Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 21
Thành Nham ôm bó hoa lên xe, trong xe thoáng chốc tràn đầy hương hoa, Giang Mộ Bình liếc nhìn bó hoa rực rỡ màu sắc trong lòng Thành Nham, hỏi: "Sao lại mua nhiều hoa như vậy?"
"Em muốn trưng trong nhà." Thành Nham bất giác nhìn Giang Mộ Bình, "Anh không dị ứng với phấn hoa chứ?"
"Không dị ứng."
Hoa tươi tràn đầy trong ngực, tay Thành Nham không vươn ra đủ để thắt dây an toàn, anh lúng túng sờ soạng bên ghế nửa ngày. Giang Mộ Bình thấy vậy nghiêng người đến, mang theo một mùi thơm nhàn nhạt.
Thành Nham ôm hoa theo bản năng lùi ra sao, Giang Mộ Bình đưa tay qua trước người anh, giúp anh thắt dây an toàn.
"Cảm ơn."
Giang Mộ Bình khởi động xe, nghe thấy Thành Nham hỏi hắn: "Anh dùng nước hoa gì vậy? Mùi thơm lắm."
"Tôi không dùng nước hoa." Giang Mộ Bình cúi đầu ngửi cổ mình một chút, "Có thể là mùi nước giặt quần áo."
Nói đến nước giặt, Thành Nham đột nhiên nhớ tới hình như tối hôm qua anh theo thói quen vứt quần áo bẩn vào giỏ, nhưng lại quên giặt...
Vì vậy, khi về đến nhà, Thành Nham lập tức chạy đi xem giỏ quần áo.
Trống không.
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Anh nhìn ra ban công thì thấy quần áo của mình đã được giặt, còn được phơi khô, điều khủng khϊếp hơn là qυầи ɭóŧ của anh cũng được treo trên mắc áo, đã khô và còn tung bay trong gió.
Chưa kể đến việc Giang Mộ Bình giúp anh bỏ qυầи ɭóŧ bẩn vào máy giặt, việc Giang Mộ Bình giúp anh phơi qυầи ɭóŧ cũng đủ khiến Thành Nham xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Thành Nham luôn sống một mình, đã quen với việc tự lập, chưa bao giờ ăn đồ do người khác làm, cũng chưa từng mặc quần áo do người khác giặt.
Chưa từng có ai giúp anh phơi quần áo chứ đừng nói đến quần áσ ɭóŧ.
Thành Nham thu hồi ánh mắt khỏi ban công, vào phòng tắm tìm một cái thùng, sau đó đổ đầy nước rồi cắm những bông hoa vào trong thùng. Những thứ anh mua trong siêu thị đều đã được giao tới, Giang Mộ Bình xách vào, "Em mua nhiều đồ như vậy?"
"Trong tủ lạnh không có gì cả. Em mua một ít dự trữ." Thành Nham do dự một hồi, mở miệng hỏi: "Giáo sư Giang, anh giúp em giặt quần áo sao?"
"Phải, làm sao vậy?"
"Đồ lót gì đó, lần sau vẫn nên để em tự làm đi...bẩn."
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham dường như luôn luôn không quen với thiện ý gần gũi của người khác, tỉ như quen biết Giang Mộ Bình lâu như vậy, ngay cả sau khi kết hôn, nhưng anh vẫn lịch sự nói "cảm ơn" khi Giang Mộ Bình giúp anh thắt dây an toàn.
Thực ra, đồ lót của Thành Nham được Giang Mộ Bình giặt tay, Giang Mộ Bình không thích dùng máy giặt để giặt quần áo cá nhân của mình.
Giang Mộ Bình suy nghĩ một lúc, nhưng trước tiên quyết định không nói cho Thành Nham biết chuyện này. Hắn đã có thể tưởng tượng được biểu tình cứng đờ của Thành Nham sau khi biết sự thật.
"A Nham," Giang Mộ Bình nhìn anh, "tôi không soi mói như em nghĩ."
