước như vậy, làm chết em!"
Ngu Mính nũng nịu nói: "Sỉ nhục em đi..."
Cốt truyện kết thúc.
Ngu Mính từ trên giường Phong Viễn bò dậy, cô rất bất mãn đẩy người đàn ông trên người ra: "Anh đánh mông tôi mạnh đấy, tôi ghét nhất là ai đánh mông tôi."
Phong Viễn hừ lạnh: "Ai bảo cô uốn éo làm gì, không phải quyến rũ tôi à."
Chất lượng của giường quá kém, Ngu Mính không muốn làm tiếp với anh ta nữa. Mặc dù cô là nữ chính PO18 nhưng khi thoát khỏi cốt truyện thì cô rất kén chọn đối tượng lên giường. Tổng giám đốc trước kia lên giường với cô trong cốt truyện rất thô bạo, cái gì cũng nhét vào bên dưới người cô nên đã tạo cho cô ám ảnh không nhỏ, cô vẫn thích dịu dàng một chút.
Người đàn ông nhìn cô đứng dậy mặc quần áo, hai quả đào bị nhét vào trong chiếc váy hai dây, cái mông trắng nõn còn vết đỏ nổi bật. Cổ họng anh ta giật giật, âm thanh hơi trầm khàn nói: "Vậy là đi à? Đúng là không có lương tâm, tôi còn chưa bắn nữa."
Ngu Mính trợn trắng mắt: "Không muốn làm với anh nữa. Lần sau cũng sẽ không nhận sách có anh nữa đâu."
Lúc người giấy nhàm chán có thể đi đến cục quản lý làm nhiệm vụ, đi đến quyển sách bị hố khác đóng vai một nhân vật khác, chính mình ngẫu nhiên cũng có thể phát huy cốt truyện, phụ trách lấp hố tuyến cốt truyện, sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì có thể nhận được khoản tiền lương không nhỏ. Mặc dù mỗi tháng cục quản lý sẽ phát tiền trợ cấp, nhưng tiền mà, ai lại không yêu, vì thế rất nhiều người bất chấp đi làm nhiệm vụ.
Ngu Mính không giống vậy. Cô làm nhiệm vụ không phải vì tiền, chỉ vì lên giường mà thôi. Nhưng nữ chính thì luôn bị người khác tới sớm chiếm nên cô chỉ có thể làm nữ phụ. Lúc nữ phụ lên giường luôn luôn thô bạo, Ngu Mính làm xong thì đã không muốn làm tiếp nữa.
Cô thích dịu dàng, cái kiểu giống như vị Tấn Giang nhà kế bên ấy.
Phiền ghê, tại sao anh ta lại là Tấn Giang cơ chứ! Cái ấy thô to bị che hai chữ ** ngày hôm qua đã dọa đến cô rồi, nhưng thần kỳ hơn là cô lại không từ bỏ ý định không đếm xỉa đến chỗ bị làm mờ, đặt mông ngồi lên gậy thịt của anh, nhưng kết quả là có một lực thần kỳ đẩy cô ra...
Lâm Vọng nhìn cô, ánh mắt rất áy náy: "Xin lỗi, thiết lập của tôi chính là như vậy."
A a a a! Thiết lập đáng chết! Dịu dàng đáng chết! Tấn Giang đáng chết!!!
Ngu Mính còn chưa từ bỏ ý định, lại đi gõ cửa phòng Lâm Vọng.
Lâm Vọng đang làm bánh ngọt, thấy cô thì dịu dàng cười một tiếng: "Cô có muốn nếm thử một chút không?"
Cupcake làm ngon hơn ở tiệm, ngọt mà không ngấy. Ngu Mính ăn ăn, nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú lịch sự của anh thì bên dưới lại bắt đầu chảy nước.
Gò má cô đỏ ửng, ngồi trên ghế trong phòng ăn của anh uốn tới ẹo lui, dùng góc ghế ma sát huyệt nhỏ, phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị.
Lâm Vọng kỳ quái nhìn cô một cái: "Cô bị bệnh à? Mặt đỏ như thế?"
"Đúng vậy." Cô leo lên người anh, ngồi xuống bắp đùi anh, kéo tay anh sờ hoa huyệt của mình: "Anh Lâm Vọng, chỗ này của Mính Mính rất khó chịu, anh giúp Mính Mính sờ một cái có được không..."
Một bên tai của Lâm Vọng đỏ lên, anh muốn thu tay lại: "Không được... hôm qua cô cũng nhìn thấy rồi, chúng ta không thể làm loại chuyện đó."
"Anh sờ em là được. Em không sờ anh là chẳng có chuyện gì đâu. Mính Mính vội vàng nhanh chóng đặt tay anh vào trong bắp đùi, nhanh chóng kẹp chặt lại: "Em mặc kệ, anh mà không giúp em lêи đỉиɦ thì em sẽ không để anh đi đâu."
Nói xong thì trực tiếp nắm lấy tay anh, tự mình ngồi lên động đậy.
Sao có người đùa bỡn vô lại như thế.
Lâm Vọng nhìn cô. Ánh mắt cô rất sáng, trên lông mi thật dài còn lóng lánh nước mắt, môi đỏ mọng sưng cả lên. Biểu cảm quyến rũ quá đỗi, không ai có thể cản lại kiểu cám dỗ này.
Cái tay đang định rút về lập tức dừng lại.
Ngu Mính cố gắng dựa vào bản thân để đạt cao trào, tất cả nước phun ra ngoài đều rơi vào trong tay Lâm Vọng, ướt hết tay anh.
Chưa thỏa mãn, Ngu Mính ôm hận nhìn chằm chằm gậy thịt đang cương ở giữa chân anh.
Trong đầu nghĩ, mình cọ cọ thôi, cũng không đi vào.
Hai ngày ngắn ngủi, Lâm Vọng bị một cô gái xinh đẹp lột quần. Ngu Mính dùng mật huyệt cọ cọ gậy thịt của anh, cọ ướt đẫm nước, to quá, nóng quá, cứng quá.
Nếu có thể đi vào thì tốt biết mấy.
Cô nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của Lâm Vọng, nhìn mặt mày trong veo của anh nhuốm tìиɧ ɖu͙©, cau mày, cố gắng chịu đứng.
"Huhuhu anh Lâm Vọng, anh nhất định rất khó chịu rất khổ sở. Không sao đâu, Mính Mính nhất định phải cọ cho anh ra."
Eo cô đong đưa càng lúc càng nhanh, Lâm Vọng vô thức ôm eo cô, bắt đầu thở hổn hển không ngừng.
"Ưm ưm a... Mính Mính muốn chết... Anh không thể làm em, Mính Mính thật sự buồn muốn chết..."
Cuối cùng cô dùng sức cọ một cái, qυყ đầυ quẹt qua âm đến nhạy cảm, cô run lẩy bẩy đạt cao trào. Nước ướt sũng phun vào gậy thịt của Lâm Vọng, cô cảm thấy anh cứng đờ rồi cũng bắn.
Tốt, làm cho trai tân bắn tinh vì mình là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.
Ngu Mính đắc ý cúi đầu nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh bắn ra, kết quả thì thấy được có một bãi, trong chất lỏng đầy chữ nhỏ lít chít--- **.
Mẹ mày.
Phạm vào điều cấm rồi.