Thành Nham ngập ngừng nói: "Em không cảm thấy anh soi mói."
Tiếng chuông cửa làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ, Thành Nham bước tới mở cửa, ngoài cửa là nhân viên giao hàng của cửa hàng nội thất.
"Có phải Thành Nham tiên sinh không? Đây là hàng anh đã đặt ở 'Thập Diêm', xin vui lòng ký nhận."
Lọ hoa đã được giao đến, Thành Nham lấy những bông hoa trong thùng ra cắm vào lọ theo từng loại, sau đó đặt lọ hoa trong phòng khách, phòng ăn và huyền quan.
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Ngôi nhà mới của họ đã trở nên khác lạ và tràn đầy sức sống hơn một chút.
Thành Nham đã mua rất nhiều bộ đồ ăn đẹp đẽ, một số còn rất dễ thương và bắt mắt. Anh vừa hát ngâm nga vừa rửa bộ đồ ăn sạch sẽ, tỉ mỉ lau khô rồi cất vào tủ.
Bữa tối vẫn do Thành Nham làm, sau khi Giang Mộ Bình cắt khoai tây to bằng lòng bàn tay thành những quả trứng lớn nhỏ, Thành Nham quyết định không giao cho Giang Mộ Bình nhiệm vụ nấu nướng gian khổ như vậy nữa.
Thành Nham không nhịn được cười: "Giáo sư Giang, mấy năm nay anh ăn cái gì mà lớn vậy?"
"Ăn những bữa ăn khủng khϊếp mà tôi tự làm." Giang Mộ Bình đàng hoàng trịnh trọng trả lời, còn có phần hài hước.
Thành Nham cười đến vai run lên, không phát ra âm thanh, nhưng bóng lưng lộ vẻ suиɠ sướиɠ.
Giang Mộ Bình cũng mỉm cười.
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Trước khi bữa tối bắt đầu, Thành Nham đưa cho Giang Mộ Bình một tấm thẻ.
Giang Mộ Bình lộ vẻ nghi hoặc.
Thành Nham giải thích: "Đây là tiền tiết kiệm của em. Lúc thường xăm hình cho khách hàng, tiền cũng được gửi vào tài khoản này. Em nghĩ trong nhà cần có người quản lý thu chi, thẻ này để ở chỗ anh đi."
Trong tài khoản này có ít nhất trăm vạn, Giang Mộ Bình bật cười: "Em không sợ tôi cầm tiền chạy trốn sao?"
Thành Nham mỉm cười: "Nếu anh trốn em sẽ tìm đến chỗ ba mẹ anh đòi nợ."
Giang Mộ Bình đẩy tấm thẻ trở lại: "Không cần, đều là người trưởng thành rồi. Độc lập tài chính là chuyện bình thường. Em không phải vật phụ thuộc của tôi, đây là tiền của em, chính em giữ đi."
Mặc dù Giang Mộ Bình nói có lý, Thành Nham là một kẻ tiêu tiền như nước, cũng may là anh tiêu nhiều nhưng kiếm được cũng nhiều, trước kia sống một mình có thể tiêu sái thoải mái ăn xài, nhưng hiện tại anh đã là người đã có gia đình, vẫn cần tiết chế.
"Có lúc em dùng tiền không biết tiết chế," Thành Nham nói: "thẻ này để ở chỗ anh đi."
"Còn những khoản chi tiêu thường ngày của em thì sao?"
"Em còn một thẻ khác."
Giang Mộ Bình vẫn không muốn lấy.
Thành Nham không kìm được mà nói: "Anh đã mua nhà và chiếc nhẫn rồi. Em không thể suốt ngày ngồi hưởng thụ được."
"Tài sản của chồng chồng", Giang Mộ Bình nói, "của tôi là của em."
Thành Nham trong lòng khẽ động.
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình không hổ là một giáo sư, am hiểu dụ dỗ, lại biết cách ăn nói, ngay cả những lời thuyết phục cũng đều nói đến có lợi như vậy, dăm ba câu đã khiến Thành Nham thu thẻ trở về.
Thành Nham không biết là do mình nghe lời, khuất phục được sự uy nghiêm của giáo sư Giang Mộ Bình, hay đơn giản là khuất phục trước Giang Mộ Bình.
Hôm nay vẫn chia phòng ngủ, Giang Mộ Bình tắm xong liền đi vào phòng khách, còn nói "Chúc ngủ ngon" với Thành Nham.
Hình thức ở chung của hai người rất vi diệu, có lẽ cái thành ngữ "tương kính như tân" là khắc họa chân thật nhất.
Muốn nói đến xa lánh thì bọn họ vẫn có lúc gần gũi, Giang Mộ Bình rất thích ghẹo người, mấy người trước đây theo đuổi Thành Nham không có ai giỏi chọc ghẹo người ta như vậy.
Nhẹ như mây gió, nhưng lực sát thương rất lớn.
Nhưng Giang Mộ Bình rất đúng mực, điều này khiến Thành Nham cảm thấy những hành động ám muội mà hắn thỉnh thoảng thể hiện đều là "kinh doanh" một cuộc hôn nhân.
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham đang gấp rút làm việc trong phòng khách, chuẩn bị đêm nay sẽ phác thảo cho xong bản thiết kế theo yêu cầu của Thời Dẫn. Từ khi gặp Giang Mộ Bình, anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt hắn, nghẹn quá lâu nên mấy ngày nay trong miệng không chút ý vị, hôm nay anh không nhịn được nữa, châm một điếu ngậm vào miệng, nhẹ nhàng hút một hơi.
Ban đêm, Giang Mộ Bình đi vệ sinh, vừa mở cửa đã ngửi được khói thuốc thoang thoảng trong không khí. Đèn phòng khách bật sáng, Thành Nham đang nằm nhoài trước bàn trà, trong miệng ngậm điếu thuốc, cúi đầu vẽ trên giấy.
Khuôn mặt Thành Nham trầm tĩnh, thần sắc rất tập trung.
Điếu thuốc đã cháy một nửa, một mảnh muội than dài đằng đẵng bám đầy run rẩy ở cuối điếu thuốc.
Có lẽ nhận thấy muội than dài, Thành Nham kẹp điếu thuốc và gạt muội than vào trong gạt tàn. Sau đó, môi anh lại giữ đầu lọc, hút một hơi rồi phun ra vài làn khói trắng.
Sự chú ý của Thành Nham quá tập trung, Giang Mộ Bình đi tới trước mặt anh, trong khóe mắt anh mới nhìn thấy một bóng người mơ hồ. Thành Nham khẽ nhướng mắt, không hề đề phòng, đột nhiên anh bị sặc khói, ho khan một tiếng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình giúp anh rót một cốc nước.
"Muộn như vậy còn làm việc sao?" Giang Mộ Bình tùy ý hỏi.
"Có một bản vẽ cần gấp." Thành Nham đẩy nửa điếu thuốc vào gạt tàn rồi dập tắt, "Em đi mở cửa sổ cho thoáng gió."
Thành Nham mở cửa sổ, nhấp một ngụm nước mà Giang Mộ Bình rót cho.
Giang Mộ Bình ngồi xuống sô pha, liếc mắt nhìn bản vẽ của Thành Nham, sau đó ánh mắt chuyển qua điếu thuốc.
Thuốc là mà Thành Nham hút là thuốc lá Virginia mảnh mai, gạt tàn hình một chú cừu hoạt hình với những mẩu thuốc lá xiêu vẹo. Anh hút thuốc rất nhiều, đến mức nghiện thuốc lá.
"Xin lỗi, anh không thích mùi khói đúng không?" Thành Nham liếʍ đôi môi ướŧ áŧ, "Sau này em sẽ không hút thuốc trước mặt anh nữa."
"Hút thuốc trước mặt hay sau lưng tôi đều không có gì khác nhau cả."
Thành Nham có chút khó khăn: "Giáo sư Giang...em thật sự không bỏ được, nhiều lắm là hút ít một chút."
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham đã bắt đầu hút thuốc từ khi còn học cấp ba. Anh đã hút thuốc trong một thời gian rất dài. Lúc anh hút nhiều nhất có khi một ngày hút cả gói. Lúc mới bắt đầu rất dễ nghiện, nhưng sau hút nhiều quá sẽ chán ngấy. Trong khoảng thời gian đó, trạng thái tinh thần của anh không tốt lắm, sau đó anh mới từ từ kiểm soát được tần suất hút thuốc.
Mặc dù không còn hút nhiều như trước đây nhưng anh không thể bỏ hẳn.
"Em nhất định sẽ không hút thuốc trước mặt anh, được không?" Thành Nham thương lượng với hắn.
Giang Mộ Bình không bận tâm đến mùi thuốc lá, hắn chỉ lo lắng cho sức khỏe của Thành Nham.
"Có thể cho tôi một điếu được không?" Giang Mộ Bình hỏi Thành Nham.
Thành Nham sửng sốt, lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá đưa cho Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình nhận lấy, dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc, cầm bật lửa bên cạnh hộp thuốc lên, châm lửa rồi đưa điếu thuốc vào miệng dưới ánh mắt mờ mịt của Thành Nham.
Thành Nham kinh ngạc nhìn hắn.
Giang Mộ Bình khẽ cắn điếu thuốc, hai cánh môi mỏng nhẹ mím lại, rít một hơi.
Tư thế hút thuốc của hắn rất tao nhã, không vội vã, thong dong và nhẹ nhàng.
Giang Mộ Bình chậm rãi phun ra một làn khói trắng, sau đó lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, có phần thất thần nhìn điểu thuốc trong tay, thấp giọng nói: "Hóa ra là loại mùi này."
"Lần đầu tiên anh hút thuốc à?" Thành Nham hỏi.
"Ừ." Giang Mộ Bình gạt muội than vào gạt tàn hình cừu nhỏ, "Ba tôi là bác sĩ, trong nhà không có ai hút thuốc."
(Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham khϊếp sợ khi đây là lần đầu tiên Giang Mộ Bình hút thuốc mà lại ra dáng quen thuộc như vậy, ngay cả khói thuốc cũng không bị sặc.
"Vậy thì anh rất thiên phú ở phương diện này," Thành Nham dùng ngón tay búng nhẹ hộp thuốc lá hai lần, "Lần đầu tiên em hút thuốc, em đã sặc đến nước mắt cũng chảy ra."
"Lần đầu tiên em hút thuốc là khi nào?"
"Hồi cấp ba."
Giang Mộ Bình nhàn nhạt gật đầu: "Tôi không nhớ rõ tôi có bắt được em."
Hồi cấp ba, Giang Mộ Bình là lớp trưởng, kiểm tra và quản lý tác phong và kỷ luật là công việc hằng ngày của một cán bộ lớp.
"Em trốn khá kỹ." Thành Nham cười, khóe mắt có chút nhếch lên.
"Em thường trốn ở đâu?"
"Phòng học âm nhạc."
Ở đó Thành Nham đã từng nhìn thấy Giang Mộ Bình dàn dựng tiết mục và tập đàn, anh còn có thể nhìn thấy bóng lưng ung dung tự tại của Giang Mộ Bình.
Điếu thuốc trong tay Giang Mộ Bình đã cháy một nửa, Thành Nham hỏi hắn: "Anh không hút sao?"
Giang Mộ Bình liếc nhìn điếu thuốc, "Không hút, tôi không thích mùi này." Hắn gạt tàn tro và đưa điếu thuốc đến miệng Thành Nham.
Thành Nham có chút giật mình, bất giác mở miệng, cắn đầu lọc vào miệng.
Đầu lọc bông mềm mại và ướŧ áŧ, Giang Mộ Bình đã từng ngậm qua.
Giang Mộ Bình nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Hôm nay em chỉ được hút một điếu cuối cùng này."
Hết chương 21.